[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Lận Khinh Chu mang tâm sự nặng nề chìm vào giấc ngủ, hôm sau vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đã hết sốt, tinh thần tỉnh táo, sức lực dồi dào.

Ngoài ra hình như thân thể y còn có chút khác biệt so với trước đây.

Lận Khinh Chu giơ tay lên trước mắt nắm chặt rồi buông ra, cảm thấy trong người có một sức mạnh chậm rãi lan tỏa trong kinh mạch.

Y đứng dậy mặc áo ngoài rồi bước ra khoảng sân ngập nắng dõi mắt nhìn về phía xa.

Hôm qua có mưa nhỏ nên không khí trong lành hòa lẫn mùi bùn đất, rừng núi xanh um tươi tốt toát lên vẻ huyền bí khó tả.

Lận Khinh Chu hít sâu một hơi rồi đọc nhẩm khẩu quyết trước đó Mục Trọng Sơn dạy mình để ngự khí bay lên mây.

Gió thổi vù vù làm tay áo y bay phấp phới, nắng sớm rực rỡ nhưng không hề chói mắt, Lận Khinh Chu từ trên cao nhìn xuống rừng núi bạt ngàn dưới chân, giờ mới hiểu được sự lãng mạn và khí phách ẩn chứa trong câu thơ "Một ngày đại bàng bay lên với gió".

"Vẫn ổn chứ?" Tiếng cười vang lên bên tai làm Lận Khinh Chu giật nảy mình, quay lại thì thấy Mục Trọng Sơn đang lơ lửng trước mắt.

"Ừ, không sao nữa rồi." Lận Khinh Chu đáp, "Ừm, nửa tô hoành thánh hôm qua...... Bạch cô nương bảo ta người tu tiên tích cốc không thể ăn đồ bình thường, thế mà trước kia ta không biết, xin lỗi."

Mục Trọng Sơn cười nói: "Ta muốn ăn với ngươi mà, sao ngươi phải xin lỗi chứ?"

"Vậy...... Vậy...... Cảm ơn ngươi nhé." Lận Khinh Chu ngượng ngùng sờ mặt.

Mục Trọng Sơn hỏi: "Có cảm nhận được linh khí trào dâng trong cơ thể không?"

Lận Khinh Chu gật đầu.

"Thế thì việc tu luyện của ngươi không thành vấn đề đâu." Mục Trọng Sơn nói.

Lận Khinh Chu vui mừng khôn xiết: "Vậy chỉ cần ta tu luyện tới bậc Đại Thừa là có thể cùng ngươi mở ra Loạn Tinh Thiên Vực đúng không?"

Mục Trọng Sơn gật đầu cười: "Dù ngươi vẫn phải bắt đầu từ Luyện Khí nhưng linh lực Thanh Long bất phàm, chỉ cần ngươi không ngốc đến mức gỗ mục không điêu khắc được thì tốc độ đạt đến Đại Thừa chắc chắn sẽ nhanh hơn người thường."

"Vậy sao?" Lận Khinh Chu nghĩ thầm đây đúng là tin mừng đi đôi với nhau, "Vậy phải mất bao lâu mới tu luyện tới bậc Đại Thừa?"

"Khoảng......" Mục Trọng Sơn dài giọng, "Một trăm sáu mươi năm."

Lận Khinh Chu lảo đảo một cái, suýt nữa rơi xuống từ trên không.

Y lắp bắp: "Bao, bao lâu cơ? Ngươi lặp lại lần nữa đi."

Mục Trọng Sơn nói: "Năm đó sư tổ ta tu luyện một trăm sáu mươi năm mới đến Đại Thừa, ta đoán ngươi thông minh tài giỏi như vậy nhất định sẽ không thua kém ông ấy, cho nên một trăm sáu mươi năm này quả thực rất ngắn, ta tin ngươi sẽ làm được mà."

Nội tâm Lận Khinh Chu sụp đổ gào thét: Ngươi còn tưởng ta thấy ngắn nữa à!!!

Một trăm sáu mươi năm lận đó!! Tương đương mười tám lần chín năm giáo dục bắt buộc đó!

Thật ra y nên cảm thấy may mắn vì mặc dù thế giới này tu chân nhưng tuổi thọ cao nhất cũng không đến mức ngàn vạn năm.

Dù thế nào một trăm sáu mươi năm cũng quá lâu.

Tuy thời gian ở hai thế giới không giống nhau nhưng y làm sao chờ nổi một trăm sáu mươi năm để hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà chứ!

"Sao thế?" Mục Trọng Sơn nhìn mặt Lận Khinh Chu lúc trắng lúc xanh.

"Vậy...... có cách nào để ta cùng ngươi mở ra Loạn Tinh Thiên Vực nhanh hơn không?" Lận Khinh Chu đau khổ hỏi.

Mục Trọng Sơn: "Ngươi muốn nhanh cỡ nào?"

Lận Khinh Chu: "...... Một năm hay nửa năm gì đó...... "

Mục Trọng Sơn: "......"

Lận Khinh Chu nhìn sắc mặt Mục Trọng Sơn, cảm thấy hắn sắp răn dạy mình nên vội nói: "Ta biết! Ta biết không được lười biếng giở trò gian lận, ta chỉ...... chỉ là...... Haizzz......"

Lận Khinh Chu không nói nữa mà thở dài thườn thượt, cảm thấy đường về nhà xa xôi diệu vợi nên chợt thấy nản lòng thoái chí.

"Thật ra......" Mục Trọng Sơn ung dung nói, "Ta biết một cách có thể giúp ngươi và ta cùng mở ra Loạn Tinh Thiên Vực trong thời gian cực ngắn."

"Cách gì!?" Nghe vậy Lận Khinh Chu mừng rỡ ngẩng đầu lên nhìn hắn chăm chú, "Mau nói ta biết với!"

Y vừa dứt lời thì Mục Trọng Sơn cười khẽ một tiếng.

Nhưng cười xong hắn lập tức đưa tay che miệng rồi dời mắt đi như không muốn để Lận Khinh Chu biết mình vui vẻ.

Biểu hiện thường thấy nhất trên mặt Mục Trọng Sơn là cười, nhưng nhiều lúc hắn cười mà chẳng mang theo cảm xúc gì, chỉ đơn thuần là nhếch môi khiến người ta cảm thấy hắn thản nhiên điềm tĩnh.

Nhưng lúc nãy khi Mục Trọng Sơn cười, Lận Khinh Chu có thể nhận ra sự khác biệt rõ ràng với nụ cười thường ngày của hắn.

Nếu Lận Khinh Chu suy nghĩ kỹ sẽ phát hiện trong tiếng cười của Mục Trọng Sơn ẩn chứa nỗi mừng rỡ, nhưng giờ lòng y đang nóng như lửa đốt nên không nghĩ nhiều mà vặn hỏi: "Sao ngươi không nói tiếp nữa?"

Mục Trọng Sơn buông xuống bàn tay che miệng, trên mặt mang theo nụ cười khó đoán, hắn tới gần Lận Khinh Chu nửa bước: "Cách này là......"

Chẳng biết có phải cố ý hay không mà Mục Trọng Sơn hạ thấp giọng làm Lận Khinh Chu nhịn không được chồm tới gần nhìn chằm chằm vào mặt hắn như sợ nghe lọt chữ.

Mục Trọng Sơn chậm rãi nói: "Song tu."

"Hả?" Lận Khinh Chu chưa kịp hiểu ra hai chữ Mục Trọng Sơn mới nói, "Song gì cơ?"

Nhớ lại trước đây y từng nghe nhầm "hôn" thành "đàn", lần này Mục Trọng Sơn không kiên nhẫn nói nhiều mà đưa tay ôm eo Lận Khinh Chu kéo vào lòng mình, sau đó ngón tay xoa từ gáy y xuống sống lưng, cuối cùng dừng lại ở chỗ xương cụt qua lớp vải.

Mặt mũi Lận Khinh Chu tràn đầy kinh ngạc và hoảng hốt, đưa tay đẩy vai hắn: "Ngươi làm gì thế?"

Mục Trọng Sơn nắm tay y kéo lên môi như muốn hôn nhưng lại phớt qua như chuồn chuồn lướt nước, hắn cười nói: "Nói cho ngươi biết song tu là gì."

"Song...... Song tu?" Lần này Lận Khinh Chu đã nghe hiểu.

"Đúng." Mục Trọng Sơn cười nói, "Dùng tinh huyết của ta nuôi linh lực của ngươi một thời gian, mặc dù tu vi ngươi không thể tăng lên Đại Thừa nhưng sau khi ta mở ra Loạn Tinh Thiên Vực, vì linh khí của ta đã dung hòa với linh khí của ngươi nên kết giới bí cảnh này sẽ không cản được ngươi đâu."

"Khoan khoan, kiểu song tu này là song tu mà ta nghĩ sao?" Lận Khinh Chu vẫn còn choáng váng.

"Ta không biết nương tử nghĩ song tu là gì, nhưng......" Mục Trọng Sơn rũ mắt hôn đầu ngón tay Lận Khinh Chu, không còn phớt nhẹ như tơ liễu chạm mặt nước mà để lại cảm giác nóng ướt làm mặt Lận Khinh Chu nóng bừng, "Song tu mà ta nói chính là mây mưa điên đảo, cá nước vui sướng để tăng cao tu vi, linh lực hòa hợp."

"Nhưng hai ta đều là nam mà!" Lận Khinh Chu vội vàng rút tay lại, "Hai nam nhân làm sao song tu được chứ?"

Tập đấu kiếm à!

Nghe không giống cách song tu lắm!

Mục Trọng Sơn không trả lời mà bóp nhẹ cổ tay Lận Khinh Chu kéo y từ không trung xuống đất, sau đó dắt người vào phòng.

"Đi đâu thế?" Lận Khinh Chu bị đủ thứ chuyện dồn dập kéo đến làm đầu óc choáng váng.

Mục Trọng Sơn cười nói: "Chẳng phải ngươi hỏi ta hai nam tử song tu thế nào à? Nói suông vô ích nên ta quyết định dùng hành động cho ngươi biết hai nam tử song tu kiểu gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui