[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

"Shhhh." Lận Khinh Chu nghe vậy thì nản lòng hít sâu một hơi rồi thở dài, "Không nhớ gì sao?"

"Ừ." Mục Trọng Sơn gật đầu, "Chỉ nhớ mang máng mấy cảnh thôi."

Lận Khinh Chu vội hỏi: "Cảnh gì vậy?"

Mục Trọng Sơn nhìn vào mắt Lận Khinh Chu im lặng suy tư, một lát sau hắn hỏi: "Ngươi có muốn xem tận mắt quá khứ của ta không?"

"Hả?" Lận Khinh Chu kinh ngạc, "Ta có thể xem được à?"

Mục Trọng Sơn gật đầu, ngữ khí hờ hững nghe không ra cảm xúc gì: "Trừ ngươi ra đâu có ai chịu xem nữa."

"Không đâu." Lận Khinh Chu nắm chặt tay hắn hùng hồn động viên, "Ngươi nhất định sẽ được giải oan mà."

Mục Trọng Sơn phì cười, hắn hỏi: "Ngươi tin ta vậy sao?"

Lận Khinh Chu nói ngay: "Đúng vậy!"

Ánh mắt Mục Trọng Sơn dịu xuống như suối nước đóng băng gặp mùa xuân ấm áp tan chảy róc rách, hắn nói khẽ: "Ta biết rồi, ngươi nằm xuống giường đi."

Lận Khinh Chu cởi giày rồi bò lên giường trúc nằm xuống, khó hiểu nói: "Cái này để làm gì vậy?"

Mục Trọng Sơn ngồi cạnh giường trúc hỏi y: "Ngươi có từng nghe nói đến thuật hồi mộng chưa?"

"Ồ, trùng hợp ghê." Lận Khinh Chu nói, "Lúc ở Lưu Ly Cung, Thượng Thiện Nương Nương đã nói ta biết pháp thuật này rồi."

Mục Trọng Sơn hơi nheo mắt lại: "Xem ra hai ngươi trò chuyện vui vẻ quá nhỉ?"

"Ừ." Lận Khinh Chu gật đầu, không hề chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Mục Trọng Sơn, "Nàng nói ta biết rất nhiều chuyện, lúc nãy đi vội quá chưa kịp cảm tạ nàng nữa, lần sau gặp mặt nhất định phải......"

Y còn chưa dứt lời thì đã bị Mục Trọng Sơn cúi người đè xuống hôn.
2

Lận Khinh Chu: "?!"

Sao lại hôn nữa rồi?

Mục Trọng Sơn chống tay bên tai Lận Khinh Chu bịt kín cái miệng líu lo không ngừng của y, giở trò xấu cọ răng vào môi y rồi cắn nhẹ để lại dấu răng, nghe thấy người dưới thân bị đau phát ra tiếng kêu rên từ trong mũi mới từ bi tha cho y.

Lận Khinh Chu thở dốc một hơi rồi áp mu bàn tay lên môi xoa xoa, gương mặt ửng đỏ, ngữ khí hơi tức giận: "Ngươi đừng nói với ta trước khi thực hiện thuật hồi mộng này phải gặm miệng nhé."

"Dĩ nhiên không phải rồi." Mục Trọng Sơn hờ hững cười.

Lận Khinh Chu hỏi: "Vậy tại sao......"

Mục Trọng Sơn khẽ thở dài: "Tạm thời đừng nói gì cả."

Lận Khinh Chu ngoan ngoãn im lặng nhưng vẫn chưa hết quạu mà cảnh giác trừng người trên thân.

Mặc dù Mục Trọng Sơn cảm thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của y cực kỳ thú vị nhưng cũng không đùa tiếp nữa mà ngồi thẳng dậy bấm quyết niệm chú bằng hai tay, ngón tay thon dài của hắn tạo thành một thủ ấn Bắc Đẩu, sau đó hai bàn tay tách ra, ngón trỏ và ngón giữa của cả hai tay khép lại ấn vào huyệt dương bạch.

Ngón tay hắn chạm vào huyệt vị lóe lên một tia sáng trắng chói lóa, khi ngón tay rời ra, tia sáng kéo dài thành một sợi dây mảnh sáng rực như rút ra từ huyệt vị trên đầu Mục Trọng Sơn, đầu dây còn lại gắn vào ngón tay hắn.
2

Ngón tay Mục Trọng Sơn dẫn sợi dây mảnh kia lên trán Lận Khinh Chu đã từ tức giận biến thành sợ hãi thán phục.

Lận Khinh Chu chợt cảm thấy buồn ngủ cực kỳ, nhịn không được nhắm mắt thiếp đi.

-

Nhiều năm trước, Xuân Hoa Tông.

Xuân Hoa Tông ở núi Tê Hà, là vùng đất dồi dào Mộc linh duyên nhất thế gian.

Nơi đây bốn mùa như xuân, nắng ấm quanh năm, linh hoa tiên thảo mọc đầy trên núi, cây cối xanh um tươi tốt, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một màu xanh mướt.

Ngày hôm đó bình minh sắp ló dạng ở phía Đông, trước thác nước chảy ào ạt sâu trong núi Tê Hà có hai người đang đứng.

Một người trong đó mặc áo gấm thêu hình mặt trăng và lá trúc, khôi ngô tuấn tú, thanh tao thoát tục.

Người kia mở miệng nói với người trước mặt: "Sư phụ, không cần tiễn đâu, ngài về đi ạ."

Người còn lại mặc đạo bào rộng màu trắng, gương mặt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ già nua của năm tháng lắng đọng.

Hàn Mộc Tán Nhân buồn bã nói: "Trọng Sơn à, con còn trẻ như thế mà sắp phải trải qua kiếp số từ Hóa Thần lên Đại Thừa, lần này đi bế quan tu luyện vi sư thật chẳng yên tâm chút nào."

Mục Trọng Sơn: "Lúc con đột phá Kim Đan lên Nguyên Anh ngài cũng nói vậy, đột phá Nguyên Anh lên Hóa Thần ngài cũng nói vậy, giờ từ Hóa Thần lên Đại Thừa ngài cũng nói vậy, ngài không đổi câu khác được sao?"
2

Hàn Mộc Tán Nhân: "......"

Mẹ nó ai biết lần nào ngươi tu luyện cũng thuận lợi vậy chứ! Mẹ nó ai biết tu vi của ngươi tăng nhanh thế chứ!

Hàn Mộc Tán Nhân ho khan một tiếng rồi trưng ra vẻ ổn trọng của người thầy: "Nhớ năm đó vi sư từ Hóa Thần lên Đại Thừa......"

Mục Trọng Sơn xen vào: "Con biết rồi, tẩu hỏa nhập ma chứ gì."
1

Hàn Mộc Tán Nhân: "......"

Mục Trọng Sơn: "Con còn biết ngài tẩu hỏa nhập ma khóc ầm lên đòi ăn mứt quả, sư tổ chịu hết nổi phải giơ tay đập vào đầu ngài, sau đó đánh ngài tỉnh lại."
2

Hàn Mộc Tán Nhân: "......"

Học trò láo lếu! Có ai bóc phốt sư phụ như ngươi không hả!
1

"Khụ!" Hàn Mộc Tán Nhân che miệng ho sặc sụa, "Nhắc mấy chuyện cũ rích vớ vẩn này làm gì!"

Mục Trọng Sơn: "Sư phụ, tại ngài nói trước mà."

Hàn Mộc Tán Nhân: "......"

Thấy Hàn Mộc Tán Nhân có vẻ sắp đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với mình, Mục Trọng Sơn vội nói: "Sư phụ đừng lo, nếu con thấy mình có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma thì sẽ lập tức ngừng tu luyện và xuất quan ạ."

"Hầy." Hàn Mộc Tán Nhân thở dài, "Một mình con độ kiếp bao nhiêu lần đều không gặp nguy hiểm gì, lẽ ra ta không nên lo quá, nhưng chẳng hiểu sao hai ngày nay cứ thấy bồn chồn bất an, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có con bế quan tu luyện là chuyện lớn nên mới dặn đi dặn lại con như vậy."

Mục Trọng Sơn: "Để sư phụ nhọc lòng rồi."

Hàn Mộc Tán Nhân phất tay áo rồi dựng râu trừng mắt: "Hừ, biết ta hao tâm tổn trí mà ngày nào cũng chọc tức ta hết!"

Mục Trọng Sơn nhếch môi cười: "Đồ nhi không dám."

"Không dám gì hả, ta có ba đứa đồ đệ mà chỉ có con ngang ngược nhất thôi đấy!" Hàn Mộc Tán Nhân vừa mắng Mục Trọng Sơn vừa tháo túi càn khôn bên hông lấy ra một vật đưa cho hắn.

Mục Trọng Sơn cầm lên nhìn, thấy đó là một cái răng nanh to cỡ bàn tay, chỗ sắc nhọn được bọc vàng khắc chữ hổ để khỏi gây thương tích, cầm răng nanh trong tay có thể cảm nhận được linh lực tiềm ẩn vô tận.

Mục Trọng Sơn kinh ngạc: "Chẳng phải đây là......"

"Đúng vậy." Hàn Mộc Tán Nhân gật đầu, "Năm xưa sư tổ con giao đấu với thần thú Ngũ Hành Kim Hổ cướp được răng nanh của nó, sau khi qua đời đã để lại linh vật này cho ta, hôm nay ta tặng nó cho con, biết đâu nó sẽ giúp được con trong thời khắc quan trọng."

"Sư phụ, vật này...... quá quý giá rồi......" Mục Trọng Sơn luôn ung dung tự tại giờ phút này cũng tỏ ra luống cuống, hoảng hốt muốn trả lại răng nanh trong tay cho Hàn Mộc Tán Nhân.

"Sư phụ cho đồ đệ còn nói quý giá làm gì, nhảm nhí." Hàn Mộc Tán Nhân đẩy tay hắn về, "Mau cất đi."

Hai người đang đẩy qua đẩy lại thì trong không trung truyền đến tiếng cười nói ôn hòa: "Sư phụ lại lén cho Mục sư huynh vật tốt gì thế ạ? Cho con xem được không?"
4

Một người ngự khí bay đến vững vàng đáp xuống đất, y cũng mặc áo gấm thêu hình mặt trăng và lá trúc của đệ tử bản tông Xuân Hoa Tông như Mục Trọng Sơn, dáng dấp mảnh khảnh thanh tú, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, nhìn tuổi tác có vẻ không lớn lắm.

Y chính là đệ tử thân truyền thứ ba của Hàn Mộc Tán Nhân, Ứng Phục Tâm, tôn hiệu tương lai là Lan Tự Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui