[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Người kia đang quỳ, cổ tay bị xích sắt đen tuyền treo lên hai bên, đầu kia của xích sắt khảm vào cột đá, vì cột đá hình tròn nên cánh tay hắn bị kéo chếch ra sau.

Tuy không bị xích sắt trói hết toàn thân nhưng nhìn bộ dạng loang lổ vết máu của hắn chắc cũng khó lòng cử động.

Lận Khinh Chu đến gần mới thấy rõ dưới y phục rách tả tơi của hắn chi chít vết thương chưa khép miệng, máu thịt be bét, thậm chí khuỷu tay và đầu gối còn lờ mờ lộ ra xương trắng.

Lận Khinh Chu bất giác nhủ thầm đây cũng quá thảm rồi! Bị thương thế này còn sống nổi không?

Như cảm nhận được gì đó, Ma tôn chậm chạp ngẩng lên.

Hắn vừa ngẩng đầu thì mái tóc đen dài rũ rượi che khuất mặt trượt sang hai bên lộ ra nửa gương mặt, tuy lấm tấm vết máu nhưng vẫn không che được vẻ thanh nhã tuấn tú, đôi mắt sáng lạnh tĩnh mịch như hồ sâu, dưới đáy lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Lận Khinh Chu thấy hắn cử động thì vội vàng nửa quỳ trước mặt hắn: "Ta tới để cứu ngươi ra ngoài."

Ma tôn lạnh lùng nói: "Không cần ngươi cứu."

Lận Khinh Chu: "Tại sao?"

Ma tôn liếc mắt: "Chưa thấy tìm chết bao giờ à?"

-

Câu tìm chết này của Ma tôn làm Lận Khinh Chu sững sờ tại chỗ.

Y đã nghĩ mình sẽ không tìm được cách cứu Ma tôn.

Nghĩ tới khả năng bị Tương Ngự Tông phát hiện ý đồ của mình.

Nhưng mẹ nó y hoàn toàn không nghĩ tới Ma tôn không muốn sống!

Lận Khinh Chu lắp bắp hồi lâu mới thốt ra một câu: "Ngươi, ngươi, ngươi đừng tìm chết mà, thế gian tươi đẹp như vậy......"

Ma tôn: "Đẹp chỗ nào?"

Lận Khinh Chu: "Sơn hào hải vị......"

Ma tôn: "Tích cốc rồi."

Lận Khinh Chu: "Sông núi dị vực......"

Ma tôn: "Không có hứng thú."

Lận Khinh Chu: "Gia đình bạn bè......"

Ma tôn: "Đều hận ta."

Lận Khinh Chu sửng sốt nửa ngày không biết phải nói gì.

Bỗng nhiên Ma tôn nhận ra gì đó, hai tay siết chặt làm xích sắt trói quanh cổ tay kêu leng keng, hắn nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu rồi lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì cút nhanh lên."

Lận Khinh Chu: "Ngươi......"

Ma tôn: "Ngươi gì mà ngươi, ngươi cút mau đi."

Lận Khinh Chu: "Ta......"

Ma tôn: "Ta gì mà ta, ta bảo ngươi cút."

Lận Khinh Chu: "......"

Trong mắt Ma tôn lộ ra tia sáng sắc lạnh như dao.

Lận Khinh Chu đứng dậy cút ngay.

Đây gọi là rút lui có chiến lược.

Chờ y sắp xếp ngôn ngữ thật tốt sẽ quay lại!

Tuy Ma tôn bảo y cút nhưng Lận Khinh Chu phải ở lại hang kín này năm ngày nên cũng không có cách nào cút cho khuất mắt Ma tôn.

Lận Khinh Chu chỉ có thể cố gắng né xa một chút.

Mà nơi cách xa cột đá nhất chính là vách núi có khảm chiêng đồng kia.

Lận Khinh Chu đi tới vách đá, đột nhiên cảm thấy khí lạnh ùn ùn kéo đến, hơi lạnh thấm vào người, y vừa co ro xoa cánh tay vừa tự hỏi.

Sao tự dưng trở lạnh thế này?

Bên ngoài đêm xuống rồi sao?

Sau đó tiếng băng đông cứng lách tách vọng vào tai Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu sững sờ quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt lập tức làm y nghẹn họng nhìn trân trối.

Chẳng biết từ lúc nào cột đá đen nhánh đã biến thành cột băng phản chiếu ánh sáng yếu ớt của tinh thạch trên vách đá.

Cột băng tỏa ra khí lạnh, trên xích sắt cũng đóng một lớp sương mỏng, Ma tôn quỳ ở đó, thở ra toàn sương trắng, chỉ giây lát sau lông mày và mi mắt đã lấm tấm băng vụn, hắn cắn răng chịu đựng cái lạnh thấu xương, cuối cùng vẫn nhịn không được run lẩy bẩy.

Lận Khinh Chu đứng cách cột băng rất xa mà còn thấy như rơi vào hầm đá, huống chi ở dưới cột băng kia còn lạnh cỡ nào nữa.

Nếu lúc nãy y không rời đi chắc đã bị đông cứng rồi.

Thì ra Ma tôn nói "Không muốn chết thì cút nhanh lên" không phải để uy hiếp y.

Lận Khinh Chu cảm thấy lạnh run, đứng tại chỗ dậm chân xoa tay, sực nhớ ra cái gì nên vội vàng choàng áo khoác đỏ mà thanh niên đưa cho mình lên người.

Ngay khi mặc áo khoác đỏ vào, Lận Khinh Chu như đứng giữa mùa xuân tháng Ba ấm áp, hơi lạnh chẳng mảy may xâm nhập vào cơ thể.

Đây không phải nhiệt độ mà một chiếc áo bình thường có thể mang lại.

Lận Khinh Chu sửng sốt cầm áo khoác trên người lên xem nhưng cũng chẳng nhìn ra được gì.

Y ngẩng đầu nhìn Ma tôn đang bị tra tấn dưới cột băng phía xa, nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy của hai người thì hết sức khó hiểu.

Ma tôn thà chịu đựng sự trừng phạt tàn khốc này chứ không muốn rời khỏi đây sao?

Lận Khinh Chu lấy thẻ ngọc trong ngực ra, bốn chữ "Rửa sạch oan khuất" trên thẻ ngọc càng thêm chói mắt, không biết dưới nét bút đơn giản này cất giấu bao nhiêu câu chuyện khó mà kể xiết.

Y tới bên vách đá ngồi xuống, hai chân co lên, khuỷu tay chống trên đầu gối còn hai tay ôm mặt, ngẩn người nhìn cột đá phía xa nghĩ xem nên làm thế nào để trò chuyện với Ma tôn.

Chẳng biết qua bao lâu, cùng với tiếng lách tách rất nhỏ, cột băng từ từ biến thành cột đá từ dưới lên trên, nhưng sương lạnh chưa tan nên nhiệt độ trong hang vẫn thấp đáng sợ.

Lận Khinh Chu lấy hết can đảm đi đến chỗ Ma tôn một lần nữa.

Càng tới gần cột đá càng rét nhưng Lận Khinh Chu mặc áo khoác đỏ nên vẫn thấy ấm áp dễ chịu.

Y đến trước mặt Ma tôn, nửa quỳ xuống rồi hít sâu một hơi: "Ta biết ngươi bị oan......"

Nói nửa chừng giọng y dần nhỏ đi rồi cuối cùng im bặt.

Lận Khinh Chu phát hiện Ma tôn nhắm nghiền mắt, mê man bất tỉnh.

Ma tôn đã ngất đi vì lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui