Núi đêm tĩnh mịch, sương lạnh giăng kín, trăng mờ khuất bóng, Mục Trọng Sơn lập xong kết giới thì linh tước vẫy cánh bay tới kêu chíp chíp muốn thân cận với hắn.
Mục Trọng Sơn đặt ngón trỏ thon dài trước môi khẽ suỵt một tiếng rồi chìa tay ra với nó.
Linh tước đậu xuống lòng bàn tay nghiêng đầu nhìn Mục Trọng Sơn.
Hai ngón tay Mục Trọng Sơn xoa nhẹ đầu nó, ngón tay nổi lên ánh sáng bạc, linh tước mới nãy còn ầm ĩ bỗng nhắm mắt lại cuộn tròn ngủ say.
Khăn lụa rơi dưới đất phấp phới bay tới, Mục Trọng Sơn cầm khăn lụa đắp cho linh tước rồi đặt nó lên bàn gỗ, sau đó lập tức đến chỗ Lận Khinh Chu.
Cạnh giường, Lận Khinh Chu tóc tai lòa xòa, quần áo lấm lem bụi đất nhìn cực kỳ chật vật.
Mắt y bị vải đen bịt kín nên Mục Trọng Sơn không thấy được y mở mắt hay nhắm mắt, cũng chẳng biết Lận Khinh Chu có ngất hay không mà chỉ thấy y nghiêng người dựa vào giường trúc, lặng yên không một tiếng động.
Mục Trọng Sơn cúi người vững vàng bồng Lận Khinh Chu lên giường, khi cánh tay chạm vào thân thể y, dù cách một lớp vải dày vẫn thấy nóng rực như đang ôm khúc củi cháy âm ỉ.
Toàn thân Lận Khinh Chu bị trói bằng dây thừng to cỡ hai ngón tay, vì tên sai vặt hiểm độc quyết không để Lận Khinh Chu thoát ra hay cựa quậy nên dây thừng buộc cực kỳ thô bạo, sợi dây xoắn lại trói chặt khớp tay và chân Lận Khinh Chu, còn siết quanh cần cổ yếu ớt.
Dây thừng thô ráp cọ xát cần cổ trắng nõn của Lận Khinh Chu, nếu thít chặt hơn chút nữa đã siết y ngạt thở.
Sau khi đặt Lận Khinh Chu xuống giường trúc, Mục Trọng Sơn lập tức ngưng tụ linh khí trên ngón tay tạo thành một lưỡi đao gió cắt đứt dây thừng trên người y.
Ngay khi dây thừng bung ra, Lận Khinh Chu nãy giờ im lìm đột nhiên vùng dậy như con thú nhìn thấy khóa sắt trên lồng có kẽ hở bất chấp thương tích nhào tới tấn công, ôm ý nghĩ được ăn cả ngã về không đấm mạnh một cú vào mặt Mục Trọng Sơn.
May mà tay chân y bủn rủn vì ngưng thuốc nên Mục Trọng Sơn không bị thương nặng.
Dù vậy hắn vẫn không kịp đề phòng bị đánh quay đầu đi.
Mục Trọng Sơn bất mãn tặc lưỡi một tiếng rồi ôm Lận Khinh Chu muốn chạy trốn nhưng vấp ngã xuống giường, nắm cổ tay y đè chặt rồi tháo miếng vải đen bịt mắt và miệng y, bóp cằm bắt y nhìn mình.
Một giây trước Lận Khinh Chu còn đang ngoan cố chống cự, liều mạng giãy dụa, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời kia thì như bị điểm huyệt cứng đờ, trên mặt lộ vẻ mờ mịt hoang mang, nhỏ giọng gọi: "Mục Trọng Sơn?"
Mục Trọng Sơn thè lưỡi liếm khóe miệng bị đánh đau rồi cười nói: "Không giả được đâu."
"Lúc nãy...... có tên áo đen...... linh tước!!!" Lận Khinh Chu kích động nói năng lộn xộn.
Mục Trọng Sơn trấn an y: "Không sao, không sao, kẻ xấu bị ta đuổi chạy rồi, còn linh tước đang ngủ."
Lận Khinh Chu bình tĩnh lại, ngẩn ngơ nhìn Mục Trọng Sơn, tuy dây thừng đã đứt nhưng cổ tay y vẫn đang nằm trong lòng bàn tay Mục Trọng Sơn, cả người bị hắn ôm chặt nhưng Lận Khinh Chu không hề có ý định vùng ra.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lận Khinh Chu nhỏ giọng hỏi, vì cổ họng khô khốc nên thanh âm khàn khàn nghe hơi tội nghiệp.
Mục Trọng Sơn nhếch miệng: "Nương tử sinh bệnh khó chịu, sao ta có thể không đến chứ?"
"Khoan đã......" Lận Khinh Chu sực nhớ ra chuyện gì nên hốt hoảng nói, "Đây là Kinh Hồng Tông mà, ngươi đến đây sẽ bị phát hiện đó! Ngươi mau đi đi!"
Y đẩy Mục Trọng Sơn nhưng cả người đang bị hắn ôm chặt, có đẩy thế nào hắn cũng chẳng nhúc nhích.
"Yên tâm đi, ta dùng bùa truyền tống đến mặt biển vắng vẻ rồi âm thầm chuồn lên đảo nên không ai phát hiện đâu." Mục Trọng Sơn nhẹ nhàng nói.
"Vậy à......" Lận Khinh Chu không hiểu pháp khí môn đạo nhưng thấy vẻ ung dung bình tĩnh của Mục Trọng Sơn thì hơi yên tâm lại.
Hơn nữa sâu trong lòng y cũng không muốn hắn đi.
Mục Trọng Sơn tỏ vẻ tủi thân, khóe miệng trĩu xuống, ánh mắt u oán: "Nương tử mới đấm ta một cú, chưa dỗ câu nào đã đuổi ta đi ngay rồi, thật phũ phàng quá đi."
Lận Khinh Chu hoa mắt chóng mặt giờ mới nhớ ra lúc nãy mình bị bịt mắt không thấy gì nên lỡ tay đánh Mục Trọng Sơn.
Y áy náy nói: "Cái này...... xin lỗi nhé, khoan khoan, ngươi buông ta ra trước đi, nằm choáng đầu khó chịu quá."
Mục Trọng Sơn nhếch miệng cười buông cổ tay y ra rồi ngồi cạnh giường.
Lận Khinh Chu loạng choạng chống tay ngồi dậy, đôi mắt ướt át phản chiếu ánh nến, nhìn thì sáng ngời nhưng thật ra vô cùng mờ mịt.
"Khó chịu lắm à?" Mục Trọng Sơn đưa tay đỡ y.
"Giờ đỡ nhiều rồi." Lận Khinh Chu hít sâu mấy hơi rồi khàn giọng nói, "Chỉ có thân thể nóng lên thôi."
Mục Trọng Sơn tặc lưỡi nghĩ thầm: Cứ cố chịu đựng như vậy cũng không phải là cách, chẳng biết nửa đêm có thể quấy nhiễu phường chủ Đàm Hoan Phường không nữa......
Mục Trọng Sơn đang rũ mắt trầm tư thì Lận Khinh Chu hốt hoảng chồm tới giơ hai tay ôm mặt hắn.
Mục Trọng Sơn: "......"
"Để ta xem vết thương ở khóe miệng ngươi thế nào." Lận Khinh Chu giải thích.
Khóe miệng Mục Trọng Sơn khẽ cong lên.
Tay Lận Khinh Chu cũng nóng nhưng gió đêm lạnh lẽo, Mục Trọng Sơn mới vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, phong trần mệt mỏi nên giờ phút này lại cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của y rất dễ chịu, hệt như tấm đệm mùa đông bị nhiệt độ cơ thể sưởi ấm vậy.
Ánh trăng hòa cùng ánh nến, Lận Khinh Chu mở to mắt nhìn thật kỹ, càng lúc càng tới gần.
Trên mặt Mục Trọng Sơn không sao nhưng khóe miệng bên trái có vết bầm tím mờ nhạt.
"Có phải đau lắm không?" Lận Khinh Chu nhíu mày, trong lòng hối hận không thôi.
Mục Trọng Sơn khẽ thở dài rồi sầu mi khổ kiểm nói: "Đau chứ, nương tử bị thương ta đau lắm."
Lận Khinh Chu: "......"
Trăng treo giữa trời, cành cây lắc lư và ánh nến bập bùng làm bóng hai người đổ dài trên giường, trời đất im ắng, một cảm xúc không thể gọi tên bỗng nhiên vụt lớn rồi xông ra khỏi lồng ngực.
Lận Khinh Chu chậm chạp ngẩng lên thè đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ vết bầm trên khóe miệng Mục Trọng Sơn, hôn phớt qua chỗ kia.
Mục Trọng Sơn sững sờ.
Xúc giác ẩm ướt khiến cơn đau ở khóe miệng càng thêm rõ ràng, nhưng chỉ giây lát sau lại như chết lặng không còn đau âm ỉ khiến người ta lưu luyến đầu lưỡi ấm áp nhẹ như cánh chim kia.
Mục Trọng Sơn định thần lại rồi đẩy Lận Khinh Chu cách xa nửa cánh tay nhưng vẫn nắm chặt bả vai y không buông, hắn cẩn thận quan sát vẻ mặt Lận Khinh Chu rồi hỏi: "Ngươi có biết mình đang làm gì không? Nhìn ngươi có vẻ không tỉnh táo lắm."
Lận Khinh Chu hỏi lại: "Sao ngươi gọi ta là nương tử hoài vậy?" Có lẽ vì bị đẩy ra nên y lộ vẻ khổ sở, trong giọng nói mang theo ý chất vấn.
Mục Trọng Sơn không trả lời mà trầm tư nhìn y.
Trái lại Lận Khinh Chu luống cuống trước, y hỏi: "Là nói đùa thôi đúng không? Muốn trêu chọc ta thôi đúng không?"
"Ừm......" Mục Trọng Sơn trầm ngâm một lát rồi cười hỏi, "Nếu ta nói đúng thì sao?"
Lần này đến lượt Lận Khinh Chu sững sờ.
Y luống cuống muốn thoát khỏi đây ngay lập tức, nhưng vì không biết mình có thể đi đâu nên cứng đờ tại chỗ, ấp úng nói: "À ...... Ta, ta biết từ lâu rồi...... Ta cũng không tưởng thật đâu...... Ta...... đã bảo ngươi đừng gọi rồi mà, có gì vui đâu, đừng có trêu ta nữa......"
Đột nhiên cổ họng y nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra được.
Lận Khinh Chu giơ mu bàn tay lên dụi mắt rồi gạt tay Mục Trọng Sơn đang nắm vai mình xuống, nằm trên giường trúc quay lưng về phía hắn, co ro kéo chăn trùm kín đầu.
"Lúc nãy ngươi nói nằm choáng đầu khó chịu mà." Mục Trọng Sơn cười kéo chăn xuống để Lận Khinh Chu ló mặt ra, "Sao lại nằm nữa rồi?"
Lận Khinh Chu hít thở cũng khó, ho khan mấy tiếng rồi nắm chăn muốn trùm đầu tiếp, y lầm bầm: "Dù sao ngồi cũng khó chịu, làm gì cũng khó chịu hết......"
Mục Trọng Sơn túm chặt chăn không cho y che mặt rồi cười nói: "Ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi nương tử chỉ có thể là đùa giỡn không?"
"Làm sao ta biết được...... Ta chẳng biết gì hết......" Hai mắt Lận Khinh Chu đỏ hoe.
Mục Trọng Sơn nắm vai Lận Khinh Chu bắt y quay lại đối mặt với mình, nụ cười gian xảo như hồ ly, hắn ung dung nói: "Vì ngươi không chịu gọi ta là tướng công đấy."
Lận Khinh Chu: "???"
Mục Trọng Sơn nói năng hùng hồn: "Nào có chuyện sau khi xác định tình cảm chỉ có một người đổi cách xưng hô còn người kia lại khách sáo gọi tên chứ?"
Lận Khinh Chu: "......"
Chuyện gì xảy ra thế?
Ở đâu ra kiểu nói nghe vô lý nhưng lại hết sức thuyết phục này chứ.
Đầu óc Lận Khinh Chu mụ mị, chóng mặt nhìn Mục Trọng Sơn không biết trả lời thế nào.
Mục Trọng Sơn từng bước ép sát truy hỏi: "Trước khi ngươi hỏi ta có phải nói đùa hay không thì phải gọi ta một tiếng tướng công mới đúng chứ?"
"Cái này...... Ta......" Lận Khinh Chu ngơ ngác, lắp bắp gọi, "Tướng...... Tướng...... Tướng......"
Lắp bắp nửa ngày vẫn không gọi được, trái lại còn làm sóng nhiệt trong thân thể dồn hết lên mặt, Lận Khinh Chu thẹn quá hoá giận: "Khoan đã, hai ta đều là nam mà, sao ngươi gọi ta nương tử còn ta phải gọi ngươi tướng công chứ?"
Mục Trọng Sơn: "Vì chuyện gì cũng phải có trước có sau, ta gọi ngươi nương tử trước nên chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Lận Khinh Chu: "......"
Y nằm xụi lơ trên giường, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Đúng là chịu thua ngươi luôn...... Thế mà ta lại thấy có lý mới chết chứ......" Mẹ nó chuyện này kỳ quái ghê.
Mục Trọng Sơn thấy Lận Khinh Chu không còn uể oải thì mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ tóc y.
Rõ ràng chỉ là một động tác xoa dịu bình thường nhưng khi bàn tay Mục Trọng Sơn rời khỏi trán Lận Khinh Chu thì nỗi tê dại ẩn trong đầu ngón tay và sống lưng y đột nhiên tán loạn, nhiệt độ thân thể thiêu đốt Lận Khinh Chu nằm dài trên giường thở hổn hển.
"Sao thế?" Mục Trọng Sơn thấy y đột nhiên thở gấp thì nhíu mày hỏi.
"Khó chịu quá......" Lồng ngực Lận Khinh Chu phập phồng dữ dội, "Mục Trọng Sơn, ngươi...... ngươi sờ trán ta đi......"
Mục Trọng Sơn nghe lời làm theo, bàn tay lạnh buốt áp lên trán y.
Kỳ quái là tay Mục Trọng Sơn vừa chạm đến da thịt thì Lận Khinh Chu lập tức cảm thấy nhiệt độ dịu đi, đồng thời cảm giác châm chích toàn thân cũng giảm bớt.
"Mục Trọng Sơn." Đầu óc Lận Khinh Chu dần mơ hồ, y nói mê sảng, "Ngươi ném ta vào nước lạnh được không, tìm hồ nước nào ném ta xuống đi...... Ta nóng bức khó chịu quá, cả người đều không thoải mái, khó chịu lắm......"
Mục Trọng Sơn lo âu nhíu mày định đứng dậy: "Để ta đi tìm phường chủ."
"Đừng." Lận Khinh Chu vội vàng kéo tay hắn: "Ngươi...... đừng đi, nếu ngươi không ném ta vào nước thì có thể...... sờ ta được không, ngươi sờ ta đi, hình như ta sẽ dễ chịu hơn đó......"