[đm] Sau Khi Trúng Cổ

Để y ở trên?


Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Y ở trên...... chẳng phải càng mệt hơn sao?" Y ở dưới đã tức giận lắm rồi, còn bắt y ở trên tự mình động chẳng phải càng tức hơn à?

"Mệt thì có mệt," Cố Văn Vũ nói, "Nhưng lúc nào ngươi cũng ở trên thì y sẽ khó tránh khỏi bất mãn, đúng không?"

Tiêu Lâm Thành nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm vậy mười lăm tháng sau để Khinh Ngôn ở trên đi.

Trong đầu hắn chợt hiện ra hình ảnh Mộc Khinh Ngôn ngồi trên hông hắn, chống tay lên ngực hắn, toàn thân ửng hồng......

"Tiêu công tử?" Cố Văn Vũ thấy hắn ngẩn người thì huơ tay trước mắt hắn rồi trêu chọc, "Ngươi đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ quá vậy."

"Không, không có gì," Tiêu Lâm Thành chột dạ xoa gò má nóng bừng rồi lặp lại, "Không nghĩ gì hết."

"Không nghĩ gì mà đã đỏ mặt rồi à?" Cố Văn Vũ cố ý nói, "Nếu nghĩ gì chắc chảy máu mũi luôn ha?"

Tiêu Lâm Thành định bỏ chạy, Cố Văn Vũ vội vàng kéo hắn lại: "Gà vịt sau bếp hầm sắp nhừ rồi đấy, mau ăn đi."

Tiêu Lâm Thành đành phải theo hắn về quán trọ.

Cố Văn Vũ bảo tiểu nhị đem gà vịt hầm ra, Tiêu Lâm Thành thấy con gà hầm kia thì nhớ lại ở thành Cầm Châu, trước khi đi Cố Linh Lung cũng nhờ người nấu gà cho họ.

Tiêu Lâm Thành thầm cảm khái đúng là cha con mà.

"Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi," Cố Văn Vũ múc cho Tiêu Lâm Thành một chén canh gà lớn, "Lát nữa bưng cho Mộc công tử một ít nhé."

Tiêu Lâm Thành ngẩng đầu nhìn gian phòng trên lầu với vẻ lo lắng.


Cố Văn Vũ: "Sợ y còn giận à?"

Tiêu Lâm Thành ủ rũ cúi đầu "ừm" một tiếng.

Cố Văn Vũ: "Y giận ngươi cũng mặc kệ y à?"

"Tất nhiên không phải rồi," Tiêu Lâm Thành vội la lên, "Sao ta có thể mặc kệ y chứ?"

"Thế thì được rồi," Cố Văn Vũ cười nói, "Chỉ cần ngươi không phải đồ phụ bạc......"

Hắn nói nửa chừng thì vội ngừng lại rồi thì thầm: "Lời này không thể để phu nhân ta nghe được."

Tiêu Lâm Thành mờ mịt: "Sao thế? Chẳng lẽ Cố phu nhân......" Từng bị ai phụ bạc sao!

"Không phải phu nhân ta," Cố Văn Vũ nói, "Là tỷ tỷ nàng, cũng chính là di nương của Linh Lung đấy."

"Thật ra ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần thôi," Cố Văn Vũ thở dài, "Lúc đó nàng đang mang thai nhưng không thấy nam nhân kia đâu. Phu nhân ta tức giận mắng nam nhân kia phụ bạc, mỗi lần nghe thấy mấy chữ này thì lại bực bội trong lòng."

Không hiểu sao tim Tiêu Lâm Thành thắt lại, "Sau đó thì sao?"

"Chẳng bao lâu sau nàng không từ mà biệt, phu nhân ta không tìm được nàng nữa." Cố Văn Vũ buồn bã nói, "Khi nghe được tin tức thì nàng đã qua đời rồi."

Tiêu Lâm Thành: "......Đứa bé kia đâu?"

Cố Văn Vũ lắc đầu, "Chẳng biết năm đó đứa bé kia có được sinh ra không nữa."

Tiêu Lâm Thành nhất thời không nói gì.

"Ôi, lan man lan man rồi." Cố Văn Vũ định thần lại rồi giục Tiêu Lâm Thành, "Canh sắp nguội rồi, mau uống đi."

Tiêu Lâm Thành uống mấy hớp canh, nghe tiểu nhị nói Mộc Khinh Ngôn chưa ăn điểm tâm mà đã về phòng, sợ y đói nên vội vàng gọi tiểu nhị múc chén cháo để mình bưng lên cho y.

Cố Văn Vũ bảo hắn bưng thêm canh gà, Tiêu Lâm Thành sợ món này nấu từ sáng sớm đóng váng mỡ làm Mộc Khinh Ngôn bị ngấy nên bảo nhà bếp hâm lại.

Hắn lên lầu, do dự đứng trước cửa hồi lâu mới đưa tay gõ cửa một cái, "Khinh Ngôn......"

Chỉ chốc lát sau, cửa cót két mở ra.

"Đói, đói chưa?" Tiêu Lâm Thành khẩn trương nói, "Ăn chút cháo đi."

Mộc Khinh Ngôn muốn cầm chén cháo từ tay hắn, Tiêu Lâm Thành lại sợ y đuổi mình đi nên vội vàng chen vào để cháo lên bàn.

"Ăn cháo trước đi," Tiêu Lâm Thành nói, "Đợi lát nữa lại uống canh gà."

Mộc Khinh Ngôn lập tức nhớ lại lúc nãy Cố Văn Vũ nói bồi bổ gì đó.

Y chợt cảm thấy eo càng mỏi hơn.

Tiêu Lâm Thành thấy y đứng im cạnh cửa thì tưởng y còn giận không thèm để ý mình, nhớ lại Cố Văn Vũ nói phải dỗ dành y.


"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành do dự một lát rồi đi tới hỏi, "Ngươi...... Ngươi muốn ở trên không?"

Mộc Khinh Ngôn sững sờ.

Tiêu Lâm Thành nói tiếp: "Nếu ngươi muốn ở trên...... cũng được, ta chỉ sợ ngươi mệt quá thôi...... Giờ ngươi đã mệt lắm rồi."

Mộc Khinh Ngôn sửng sốt hồi lâu mới hiểu được hắn nói gì, mặt lập tức đỏ bừng, "Ta không muốn!"

Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ hơi thất vọng, "À."

Mộc Khinh Ngôn không khỏi kinh ngạc, "Ngươi...... Ngươi muốn ở dưới à?" Ngươi, ngươi không thích nam mà, sao lại muốn ở dưới chứ?

Hai mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên, "Ta sao cũng được hết."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Ấy ấy, khách quan, ngươi còn chưa trả tiền mà?"

Dưới lầu đột nhiên vang lên giọng tiểu nhị, hình như đang cãi nhau với ai đó.

Họ đi ra cầu thang xem thử, chỉ thấy Tuân Ấn Bạch cầm bầu rượu đôi co với tiểu nhị.

"Sư phụ?!"

Tuân Ấn Bạch quay đầu lại mừng rỡ nói: "Thành nhi, Tiểu Mộc?! Hầy, cuối cùng ta cũng tìm được các con rồi!"

"Sư phụ, sao ngài lại tới đây?" Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đi xuống lầu, thấy ông và tiểu nhị giành giật bầu rượu thì vội hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Ta mất hết bạc rồi," Tuân Ấn Bạch nói, "Ta bảo vị tiểu ca này khi nào tìm được sẽ trả tiền nhưng hắn kiên quyết không chịu."

Khóe miệng tiểu nhị giật một cái --- Lỡ ngươi chạy mất thì ta đi tìm ai đòi tiền hả?

Mộc Khinh Ngôn lấy từ tay áo ra mấy đồng trả thay Tuân Ấn Bạch, lúc này hai người mới yên tĩnh lại.

"Sư phụ," Mộc Khinh Ngôn nhìn ra sau lưng ông, "Cha con đâu ạ?" Ông ấy không tới chung sao?


Tuân Ấn Bạch ngẩng đầu nhìn trời, "Hắn không đến...... Khụ, ta đi lén mà."

Tiêu Lâm Thành kinh ngạc: "Vết thương của ngài còn chưa lành mà đã bỏ lại Mộc tiền bối để xuống núi một mình à?!" Ngài không sợ bị ông ấy đánh chết sao?

"Vết thương cũ rồi, có gì đáng ngại đâu. Còn không phải tại con hay sao," Tuân Ấn Bạch quở trách, "Đi kinh thành làm gì, ở trên núi không tốt à?!"

Tiêu Lâm Thành: "Đâu có đi, con và Khinh Ngôn đang định về đây."

"Vậy là tốt rồi, mau về đi." Tuân Ấn Bạch nhìn quanh không thấy Tạ Thập Thất thì thắc mắc, "Thập Thất đâu? Chẳng phải hắn tới tìm các con à?"

Mộc Khinh Ngôn nói: "Hắn hộ tống một vị cô nương về kinh thành rồi ạ."

"Sư phụ," Tiêu Lâm Thành khó hiểu nói, "Sao con không được đi kinh thành ạ?"

Tuân Ấn Bạch không trả lời mà chỉ nói: "Tới đó làm gì, vừa xa vừa chán."

Tiêu Lâm Thành: "Nếu ngài không nói thì con càng phải đi."

Tuân Ấn Bạch trừng mắt, "Mi dám?! Ta đánh gãy chân mi!"

Đúng lúc này, trên lầu bỗng vang lên một tiếng động, họ nhìn lên thì thấy Bạch Diệc Sương đứng cạnh cầu thang cắn răng nghiến lợi nhìn Tuân Ấn Bạch.

Tiêu Lâm Thành: "...... Cố phu nhân, sư phụ ta nói đùa thôi." Không phải muốn đánh gãy chân ta thật đâu.

Nhưng sau đó lại nghe Bạch Diệc Sương tức giận quát: "Đồ phụ bạc! Ta phải giết ngươi!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận