[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

"Được." Lận Khinh Chu chẳng chút do dự gật đầu đồng ý ngay, "Ta sẽ không hối hận đâu."

Mục Trọng Sơn cười nói: "Vậy ngươi có dám kết ngôn khế với ta không?"

"Ngôn khế là gì vậy?" Lận Khinh Chu thắc mắc.

Mục Trọng Sơn giải thích: "Chú thuật ước định giữa người tu tiên với nhau, sau khi hai bên kết ngôn khế thì nhất định phải hoàn thành nội dung ngôn khế, nếu không sẽ bị trừng phạt tương ứng, thế nào? Dám không?"

Lận Khinh Chu cứng cổ nói: "Cái này có gì mà không dám chứ?"

"Vậy được." Mục Trọng Sơn xòe tay phải ra, ánh sáng bạc lấm tấm nổi lên nhảy múa trên lòng bàn tay hắn, "Ngươi tập trung linh lực trong cơ thể vào bàn tay đi."

Lận Khinh Chu nín thở làm theo, y vẫn chưa thuần thục lắm nên hao hết sức lực mới khiến lòng bàn tay nổi lên ánh sáng xanh le lói.

Mục Trọng Sơn nắm chặt tay y, mười ngón đan xen, ánh sáng bạc và ánh sáng xanh giao hòa tràn qua kẽ tay hai người.

Lận Khinh Chu có thể cảm nhận được một sức mạnh thấm vào lòng bàn tay, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể y rồi cuối cùng tụ lại ở cổ, tựa như có một viên ngọc trơn láng chặn ngang cổ khiến y nhận ra tầm quan trọng của những lời kế tiếp.

Mục Trọng Sơn nói: "Ngươi đọc theo ta nhé."

"Ừ." Lận Khinh Chu gật đầu.

Mục Trọng Sơn: "Chúng sinh ngộ đạo, lời nói như núi, nay lập lời thề nếu có một ngày học được thuật hợp hoan sẽ lập tức song tu với người trước mắt......"

Lận Khinh Chu đọc theo không sót một chữ.

Mục Trọng Sơn: "Nếu làm trái lời thề thì......" Hắn chợt dừng lại, im lặng giây lát rồi cong môi cười nhìn Lận Khinh Chu thì thầm gì đó.

Y nghe không rõ nên hỏi lại: "Nếu làm trái lời thề thì sao? Thì sao cơ?"

Mục Trọng Sơn không trả lời, lòng bàn tay hai người tỏa ra ánh sáng chói mắt hóa thành từng tia từng sợi quấn quanh bàn tay, ngay khi ánh sáng biến mất, Lận Khinh Chu cảm thấy lòng bàn tay mình như bị lửa đốt làm y khẽ run vì đau.

Sau đó Mục Trọng Sơn buông tay y ra.

Tay Lận Khinh Chu vẫn còn bỏng rát, y đưa lên nhìn thì thấy giữa lòng bàn tay có một hoa văn màu đỏ ngoằn ngoèo như chữ "Thề" viết ngoáy.

Lận Khinh Chu chợt cảm thấy dấu ấn trên lòng bàn tay rất quen như đã từng gặp ở đâu đó.

"Đau lắm à?" Giọng Mục Trọng Sơn vang lên.

"Hả?" Lận Khinh Chu định thần lại, "Hơi đau thôi, dấu đỏ này là gì thế?"

Mục Trọng Sơn nắm chặt đầu ngón tay Lận Khinh Chu để y xòe rộng tay ra rồi xoa nhẹ để làm dịu cơn đau cho y, Mục Trọng Sơn giải thích: "Kết ấn ngôn khế, sau khi hoàn thành lời thề thì dấu ấn này sẽ biến mất."

"À, hết đau rồi, đừng xoa nữa, ta cũng đâu phải trẻ con mà cần dỗ chứ." Lòng bàn tay bị xoa nắn làm Lận Khinh Chu cảm thấy ngượng ngùng nên nắm tay thành quyền muốn rút về.

Mục Trọng Sơn giữ chặt tay y không cho rút.

"Để ta xem kết ấn đã." Hắn cong mắt cười.

Thế là Lận Khinh Chu xòe tay ra trước mặt hắn: "Xem đi."

Tay trái Mục Trọng Sơn cầm tay Lận Khinh Chu, ngón phải lạnh buốt lướt dọc những đường nét hoa văn màu đỏ giữa lòng bàn tay hết lần này đến lần khác mà không biết chán, trên mặt không giấu được niềm vui.

"Sao ngươi không có dấu này chứ?" Lận Khinh Chu cầm ngược tay Mục Trọng Sơn kéo lên trước mắt săm soi, thấy lòng bàn tay hắn chẳng có vết tích nào thì bất bình hỏi.

Mục Trọng Sơn đáp: "Chỉ người thề mới có thôi."

"Được rồi." Lận Khinh Chu ngẩng đầu nhìn Mục Trọng Sơn, "À phải, lúc nãy ngươi nói nếu ta làm trái lời thề thì sao? Nửa câu sau ta nghe không rõ, chắc không phải thất khiếu chảy máu chết không yên lành đấy chứ?"

Mục Trọng Sơn cười nói: "Làm sao ta nỡ được?"

Lận Khinh Chu truy hỏi: "Vậy ngươi nói gì thế?"

Mục Trọng Sơn cười không đáp, làm ra vẻ bí hiểm khó đoán.

"Ngươi đừng làm ta tò mò nha." Lận Khinh Chu nói, "Biết đâu vì tò mò ta sẽ cố ý làm trái đó."

Mục Trọng Sơn cười nói: "Ngươi cứ thử xem." Nói xong hắn đứng dậy định rời đi.

"Ngươi đi đâu thế?" Lận Khinh Chu hỏi.

Mục Trọng Sơn: "Chuẩn bị mấy thứ, đến Bắc Hải phải lên kế hoạch kỹ càng chứ."

"Ta có thể giúp gì không?" Lận Khinh Chu đi theo ân cần hỏi.

Mục Trọng Sơn nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Được rồi......" Lận Khinh Chu ngượng ngùng lẩm bẩm.

Mục Trọng Sơn đi ra cửa, sực nhớ tới chuyện gì nên quay lại cười hỏi y: "Hỏi trước một câu, ngươi có sợ rắn không?"

"Rắn?" Lận Khinh Chu bối rối gãi má, "Nếu nó không cắn người không tấn công thì chắc ta không sợ đâu."

Mục Trọng Sơn nói "Biết rồi", sau đó sải bước rời đi.

Lận Khinh Chu cất thẻ tre Mục Trọng Sơn để trên bàn vào tủ gỗ, nghe ngoài sân có tiếng bước chân thì biết Bạch Niệm Phùng trở về nên ra cửa tìm nàng.

Lần này Bạch Niệm Phùng đi hái thuốc hơi lâu, cả một ngày rưỡi không thấy bóng dáng.

"Bạch cô nương." Lận Khinh Chu bước ra cửa gọi lớn.

Bạch Niệm Phùng đeo gùi thảo dược đầy ắp, nghe tiếng gọi thì quay đầu cười với y, miệng nàng bị may chỉ bạc nên nhếch lên hơi khó nhưng vẫn lộ ra vẻ ôn hòa.

Lận Khinh Chu đi tới nhìn cái gùi sau lưng nàng: "Nhiều thảo dược vậy cơ à, phải rửa sạch rồi đem phơi khô đúng không?"

Bạch Niệm Phùng gật đầu.

"Để ta giúp ngươi." Lận Khinh Chu xung phong nhận việc.

Bạch Niệm Phùng cảm kích cười với y.

Hai người đem thảo dược tới dòng suối trong vắt trước nhà gỗ rửa sạch bùn đất trên cành lá, nắng rọi xuống mặt nước lấp lánh như dát vàng, Lận Khinh Chu kể chuyện hài cho Bạch Niệm Phùng nghe đỡ buồn, nhân tiện tìm cơ hội giải thích quan hệ giữa mình và Mục Trọng Sơn không phải như nàng nghĩ.

Ngoài mặt Bạch Niệm Phùng gật đầu tỏ ý đã hiểu nhưng trong lòng lại viết bốn chữ to: Y thẹn thùng kìa.

Hai người đem thảo dược đã rửa sạch về nhà rồi trải ra khay lớn phơi ở chỗ thoáng gió, làm xong Lận Khinh Chu lau mồ hôi trên trán, biết đã đến lúc nên quay đầu nhìn Bạch Niệm Phùng nói: "Bạch cô nương, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ta và Mục Trọng Sơn sắp rời khỏi đây để đến núi U Đô ở Bắc Hải rồi."

Bạch Niệm Phùng nghe vậy thì giật mình, hồi lâu sau nàng cười với Lận Khinh Chu tỏ ý đã biết, sau đó cúi đầu lộ ra vẻ cô đơn.

Tuy Lận Khinh Chu đã đoán trước sẽ như vậy nhưng trong lòng vẫn thấy khó xử.

Từ lâu y đã biết Bạch Niệm Phùng là người thích náo nhiệt.

Dù không rõ nàng từng gặp chuyện gì nhưng y biết sống một mình giữa chốn rừng sâu núi thẳm này nhất định sẽ thấy ngày dài đằng đẵng, buồn bã tịch mịch vô cùng.

Lận Khinh Chu đang nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ sự im lặng giữa hai người thì Bạch Niệm Phùng sực nhớ ra gì đó nên bảo y đứng đây chờ mình, sau đó chạy vào phòng.

Khi quay lại Bạch Niệm Phùng cầm theo hai cái gương đồng, nàng đưa một cái cho Lận Khinh Chu.

Y cầm gương đồng thấy phía sau khắc hình chim nhạn đưa thư chợt thấy hơi quen mắt, nghĩ kỹ lại mới nhớ hôm đó Mục Trọng Sơn dẫn y thoát khỏi Diệt Hồn Cốc đã dùng pháp khí là cái gương này.

Lận Khinh Chu cầm gương đồng lên soi, nhất thời sửng sốt.

Trong gương không phải y mà là Bạch Niệm Phùng.

Lận Khinh Chu lập tức hiểu ý hỏi Bạch Niệm Phùng: "Gương này có thể thấy người cầm gương còn lại đúng không?"

Bạch Niệm Phùng gật đầu rồi tìm một cành cây viết xuống đất: Gương đồng này là Vẫn Uyên đại nhân cho ta để mẹ ta có thể nhìn thấy và nói chuyện với ta qua gương. Ngươi mang nó theo để khi nào rảnh rỗi nói chuyện với ta được không, lâu lâu nói một lần thôi.

"Đương nhiên là được rồi!" Lận Khinh Chu đáp ứng rồi cầm gương đồng lật qua lật lại ngắm nghía, "Gương này có thể truyền âm nữa à, thần kỳ ghê, nhưng nếu đưa gương cho ta thì chẳng phải mẹ ngươi không thể gặp ngươi nữa sao?"

Hỏi xong Lận Khinh Chu lập tức hối hận.

Quả nhiên Bạch Niệm Phùng buồn bã viết trên mặt đất: Mẹ ta qua đời năm ngoái vì bệnh rồi.

Lận Khinh Chu nhớ lại lần trước mình cũng hỏi Mục Trọng Sơn câu tương tự, trong lòng thầm mắng mình không biết rút kinh nghiệm: "Xin lỗi...... Ta không cố ý......"

Bạch Niệm Phùng vội vàng lắc đầu rồi mỉm cười hiền lành với y.

Đã có gương đồng truyền âm nên dù sắp chia ly cũng không còn buồn nữa, hai người tiếp tục vui vẻ phơi thảo dược.

Đảo mắt đã đến đêm, trăng sao chiếu rọi, đêm khuya vắng lặng Lận Khinh Chu ngồi cạnh bàn gỗ thắp nến đọc sách.

Dạo này hễ rảnh rỗi y lại đọc sách trong tủ, mặc dù không hiểu hết nội dung nhưng ít ra cũng có thể giết thời gian.

Ánh nến chói quá không thể đọc lâu, Lận Khinh Chu xem một hồi đã thấy xốn mắt, thế là gấp sách lại yên lặng đi sang phòng kế bên nhìn thoáng qua, thấy phòng kia tối đen như mực thì không khỏi hụt hẫng.

Y rửa mặt rồi về phòng mình thổi nến leo lên giường ngủ.

Chỉ cần không có tâm sự nặng nề thì Lận Khinh Chu sẽ ngủ rất nhanh, lần này cũng không ngoại lệ, y nhắm mắt chưa bao lâu đã rơi vào trạng thái buồn ngủ.

Nhưng đang mơ màng sắp ngủ thì nghe thấy cửa gỗ kêu cót két.

Tuy tiếng động không lớn nhưng vì quá yên ắng nên Lận Khinh Chu vẫn bị đánh thức.

Y dụi mắt quay đầu nhìn thì thấy cửa sổ mở rộng, ánh trăng hắt vào, gió lạnh từng cơn.

"Ơ? Sao cửa sổ lại mở thế nhỉ......" Lận Khinh Chu lầm bầm ngáp một cái rồi đứng dậy đi tới đóng cửa, sau đó về giường ôm chăn ngủ tiếp.

Chỉ giây lát sau trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đều, Lận Khinh Chu đã ngủ say.

Đúng lúc này, tiếng "xì xì" quỷ dị và tiếng sàn sạt khi ma sát với mặt đất vang lên từ dưới cửa sổ.

Âm thanh kia cách giường càng lúc càng gần, cuối cùng bò dọc chân giường lên trên để tới gần Lận Khinh Chu chẳng có chút đề phòng nào.

Ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua lớp sa mỏng treo trên cửa, nếu nhìn về phía phát ra tiếng động có thể thấy một con rắn đen to bằng cổ tay dài khoảng mấy mét, lớp vảy sáng bóng như đá đen, thè ra lưỡi rắn đỏ lòm từ từ bò đến chỗ Lận Khinh Chu.

Đầu tiên nó luồn vào chăn rồi chui vào vạt áo hở ra của Lận Khinh Chu, thân rắn lạnh lẽo cọ xát bụng và eo y, lượn một vòng quanh hai điểm đỏ thắm trên ngực rồi cuối cùng chui ra ngoài, đầu rắn ngóc lên cao nhìn Lận Khinh Chu đang ngủ say.

"Ưm......" Lận Khinh Chu cảm thấy không thoải mái, nhíu mày nói mớ đứt quãng, "Dây leo, quấn ta, không thở được...... khó chịu......"

Rắn đen cũng không muốn đánh thức y nên chậm rãi bò ra khỏi vạt áo quấn quanh cánh tay y, cuối cùng đầu rắn dụi vào hoa văn màu đỏ trên lòng bàn tay Lận Khinh Chu rồi nằm im không nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui