Hạ Phái và Lận Khinh Chu vừa nói chuyện vừa đi tới Tầm Đạo Đài, sau đó gặp ba đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông trong rừng sam.
Mấy đệ tử Kinh Hồng Tông kia thấy Lận Khinh Chu thì tò mò hỏi Hạ Phái: "Người bên cạnh ngươi là?"
Hạ Phái sốt sắng nói: "Sư đệ mới vào đó." Còn giới thiệu từng người với Lận Khinh Chu.
Mọi người ôm quyền hành lễ với nhau rồi vui vẻ đến Tầm Đạo Đài.
Họ đến đã sớm mà Tầm Đạo Đài còn có người đến sớm hơn.
Chính là Lạc Trường Xuyên thường ngày chăm chỉ chịu khó nhất.
"Đại sư huynh!"
Mọi người cùng tiến lên chào hắn, trong ánh mắt và giọng nói đầy vẻ kính trọng ngưỡng mộ.
Lạc Trường Xuyên gật đầu với họ rồi nhìn sang Lận Khinh Chu, quan tâm hỏi: "Làm quen với mọi người hết chưa?"
"Có đệ ở đây nhất định phải quen chứ ạ!" Hạ Phái tranh công vỗ ngực một cái.
Lạc Trường Xuyên: "Thế thì tốt rồi."
Đang nói chuyện thì đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông đã đến đông đủ, mọi người không hẹn mà cùng chào Lạc Trường Xuyên, sau đó bắt đầu đả tọa.
Mục Trọng Sơn đã từng dạy Lận Khinh Chu cách đả tọa.
Nhưng Lận Khinh Chu vẫn không thể lĩnh hội ý nghĩa sâu xa của nó.
Người khác: Hấp thu linh khí trời đất, thuận theo huyết mạch toàn thân, loại trừ tạp niệm, giữ tâm thanh tịnh.
Lận Khinh Chu: Chỉ ngồi mà thôi.
Cũng may gió mát hiu hiu, ánh nắng ấm áp, cứ ngồi bất động như vậy cũng đủ làm người ta khoan khoái vô cùng.
Tầm Đạo Đài rất rộng, Lận Khinh Chu không biết mình ngồi ở đâu mới phù hợp nên hỏi Hạ Phái, hắn nói: "Không có chỗ cố định đâu, cứ ngồi tùy thích thôi, hay là ngươi ngồi sau lưng ta đi."
Lận Khinh Chu gật đầu cảm ơn, nhưng sau khi y ngồi xếp bằng thì không hiểu sao Lạc Trường Xuyên liên tục nhìn y với vẻ muốn nói lại thôi.
Ngồi sau lưng Lận Khinh Chu là một nữ đệ tử, nàng phát giác ánh mắt đại sư huynh nên nhỏ giọng gọi Lận Khinh Chu: "Sư đệ, sư đệ mới vào ơi."
"Hả?" Lận Khinh Chu hoang mang quay đầu nhìn nàng.
Nữ đệ tử kia nói: "Ngươi ngồi lùi ra sau chút đi."
Lận Khinh Chu: "Lùi lại?"
"Ừ." Nữ đệ tử gật đầu.
Thế là Lận Khinh Chu nhích ra sau.
Nữ đệ tử nhìn sang bên phải rồi đưa tay lên đo, cũng chẳng biết đang đo cái gì, sau đó cười nói: "Ừ, vậy đó, làm phiền ngươi rồi."
Lận Khinh Chu mờ mịt.
Nhưng sau khi y ngồi lùi lại thì Lạc Trường Xuyên không còn nhìn y chăm chú nữa mà tập trung đả tọa.
Lận Khinh Chu rướn cổ nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trên Tầm Đạo Đài, bên trái năm người bên phải năm người, chỗ ngồi hai bên đối xứng ngay ngắn, Lận Khinh Chu bừng tỉnh đại ngộ.
Đại sư huynh của bọn họ mắc chứng OCD à!!!
Lận Khinh Chu thấy buồn cười nhưng mím môi kìm lại, thấy các đệ tử Kinh Hồng Tông khác đều nghiêm túc đả tọa, chỉ có mình y thò đầu ra nhìn thì không khỏi xấu hổ, vội vàng ngồi thẳng lưng rồi trấn tĩnh lại.
Nhưng y đang thử cảm nhận linh khí trời đất thì không hiểu sao mọi đệ tử Kinh Hồng Tông chung quanh đều hấp tấp đứng lên.
Tu vi Lận Khinh Chu không bằng bọn họ nên một lát sau mới phát hiện có người đến.
Y vội vàng chống tay xuống đất đứng dậy, vừa đứng vững thì thấy Bắc Minh Đạo Nhân và Thượng Thiện Nương Nương ngự khí bay tới rồi vững vàng đáp xuống.
"Bái kiến tông chủ, bái kiến phó tông chủ."
Mọi người trăm miệng một lời, đồng loạt hành lễ.
Thượng Thiện Nương Nương đưa tay ra hiệu cho mọi người đứng nghiêm, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng rơi vào Lận Khinh Chu, nàng gọi: "Khinh Chu, ngươi qua đây."
Lận Khinh Chu vội vàng tiến lên kính cẩn đứng cạnh Thượng Thiện Nương Nương.
"Hôm nay tới đây là muốn nói với mọi người một chuyện." Giọng Thượng Thiện Nương Nương đều đều nghe không ra cảm xúc gì, "Đây là sư đệ mới nhập môn, chắc mọi người cũng biết tên y rồi, từ nay về sau y chính là đệ tử thân truyền của ta."
Lời nàng nói nghe hết sức bình tĩnh nhưng lại giống như đột ngột dội một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi sục khiến trong lòng mọi người đều dậy sóng.
Ai cũng biết đệ tử thân truyền của Ngũ Thánh chẳng những sẽ là tông chủ tương lai của năm đại tiên môn mà còn có thể kế vị danh hiệu Ngũ Thánh.
Mà bây giờ trong Ngũ Thánh chỉ có Thượng Thiện Nương Nương chưa nhận đệ tử thân truyền, người đời đều cho rằng nàng cực kỳ thận trọng với việc này.
Ai ngờ nàng lại nói một câu đơn giản như vậy để quyết định người nào là đệ tử thân truyền của mình.
Phó tông chủ Bắc Minh Đạo Nhân chưa từng chất vấn Thượng Thiện Nương Nương, giờ phút này cũng nhịn không được nói với nàng: "Thượng Thiện Nương Nương, nói chuyện một lát được không?"
Thượng Thiện Nương Nương gật đầu rồi theo Bắc Minh Đạo Nhân tới chỗ lan can bạch ngọc của Tầm Đạo Đài bên vách núi.
Bắc Minh Đạo Nhân: "Sao Thượng Thiện Nương Nương xác định đệ tử thân truyền đột ngột thế? Hơn nữa còn là một đệ tử mới nhập môn, lúc nãy ta thấy y chẳng có gì đặc biệt cả."
Thượng Thiện Nương Nương: "Hai chữ duyên phận khó nói lắm."
Bắc Minh Đạo Nhân thở dài: "Vậy chẳng phải quá đáng tiếc cho Trường Xuyên rồi sao."
Thượng Thiện Nương Nương nói: "Đứa nhỏ Trường Xuyên này vừa có thiên phú dị bẩm vừa lương thiện chính trực, dù không làm đệ tử thân truyền của ta cũng sẽ có ngày tiếng tăm lừng lẫy, vang danh thiên hạ."
Bắc Minh Đạo Nhân còn muốn khuyên: "Nhưng......"
Thượng Thiện Nương Nương kiên định nói: "Ý ta đã quyết rồi."
Bắc Minh Đạo Nhân thấy Thượng Thiện Nương Nương khăng khăng muốn chọn Lận Khinh Chu làm đệ tử thân truyền thì tiếc nuối thở dài: "Vậy...... được thôi."
Hai người trở lại Tầm Đạo Đài, dù các đệ tử Kinh Hồng Tông không nói gì nhưng bầu không khí ngột ngạt như bị mây đen bao phủ.
Lận Khinh Chu đứng ở hàng đầu cúi gằm mặt không dám nhúc nhích, cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng như mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào mình.
"Khinh Chu, ngươi đi theo ta." Thượng Thiện Nương Nương nói.
"Vâng." Lận Khinh Chu vội vàng đuổi theo nàng.
Hai người rời khỏi Tầm Đạo Đài rồi đi trên bậc đá của đường núi, thỉnh thoảng gặp một khoảng đất trống có thể nhìn thấy biển cả mênh mông ngoài đảo xa.
Ôn Cầm nhìn linh tước lông trắng trên vai Lận Khinh Chu rồi nói: "Thật không ngờ có ngày ta sẽ để ngươi tự do đi lại ở Kinh Hồng Tông như vậy."
Mục Trọng Sơn nghe lời này cũng chẳng buồn đáp lại.
Ôn Cầm nhìn Lận Khinh Chu hỏi: "Tu vi của ngươi đến đâu rồi?"
Lận Khinh Chu nghiêm túc đáp: "Luyện Khí ạ."
"Mới Luyện Khí thôi à?" Ôn Cầm kinh ngạc hỏi xong mới nhận ra mình lỡ lời nên vội nói, "Không sao, có ta dạy bảo chắc chắn tu vi của ngươi sẽ tăng nhanh như diều gặp gió thôi."
"Thật ra ta...... không thể tu luyện được." Lận Khinh Chu ngượng ngùng gãi trán, "Ngài có biết thuốc hợp hoan không?"
"Cái gì? Chẳng lẽ ngươi uống thuốc hợp hoan sao?" Ôn Cầm trố mắt, hấp tấp nói, "Tuy trước đây ngươi vào Đàm Hoan Phường nhưng Tư Phàm sẽ không tuỳ tiện đưa thuốc này cho người khác đâu, dù ngươi có hỏi xin cũng phải nói ngươi biết hậu quả của thuốc này chứ."
Lận Khinh Chu vội nói: "Vâng, ta biết hậu quả mà."
Ôn Cầm truy hỏi: "Vậy sao còn uống nữa?"
"Chuyện này......" Lận Khinh Chu liếc nhìn linh tước, cảm thấy khó lòng mở miệng.
Ôn Cầm tinh ý lập tức đoán ra: "Chẳng lẽ Vẫn Uyên Ma Quân bảo ngươi uống?"
Lận Khinh Chu còn chưa trả lời thì Mục Trọng Sơn đã mở miệng: "Đúng vậy."
Sắc mặt Ôn Cầm luôn ôn hòa thân thiện lập tức sa sầm, nàng đột ngột phất tay áo, mấy cây kim băng phóng ra từ lòng bàn tay nàng đâm thẳng vào mắt linh tước.
Linh tước vội vàng xòe cánh bay lên cao, vì chưa quen với thân thể này nên tránh không kịp, chỗ đuôi bị một cây kim đâm trúng làm nó ngã thẳng xuống đất.
Lận Khinh Chu hoảng hốt vội vàng ôm linh tước che chở trong ngực, y lùi lại mấy bước cách xa Ôn Cầm rồi khó hiểu nói: "Sao đột nhiên lại ra tay chứ?"
Ôn Cầm nhìn linh tước trong ngực y, lạnh lùng nói: "Ta vốn định tin ngươi một lần rồi hợp tác với ngươi tìm ra chân tướng Xuân Hoa Tông, nhưng giờ xem ra không cần nữa, Vẫn Uyên, sau khi hãm hại Lan Tự Quân chẳng những ngươi không ăn năn hối cải mà còn định tiếp tục đùa bỡn người khác nữa à?"
"Thượng Thiện Nương Nương." Mục Trọng Sơn gằn từng chữ, "Ta dám thề với trời, ta chưa bao giờ đùa bỡn người khác cả."
"Vậy chuyện Lan Tự Quân ngươi giải thích thế nào?" Ôn Cầm hỏi.
Mục Trọng Sơn im lặng.
Lận Khinh Chu nghe như lọt vào sương mù: "Lan Tự Quân? Chẳng phải y còn sống à?"
Sao lại nói Mục Trọng Sơn hãm hại y?
Ôn Cầm không đành lòng nhìn Lận Khinh Chu: "Khinh Chu, ngươi có biết......"
Giọng Mục Trọng Sơn trầm xuống: "Chuyện này không cần người ngoài nói cho y biết."
Rõ ràng Mục Trọng Sơn chỉ bám vào thân thể linh tước nhưng ngữ khí của hắn tựa như ác quỷ địa ngục đang phẫn nộ gào thét, mang theo mùi máu nồng nặc, sát ý và sát khí ập vào mặt khiến một trong Ngũ Thánh là Thượng Thiện Nương Nương cũng phải rùng mình.
Ôn Cầm chợt thấy hoang mang.
Nàng nhớ lại giấc mộng tiên tri hôm đó.
Trong mơ, xác chết không toàn thây nằm la liệt dưới chân Mục Trọng Sơn, toàn thân hắn đẫm máu đứng đó, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo khiến người ta rùng mình sợ hãi, lưỡi kiếm xé toạc bụng một đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông.
"Thượng Thiện Nương Nương!"
Bỗng nhiên giọng nói của Lận Khinh Chu lọt vào tai kéo Ôn Cầm về thực tại.
Nàng toát mồ hôi lạnh, không hề nhận ra Lận Khinh Chu đã đến trước mặt mình.
Lận Khinh Chu thành khẩn nói: "Thượng Thiện Nương Nương, ta ở chung với hắn lâu rồi nên ta biết rõ hắn, hiểu hắn, tin hắn, hắn tuyệt đối không phải kẻ ác đâu, nhất định là có hiểu lầm gì đó."
Ôn Cầm lắc đầu nói: "Tại kinh nghiệm sống của ngươi chưa nhiều thôi."
"Không phải......" Lận Khinh Chu nóng lòng giải thích, bỗng nhiên vỗ đầu nghĩ ra một ý tưởng ngốc nghếch, hai tay nâng linh tước lên trước mặt Ôn Cầm, "Hay là để hắn hót ngươi nghe một tiếng nhé!"
1
Mục Trọng Sơn: "......"
Ôn Cầm: "......"
Mục Trọng Sơn: "Chíp chíp."
4
Ôn Cầm: "......"
"Ngươi xem ngươi xem!!" Lận Khinh Chu mừng rỡ nói luôn miệng, "Thật ra hắn hiền lắm, ngươi đừng đánh hắn được không?"
Hai tiếng hót của Mục Trọng Sơn làm Ôn Cầm trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới điều chỉnh được cảm xúc, nàng im lặng một lát rồi hỏi Lận Khinh Chu: "Nếu sau này hắn phạm tội thì ngươi có sẵn lòng chịu trách nhiệm không?"
Tuy nói với Lận Khinh Chu nhưng lại cố ý để Mục Trọng Sơn nghe.
Lận Khinh Chu đáp ngay chẳng chút do dự: "Ta sẵn lòng!"
"Được, sau này ta sẽ không nói thêm về chuyện của hắn nữa." Ôn Cầm cam đoan.
Lận Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, muốn đặt linh tước lên vai nhưng nó không chịu đứng mà cuộn tròn nằm ì trên lòng bàn tay y, Lận Khinh Chu đành phải tiếp tục ôm nó.
"Trở lại chuyện chính." Ôn Cầm nói, "Giờ ngươi đã là đệ tử thân truyền của ta nên phải tạo dựng uy tín ở Kinh Hồng Tông, đúng lúc Tương Trấn ở Bắc Hải xuất hiện ác thú làm hại người, người tu đạo ở đó đánh không lại nó nên tới nhờ Kinh Hồng Tông cứu viện, ngươi đi với hai ba đệ tử Kinh Hồng Tông diệt trừ ác thú lấy tiếng đi."
"Ta sao?" Lận Khinh Chu ái ngại, "Nhưng ta không hiểu gì, cũng chẳng biết gì hết."
Ôn Cầm: "Đừng lo, ta sẽ hóa thành......"
"Không cần." Mục Trọng Sơn ngắt lời nàng, "Có ta rồi."