[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Lận Khinh Chu bối rối, vô thức muốn giấu kính Phi Hồng nhưng Mục Trọng Sơn nói: "Không sao, cho hắn xem đi, cứ nói là pháp khí tìm linh lực lạ thôi."

Hạ Phái bước nhanh tới nhìn kính Phi Hồng trong tay Lận Khinh Chu rồi hỏi: "Đây là cái gì?"

"Pháp khí tìm linh lực lạ ấy mà." Lận Khinh Chu lặp lại lời Mục Trọng Sơn rồi đưa tấm gương cho Hạ Phái.

Hạ Phái ngờ vực cầm lấy tấm gương, sau khi lật qua lật lại mà không thấy gì thì trả gương đồng cho Lận Khinh Chu, xụ mặt hỏi: "Đại sư huynh nói vào rừng thăm dò, ngươi ở đây làm gì hả?"

"Chẳng phải sư huynh cũng tới đây sao?" Lận Khinh Chu nói.

Hạ Phái ấp úng: "...... Ta...... Ta......"

Một giọng nói bỗng vang lên bên tai hai người, tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.

Là giọng Lạc Trường Xuyên.

"Mọi người mau tới chỗ ta đi."

Vừa dứt lời thì ở nơi nào đó trong rừng sâu phía xa lóe lên ánh sáng màu chàm, hệt như ánh đèn pha chói lọi chiếu thẳng lên trời dẫn đường cho người ta.

Lận Khinh Chu và Hạ Phái không dám thất lễ mà ngự khí bay đến chỗ ánh sáng xanh.

Sau khi đến nơi, Lận Khinh Chu đáp xuống đất, phát hiện bên dưới là một vách núi nứt nẻ, cây cối ở đây cực kỳ xanh tươi rậm rạp, còn vách đá lại xám xịt chẳng có chút sức sống nào, từ từ hạ xuống đến chỗ cực sâu mới thấy được một tảng đá bằng phẳng nhô lên.

Sau tảng đá có một hang núi cao bằng đầu người.

Lạc Trường Xuyên đứng trên tảng đá, yên lặng chắp tay sau lưng chờ họ, cuồng phong gào thét thổi tóc hắn rối tung.

Lận Khinh Chu và Hạ Phái đến đây chưa bao lâu thì Nghê Uyển Uyển cũng tới.

"Đi theo ta." Lạc Trường Xuyên nói rồi dẫn đám người vào hang.

Hang này cực sâu, vừa đi mấy bước ánh sáng đã dần mờ đi, mọi người vận linh khí đốt lửa trong lòng bàn tay để chiếu sáng hang núi.

Hang núi ẩm ướt, càng vào trong càng hẹp, không gian quá chật chội khiến người ta không khỏi e ngại, sợ phía trước bất ngờ hiện ra quái vật đáng sợ nào đó.

Ngay khi đám người bất an định hỏi Lạc Trường Xuyên thì hắn dừng lại.

Hắn nhìn quanh rồi đến cạnh vách hang, đưa tay sờ soạng vách đá thô ráp hồi lâu, bỗng nhiên ấn mạnh một cái vào chỗ nào đó.

Chỉ thấy vách đá lõm xuống, cùng với tiếng xê dịch nặng nề và bụi đất bốc lên mù mịt, vách đá rộng khoảng hai mét từ từ co vào trong.

Một hành lang đổ nát xuất hiện trước mặt mọi người.

Lận Khinh Chu trợn mắt há hốc: "Sao tìm được nhỉ? Siêu thật......"

Mục Trọng Sơn lập tức nói bên tai y: "Ta cũng tìm được mà."

Lạc Trường Xuyên: "Phía trước chưa biết nguy hiểm thế nào, khói bụi mù mịt, chúng ta vào xem thử nhé, ý mọi người thế nào?"

Hạ Phái: "Đệ thấy chẳng có gì phải sợ cả, chúng ta có bốn người cơ mà!"

Nghê Uyển Uyển nói: "Có đại sư huynh ở đây muội không sợ gì hết."

Lận Khinh Chu nhìn vào hành lang rồi nói: "Đến cũng đến rồi, cứ vào thử xem sao."

Lạc Trường Xuyên gật đầu: "Được, ta đi đầu, ai đi cuối đây?"

Lận Khinh Chu chủ động nói: "Để ta đi cuối cho."

Đám người không nhiều lời nữa mà nối đuôi nhau bước vào, Lạc Trường Xuyên đi đầu, Nghê Uyển Uyển thứ hai, Hạ Phái thứ ba, Lận Khinh Chu đi cuối hàng.

Hành lang không rộng lắm, khắp nơi toàn bụi đất đen kịt, vừa đủ cho một người đi qua, Lạc Trường Xuyên đưa tay sờ vách đá, xoa nhẹ rồi nói: "Chỗ này trước kia đã từng bị thiêu rụi."

Bốn người đi khoảng trăm bước thì lối đi phía trước rộng hơn nhiều, hệt như hành lang bình thường nhưng vách tường chung quanh đen ngòm khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Chẳng biết có phải vì nơi này quá yên tĩnh và quỷ dị hay không mà bốn người đều thấy tim mình đập loạn xạ, bởi vậy không thể tập trung sử dụng linh lực, ngọn lửa chiếu sáng trên lòng bàn tay thỉnh thoảng lại tắt ngấm, may mà bốn người đi chung nên một người bị tắt thì vẫn còn ba người tương trợ, chỉ cần thắp lửa lại là được.

"Rốt cuộc đây là chỗ nào thế?" Hạ Phái lầm bầm, "Quái đản thật."

"Chẳng biết có liên quan đến ác thú mà thôn dân nói không nhỉ." Nghê Uyển Uyển mạnh dạn theo sát Lạc Trường Xuyên.

Đang nói chuyện thì Lạc Trường Xuyên đột ngột dừng bước rồi giơ tay lên: "Khoan đã."

"Sao thế đại sư huynh?" Hạ Phái hỏi.

Lạc Trường Xuyên: "Hết đường rồi."

Ba người nhìn tới chỉ thấy hành lang phía trước đổ sụp, bị một tảng đá lớn bịt kín.

"Chẳng biết phía trước là gì nữa." Lạc Trường Xuyên nói, "Các ngươi lui lại đi, để ta thử đẩy tảng đá này ra."

Thế là ba người lùi lại một bước.

Lạc Trường Xuyên dập tắt lửa trên lòng bàn tay rồi tĩnh tâm nín thở, hai tay bấm quyết ngưng tụ linh lực, thử di chuyển tảng đá từ xa.

Rõ ràng bình thường có thể làm việc này hết sức dễ dàng nhưng giờ Lạc Trường Xuyên lại cảm thấy cực kỳ khó.

Lạc Trường Xuyên biết rất rõ năng lực bản thân, biết mình tuyệt đối sẽ không vì sợ hãi mà một tảng đá cũng nhấc không nổi, thầm nghĩ kỳ quái thật, nhắm mắt dò xét kinh mạch mới phát hiện linh lực toàn thân đã tan rã, từng tia từng sợi tràn ra ngoài.

Trong lúc Lạc Trường Xuyên làm việc này, Nghê Uyển Uyển khẩn trương nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy vai phải của mình bị ai đó vỗ một cái.

"Hả?" Nghê Uyển Uyển quay đầu nhìn Hạ Phái, "Gì vậy?"

"Hả? Sao thế?" Hạ Phái ngờ vực nhìn nàng, "Đại sư huynh có cần giúp một tay không?"

Nghê Uyển Uyển: "Đại sư huynh không nói cần giúp đỡ."

Hạ Phái gật đầu.

Nghê Uyển Uyển quay đi rồi tiếp tục nhìn Lạc Trường Xuyên.

Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình.

Nghê Uyển Uyển quay đầu: "Lại sao nữa?"

Hạ Phái khó hiểu: "Gì cơ?"

Nghê Uyển Uyển: "Ngươi vỗ vai ta làm gì?"

Hạ Phái: "Ta đâu có vỗ."

Nghê Uyển Uyển lập tức nổi cáu: "Hạ sư huynh! Giờ không phải lúc đùa giỡn đâu!" Nói xong nàng bực bội quay đầu đi, không thèm để ý Hạ Phái nữa.

Hạ Phái lúng túng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hắn sực nhớ ra Lận Khinh Chu đứng ngay sau lưng mình, nãy giờ hắn toàn chú ý đến Lạc Trường Xuyên nên không để ý người phía sau có vươn tay ra hay không, biết đâu Lận Khinh Chu vỗ cũng nên.

Thế là Hạ Phái xoay người lại định hỏi Lận Khinh Chu.

Đúng lúc này, trong hành lang tối tăm ngột ngạt, mượn ánh lửa trên lòng bàn tay, Hạ Phái trông thấy sau lưng Lận Khinh Chu có một đầu tóc dài đang nhìn y chằm chặp.

Thứ kỳ quái kia đứng gần Lận Khinh Chu như vậy, tất nhiên Mục Trọng Sơn cũng nhận ra.

Nếu là bình thường, Mục Trọng Sơn có thể dễ dàng phát hiện mọi thứ di chuyển về phía họ từ khoảng cách mấy trăm mét.

Nhưng sau khi vào hành lang, linh lực của mọi người đều bị ảnh hưởng, khi vật kia đã đứng sau lưng Lận Khinh Chu thì Mục Trọng Sơn mới phát hiện ra.

Lận Khinh Chu vẫn không hay biết gì mà đứng đó chờ Lạc Trường Xuyên đẩy ra tảng đá chặn đường.

Linh tước vỗ cánh, Mục Trọng Sơn nói: "Khinh Chu, ngươi nghe ta nói này."

"Hả?" Lận Khinh Chu thì thầm.

Giọng Mục Trọng Sơn hết sức bình tĩnh: "Sau lưng ngươi có thứ gì đó, nhưng ngươi đừng sợ, có ta đây rồi."

Khi hắn nói ra bảy chữ đầu tiên, Lận Khinh Chu nhất thời rùng mình, sống lưng lạnh toát, nhưng những lời tiếp theo của Mục Trọng Sơn làm y trấn tĩnh lại ngay.

Mục Trọng Sơn nói tiếp: "Vật kia tạm thời chưa có ý định tấn công đâu, ta sẽ bay tới mổ nó để đuổi nó đi......"

Nhưng Mục Trọng Sơn vừa dứt lời thì Hạ Phái quay lại trông thấy vật kia, một tiếng thét kinh hãi lập tức phát ra từ cổ hắn.
1

Hắn gào toáng lên làm mọi người giật nảy mình, vật sau lưng Lận Khinh Chu bỗng nhiên nhảy vọt lên tường, chẳng biết khởi động cơ quan gì mà phiến đá dưới chân họ lập tức vỡ vụn, cả bốn người rơi thẳng xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui