Lận Khinh Chu nghe vậy thì sững sờ, trong lòng như bị một tảng đá chặn kín, vừa ngột ngạt vừa bất mãn, y vội cãi lại: "Sao phải cực đoan vậy chứ? Có phải ngươi nghe nói hắn diệt Xuân Hoa Tông nên mới nói vậy không, ngươi nhìn nhiệm vụ trên thẻ ngọc của ta đi, trên đó đã viết rửa sạch oan khuất cho hắn nên chắc chắn chuyện này có ẩn tình......"
Ôn Cầm ngắt lời Lận Khinh Chu: "Nhiệm vụ trên thẻ ngọc chỉ nói rửa sạch oan khuất cho hắn chứ đâu nói hắn bị oan chuyện gì, ngươi có biết hắn nợ vô số mạng người không? Còn nữa, Lan Tự Quân đã tận mắt thấy Vẫn Uyên giết Hàn Mộc Tán Nhân, việc này không thể nào sai lầm được."
Lận Khinh Chu cúi đầu im lặng hồi lâu rồi ngước mắt nhìn Ôn Cầm, tuy ngữ khí không nặng nhưng hết sức nghiêm túc, y hỏi: "Ba mươi sáu năm ngươi không trở về cũng không muốn rời khỏi thế giới này, chẳng lẽ không bị hệ thống định nghĩa thành kẻ phá hoại sao? Ngươi muốn giết Vẫn Uyên thật sự vì nợ máu của Xuân Hoa Tông sao? Chứ không phải sợ hắn là người giữ cửa, sợ hắn cưỡng chế đưa ngươi về thế giới cũ à?"
Toàn thân Ôn Cầm chấn động, ánh mắt vỡ vụn như băng nứt thành mạng nhện, hồi lâu sau mới trấn tĩnh lại, nàng bưng chén trà lên uống một hớp rồi khẽ thở dài: "Ngươi thông minh lắm, đúng là ta muốn giết Vẫn Uyên không phải vì Xuân Hoa Tông nhưng cũng chẳng phải vì lòng ích kỷ này đâu."
Lận Khinh Chu hỏi: "Thế thì tại sao chứ?"
Ôn Cầm: "Lúc nãy ta cũng đã nói với ngươi ta có năng lực dự báo, thật ra ta từng có một giấc mơ dự báo, ta mơ thấy......"
Nàng dừng một lát rồi nói: "Vẫn Uyên Ma Tôn tàn sát đệ tử Kinh Hồng Tông, núi thây biển máu, hầu như chẳng còn ai sống sót."
Lận Khinh Chu phản bác ngay: "Hắn sẽ không làm vậy đâu!"
Ôn Cầm: "Xem ra Vẫn Uyên Ma Quân và ngươi có quan hệ không tầm thường, nhưng anh bạn à, giấc mơ dự báo của ta chưa bao giờ sai cả, Kinh Hồng Tông chính là nhà của ta, ta sẽ không để bất cứ ai ở Kinh Hồng Tông bị thương cả."
Sau khi nàng nói xong, gian phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Lận Khinh Chu mím môi suy nghĩ, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt, rốt cuộc hạ quyết tâm rồi nói với Ôn Cầm: "Nếu ta có thể chứng minh với ngươi Vẫn Uyên không phải ma đầu lạm sát kẻ vô tội như người khác nói thì ngươi có giúp ta giải oan cho hắn không?"
Ôn Cầm là một trong Ngũ Thánh có thân phận tôn quý được chúng sinh kính ngưỡng, nếu nàng chịu giúp thì nhất định Mục Trọng Sơn có thể quang minh chính đại đứng trước người đời.
Ôn Cầm hỏi: "Anh bạn, ngươi có biết nhiệm vụ trên thẻ ngọc có thể thay đổi không?"
Lận Khinh Chu: "......"
Đương nhiên là y biết, ngày thứ hai sau khi xuyên qua y đã từng đổi nhiệm vụ một lần.
Ôn Cầm khuyên nhủ: "Đừng chấp nhất với nhiệm vụ rửa sạch oan khuất này nữa, ngươi đổi lại nhiệm vụ đi, chỉ cần không liên quan đến Ma Quân thì ta sẽ giúp ngươi, thế nào?"
Lận Khinh Chu cúi đầu nói khẽ: "Đâu phải vì nhiệm vụ, dù bây giờ thẻ ngọc có nói ta không cần làm nhiệm vụ này nữa thì ta cũng phải giúp hắn rửa sạch oan khuất."
"Chẳng lẽ ngươi có chứng cứ hắn vô tội sao?" Ôn Cầm không hiểu sao Lận Khinh Chu lại kiên trì đến vậy.
Lận Khinh Chu quả quyết: "Giờ thì chưa có nhưng ta sẽ tìm được thôi."
3
Ôn Cầm im lặng suy tư xem có nên đáp ứng y hay không.
Bỗng nhiên thần thức của nàng khẽ động, sau đó hoảng hốt đứng bật dậy.
"Sao thế?" Lận Khinh Chu cũng đứng lên.
Ôn Cầm nhìn Lận Khinh Chu rồi đáp: "Người ngươi nhớ mong đến rồi đấy."
-
Lúc này, bên ngoài Lưu Ly Cung, Mục Trọng Sơn nhàn nhã chắp tay đứng trước đại điện ngẩng đầu trầm tư nhìn tấm biển trên cửa.
Cách hắn vài mét là mười mấy đệ tử Kinh Hồng Tông cầm trường kiếm bao vây trong tư thế chiến đấu, khẩn trương đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào kẻ đột nhập này.
1
Mục Trọng Sơn không đeo mặt nạ, có đệ tử Kinh Hồng Tông nhận ra hắn là Vẫn Uyên Ma Tôn nên lấy hết dũng khí quát lớn: "Ma đầu! Kinh Hồng Tông là nơi ngươi có thể xông vào hay sao!"
Mục Trọng Sơn nghe tiếng nhìn lại, nhếch miệng cười rồi bất đắc dĩ thở dài: "Ta cũng chẳng muốn tới đâu, nhưng tông chủ các ngươi giấu đồ của ta nên ta phải đến đòi lại chứ."
"Làm càn!" Đệ tử Kinh Hồng Tông tức giận nói, "Tông chủ của chúng ta để ngươi vu khống đấy à."
Ý cười của Mục Trọng Sơn càng sâu hơn: "Ngươi đã nhiều lời như vậy thì nhờ ngươi nói ta biết tông chủ các ngươi ở đâu được không? Nàng bày kết giới làm ta tìm không được nên hơi nóng lòng rồi."
"Ngươi......" Đệ tử Kinh Hồng Tông kia đang định mắng tiếp thì cả người đột nhiên bay lơ lửng rồi lao về phía Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn phất tay, khi đệ tử Kinh Hồng Tông bay tới trước mắt thì bóp chặt cổ hắn.
"!!" Đệ tử Kinh Hồng Tông kia sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, tay chân quẫy đạp loạn xạ.
Mặc dù khóe miệng Mục Trọng Sơn mỉm cười nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao: "Nói đi, ở đâu?"
Đột nhiên một tia kiếm khí hung hăng bổ về phía Mục Trọng Sơn, khi chỉ còn cách hắn nửa mét thì bị bức tường vô hình cản lại.
Mục Trọng Sơn khinh thường liếc mắt, trông thấy đại sư huynh Kinh Hồng Tông Lạc Trường Xuyên cầm kiếm đứng đó.
Trong mắt Lạc Trường Xuyên chẳng có bất kỳ nỗi sợ hãi nào, hắn cả giận nói: "Ma đầu! Thả sư đệ ta ra!"
Mục Trọng Sơn đang định trả lời thì chợt phát hiện được gì nên nhìn về phía trước.
Một thanh niên đeo mặt nạ nửa mặt màu đen vội vàng chạy ra ngoài Lưu Ly Cung, y đẩy đám người ra rồi chạy nhanh đến chỗ Mục Trọng Sơn.
Mục Trọng Sơn nở nụ cười, thả đệ tử Kinh Hồng Tông kia xuống rồi tiến lên nửa bước ôm người chạy tới vào lòng, cánh tay siết chặt làm thân thể kề sát nhau, cảm nhận được da thịt ấm áp qua lớp y phục.
Khóe miệng Mục Trọng Sơn vui vẻ nhếch lên: "Tìm được rồi."
10