[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập

Buổi tối, cả đám người tụ tập lại phòng Gia Cát Vô Ưu uống rượu trò chuyện. Cả phòng toàn mùi rượu và mùi thức ăn, bọn họ không biết đã uống bao nhiêu rượu, vò rượu rỗng nằm rãi rác khắp nơi. Gia Cát Vô Ưu nhìn Lăng Vũ Hi cười nói "Này này ngươi không phải đệ tử của Thiên Thế sao? Sao lại còn hăn say hơn bọn ta vậy?"

Lăng Vũ Hi cầm lấy một vò rượu lên uống ực một cái cười nói "Ta không chỉ là đệ tử của Thiên Thế mà còn là con cháu dòng chính thất Lăng gia nữa."

Vương Khanh Lạc nhìn Hắn cười nói "Ngươi có phải hay không được nhặt ở bên ngoài về nuôi, chứ ta là ta thấy vậy rồi đấy."

Doãn Huân nói "Ta đồng ý với cách nói của Khanh Lạc nhìn ngươi chẳng có điểm nào giống người Lăng gia cả."

Gia Cát Vô Ưu đồng ý với câu nói của Doãn Huân "Không sai, nhìn tất cả người Lăng xem có kẻ nào giống ngươi không? Tất cả điều rất quy củ nha."

Rồi lại quay sang nhìn Gia Cát Kỳ Du cười nói "Ta thấy Kỳ Du giống người Lăng gia hơn ngươi đấy."

Gia Cát Kỳ Du mĩm cười nhìn hắn, Lăng Vũ Hi trừng mắt nhìn họ hết người này đến người khác nghi ngờ thân phận của hắn liền không vui nói "Ta đích thị mang dòng máu Lăng gia đấy."

Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn cười lớn. Ai mà không biết nhìn hắn có khác gì bản sao của Lăng Thế Thánh Tôn đâu. Trong cả ba người hắn là người giống với Lăng Thế Thánh Tôn nhất.

Tất cả đang ăn uống no say thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, tất cả giật mình cuống cuồng cả lên.

Lăng Vũ Hi hốt hoảng nói "Mau mau giấu đi, có lẽ là đệ tử tuần tra ban đêm thấy phòng ngươi còn sáng đèn nên đến kiểm tra đấy."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Vậy ta ra mời họ vào cùng uống đi."

Lăng Vũ Hi trừng mắt nhìn hắn "Mời cái đầu ngươi đấy, ngươi có biết người đứng đầu đội tuần tra ấy là ai không?"

"Nói nghe thử?"

"Là tam ca của ta Lăng Hàn Thần đấy."

Gia Cát Vô Ưu và đám người kia nghe thấy cái tên này thì không khỏi lạnh cả người.

Gia Cát Vô Ưu quát lớn "Còn đứng đó ngơ ngác làm gì không mau thu dọn đi."

Cả đám cuống cuồng loạn hết cả lên. Người nọ va vào người kia, rồi cả đám lao vào nhau cùng ngã xuống đất, ta đè lên ngươi, ngươi đè lên ta, một bãi chiến trường thật thảm.

Ở bên ngoài đệ tử tuần tra gõ cửa mãi không thấy ai ra mở cửa thì lên tiếng gọi "Bọn ta là đệ tử của Giám Thiên đường mau mở cửa."

Ở bên trong bọn họ đang hoảng loạn dọn dẹp đóng hổn độn này. Nào có thể mở cửa cho họ vào. Họ mà vào đây chắc chắn cả đám sẽ bị kéo đến Giám Thiên đường lãnh phạt cho mà xem.

Vương Khanh Lạc lo lắng nói "Làm sao làm sao bây giờ?"

"Không mở bọn ta sẽ xông vào đấy."

Gia Cát Vô Ưu lập tức vẽ một ra kết giới ngăn trước cánh cửa.

Đệ tử tuần tra không tài nào mở ra được, đang không biết làm sao thì vừa hay đúng lúc Lăng Hàn Thần đi ngang qua, y trầm giọng nói "Có chuyện gì?"

Đệ tử tuần tra báo lại toàn bộ sự việc cho Lăng Hàn Thần nghe. Y hướng cánh cửa vung tay một cái cánh cửa lập tức mở toang ra.


Lăng Hàn Thần dẫn đầu đám đệ tử tuần tra bước vào, trong phòng năm người ngồi rất chi là quy củ, tất cả điều cố tỏ ra rất bình thường.

Lăng Hàn Thần nhìn xung quanh, trong phòng không phát hiện có gì lạ thường. Chỉ thấy năm người ngồi im một chỗ, trong đó có cả Lăng Vũ Hi. Lăng Vũ Hi thấy y nhìn hắn liền gọi "Tam ca."

Gia Cát Vô Ưu ngồi trên ghế hướng Lăng Hàn Thần cười nói "Ô...là Lăng Tam công tử sao? không biết đến đây tìm ta có việc gì?"

Lăng Hàn Thần lạnh mặt "Ta không tìm ngươi."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Vậy cho hỏi huynh đến đây làm gì?"

"Kiểm tra."

Gia Cát Vô Ưu cười cười nói "Trong phòng bọn ta có gì mà phải kiểm tra chứ? Huynh nhìn xem rõ ràng là không có gì mà."

Một vị đệ tử Giám Thiên đường nhìn hắn nói "Vậy tại sao lúc nãy lại khóa cửa? Bọn ta gõ cửa không ai lên tiếng?"

Gia Cát Vô Ưu đảo mắt "Ban nãy...ban nãy ta..."

"Đang thay y phục, đúng vậy đang thay y phục nên mới không tiện ra mở cửa, cho mọi người."

Tất cả gật đầu phụ họa. Đệ tử Giám Thiên đường lên tiếng nói "Các người thay y phục tập thể sao?"

Gia Cát Vô Ưu nói "Thiên Thế có quy định không được thay y phục tập thể sao? Bọn ta thay đồ cùng lúc cũng tính là phạm luật?"

"Không có."

Lăng Hàn Thần nhìn hắn một cái rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Năm người liền ôm ngực thở phào nhẹ nhỏm "Xem chết." đột nhiên lúc này cửa phòng lại mở ra một lần nữa, Lăng Hàn Thần bước vào phòng, tất cả lập tức ngồi thẳng người dậy.

Gia Cát Vô Ưu nhìn y cười cười nói "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Ngươi đứng lên."

Gia Cát Vô Ưu nhìn y nói "Tại sao ta phải đứng lên."

Lăng Hàn Thần lập lại lần nữa "Đứng lên."

"Được được đứng thì đứng."

Hắn đứng lên đi đến trước mặt y, còn xoay tới xoay lui, hắn hướng y cười nói "Không lẽ Lăng tam công tử quay lại chỉ là để bảo ta đứng lên cho huynh xem?"

Lăng Hàn Thần trầm mặt "Tất cả."

Bốn tên kia lập tức cứng đơ người. Nuốt nước bọt cả người như bị điểm huyệt.

Lăng Hàn Thần lạnh giọng "Đứng lên."

Bốn tên đó lập tức không hẹn mà cùng lúc đứng bật dậy, một vài vò rượu và một đĩa thức ăn lập tức từ phía sau lưng họ rơi ra khắp nơi.


Lăng Vũ Hi rung rẫy nhìn y "Tam ca bọn ta..." Lăng Hàn Thần trừng mắt nhìn hắn, hắn lập tức im lặng, Gia Cát Vô Ưu nắm lấy vạt áo y, nhìn y cười cười nói "Bị huynh phát hiện rồi, nào nào đã đến thì chúng ta cùng nhau ngồi xuống uống rượu từ từ nói chuyện ha."

"Mọi người cũng cùng bọn ta, uống đi, ở đây vẫn còn nhiều rượu lắm, toàn là Hồng Y Nhất Thiên Tửu không đấy, mau mau ngồi xuống."

Hắn kéo tay Lăng Hàn Thần muốn kéo y ngồi xuống nhưng kéo thế nào cũng không kéo được, Lăng Hàn Thần lạnh giọng nói "Buông tay."

Gia Cát Vô Ưu lập tức buông tay y ra, nhìn y cười cười phủi phủi tay chỗ tay áo hắn vừa mới nắm, Lăng Hàn Thần xoay người bỏ đi. Gia Cát Vô Ưu và bốn người kia còn tưởng đâu y bỏ qua cho họ thì không khỏi vui mừng, nào ngờ bị tạt nguyên ráo nước lạnh.

"Đưa tất cả đến Giám Thiên đường."

Bọn họ lập tức khóc không ra nước mắt. Thế là năm người bị phạt quỳ ở Tĩnh thất một đêm, còn phải vừa quỳ vừa chép Thiên luật.

Sáng hôm sau Lăng Lan Lâm cùng Đàm Thịnh Thư hay tin lập tức chạy đến Giám Thiên đường.

Lăng Vũ Hi hướng Lăng Lan Lâm gọi "Đại ca."

Lăng Lan Lâm và Đàm Thịnh Thư cùng một vài đệ tử khác đỡ họ đứng dậy, y hỏi "Mọi người tự đi được chứ?"

Gia Cát Vô Ưu nói "May là chỉ quỳ một đêm vẫn còn đi được."

Lăng Vũ Hi nhìn Lăng Lan Lâm nhíu mài nói "Sao giờ này huynh mới đến?"

Lăng Lan Lâm nhìn hắn "Sáng nay ta mới nghe đệ tử tuần tra báo lại, lập tức chạy đến đây, với lại cho dù ta biết sớm cũng chẳng giúp được gì đâu, người phạt các đệ là Lăng Phong đấy."

Y cười nói tiếp "Ta không dám xin tha cho các đệ đâu."

Vương Khanh Lạc than thở "Chân của ta tê hết cả rồi."

Lăng Lan Lâm nhìn họ nói "Mọi người cũng thật là uống rượu thì uống rượu sao lại để Lăng Phong đệ ấy bắt được chứ?"

Sau đó lại xoa xoa cằm nói "Nghĩ cũng lạ Lăng phong mặc dù là người đứng đầu Giám Thiên đường nhưng những chuyện nhỏ nhặt như tuần tra này thì đệ ấy thường sẽ không đích thân thực hiện."

Gia Cát Vô Ưu nghe Lăng Lan Lâm nói thì không khỏi nhíu mài "Chắc chắn là theo dõi ta đây mà để chờ thời cơ ta vừa phạm lỗi thì lập tức xông vào bắt người."

Tất cả cùng một vẻ mặt 'Ngươi đang nằm mơ hả?'. Nếu nói Lăng Hàn Thần chính là đặc biệt để ý Gia Cát Vô Ưu thì có chút khó tin. Còn nói là vô tình thì Gia Cát Vô Ưu hắn thật sự không tin.

Doãn Huân lườm hắn nói "Ngươi xem trọng bản thân quá rồi đấy."

Vương Khanh Lạc và Lăng Vũ Hi gật đầu tán thành.

Gia Cát Kỳ Du cười nói "Có lẽ do Lăng Tam công tử trùng hợp đi ngang qua mà thôi."

Đàm Thịnh Thư cũng cho là như vậy, y nói "Không sai, có lẽ mọi người thật sự kém may mắn nên mới trùng hợp bị y bắt gặp."

Vương Khanh Lạc nói "Lần sau uống rượu phải xem ngày mới được."


Gia Cát Vô Ưu không quan tâm đến chuyện đó, điều hắn quan tâm bây giờ là một vấn đề khác, hắn than thở nói "Trời ơi giờ còn phải đến Lăng điện nghe lão già khiêm khắc đó lãi nhãi dài dòng."

Doãn Huân kéo kéo tay áo hắn nhắc nhỡ Lăng Lan Lâm đang ở đây dù gì y cũng là điệt nhi của Lăng Hiểu Thiên Tôn. Bảo hắn ăn nói có trừng mực một chút.

"À không ý ta là nghe Lăng Thế Thánh Tôn giản đạo ý hoa mỹ, ta là người thô lỗ không có quy quy củ củ đương nhiên không thích hợp nghe Lăng Hiểu Thiên Tôn giản đạo."

Lăng Lan Lâm cười nói "Yên tâm hôm nay không cần đến Lăng điện. Sư bá đã đi Hoa sơn rồi tạm thời mấy ngày sẽ không về đâu."

Gia Cát Vô Ưu vừa nghe xong đã sung sướng muốn bay lên trời. "Haha...vậy là ta sẽ trong một khoảng thời gian không cần phải nghe lão giản đạo lý rồi."

Lăng Lan Lâm nhìn hắn nói "Nhưng bù lại mọi người sẽ phải đến Lăng sơn luyện kiếm, bắn tên, giao đấu với ma thú...do Lăng Bạch sư thúc chỉ dạy."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Chỉ cần không phải Lăng Hiểu Thiên Tôn kia thì ai cũng được."

"Huống hồ luyện kiếm, bắn tên, giao đấu với ma thú, ta thích."

Doãn Huân cũng vui vẻ nói "Cuối cùng cũng có thể vận động chân tay rồi, không cần phải ngồi ì một chỗ nghe giản đạo lý."

Gia Cát Vô Ưu nói "Đạo lý đúng là nói nghe rất hay lại dài dòng đủ kiểu nhưng nếu đem đống đạo lý dài dòng đó so với vận động thực tế thì vẫn còn kém xa, huống hồ đạo lý trong sách vở do đám cổ nhân kia viết ra chưa chắc đã đúng hoàn toàn."

Doãn Huân tán thành nói "Đúng vậy, mấy tên lão nhân cổ xưa đó, chính là thật dài dòng."

Lăng Lan Lâm cùng Đàm Thịnh Thư khóe môi giật giật mấy tên này mắng như thể người bọn họ nói là một tên thổ phỉ nào đó chứ không phải là các tiên tổ thánh nhân, vang danh các đời vậy.

Gia Cát Kỳ Du lắc đầu cười khổ "Hai người thật là..."

Vương Khanh Lạc thì khác họ, hắn than thở "Ta thà rằng ngồi nghe Lăng Hiểu Thiên Tôn giản đạo lý còn hơn."

Lăng Vũ Hi cũng cùng chí hướng nói "Ta cũng vậy."

Bọn họ chính là thuộc dạng không muốn vận động chân tay nhất. Lại không có đam mê đánh đánh giết giết như đám người Gia Cát Vô Ưu và Doãn Huân.

Lăng Lan Lâm trừng mắt nhìn Lăng Vũ Hi "Đệ đấy đừng có lúc nào cũng lười biếng không chịu luyện tập, đợi đến kỳ kiểm tra đệ lại không vượt qua coi phụ thân sẽ trừng trị đệ như thế nào?"

Lăng Vũ Hi nhíu mài tức giận trừng mắt nhìn y "Huynh thật bất công, lần nào huynh nói chuyện với hai vị đệ đệ kết nghĩa của mình cũng nhẹ nhàng, ân cần thân thiết biết bao, còn nói chuyện với ta điều bằng giọng điệu đó, góp cuộc ai mới là đệ đệ ruột của huynh hả?"

Lăng Lan Lâm nhìn hắn oan ức nói "Ta nào có, ta cũng chỉ quan tâm đệ thôi mà, trong lòng ta các đệ điều quan trọng như nhau."

Lăng Vũ Hi lườm y một cái, giận đùng đùng bỏ đi. Lăng Lan Lâm nhanh chân đuổi theo hắn "Lăng Vũ Hi đệ mau đứng lại cho ta."

"Không đứng."

Gia Cát Vô Ưu lắc đầu cười khổ nhìn hai người họ "Doãn Huân này nhìn họ thật giống tỷ đệ nhà ngươi."

Doãn Huân lườm hắn nói "Giống chỗ nào chứ. Ta đâu có trẻ con như tên Lăng Vũ Hi đó chứ."

Gia Cát Vô Ưu nhìn hắn cười cười. Sau khi tách khỏi đám người Doãn Huân, Gia Cát Vô Ưu hắn một mình đi đến ngọn núi hôm bữa hắn để ý, vốn muốn đến từ lâu rồi nhưng hổm rài ngày nào cũng phải đến Lăng điện nghe Lăng Hiểu lão già đó giản đạo, đến khi kết thúc buổi giản của lão thì không còn tâm trạng gì mà đi nữa. Nhân cơ hội hôm nay không cần nghe lão giản đạo, hắn liền đi đến đây xem, đi chưa lâu hắn đã nghe được âm thanh ti tách của nước, Gia Cát Vô Ưu thầm nghĩ 'Chắc là gần đây có một cái hồ hay một domgf sông rất lớn đây, vậy thì có thể tha hồ bắt cá rồi' nghĩ tới hương vị cá nướng hắn lại không khỏi chảy cả nước bọt. Hắn đi một lúc nữa quả thật có một cái hồ lớn, nước hồ ở đây trông hơi lạ, màu xanh trong trẻo như ngọc bích, có thể nhìn thấu dưới đáy hồ. Hắn đưa tay chạm vào dòng nước, chỉ vừa mới chạm được vào một chút hắn đã bị nước dưới hồ làm cho giật mình, hắn thu tay lại "Sao lại nóng như vậy, tắm ở đây chắc lột da mất, đừng nói là cá ngay cả người cũng sẽ bị luộc chính quá."

Lúc này hắn lại nghe được tiếng soẹt soẹt, hắn thầm nghĩ 'Chắc là có người đang luyện kiếm.'

Hắn đứng dậy đi về phía trước thì bắt gặp một hình ảnh áo trắng tung bay trong gió khuôn mặt nghiêm nghị, cả người tỏa ra tiên khí, thần thái xuất thần những đường kiếm mạnh mẽ dứt khoát nhưng không kém phần trang nhã. Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật 'Lúc y luyện kiếm cũng một bộ mặt như vậy, nhưng cũng thật xinh đẹp.'

Lăng Hàn Thần nghe được động tĩnh, nhận ra có người đang lấp ló ở đây. Y liền vung kiếm tấn công về hướng đó, Gia Cát Vô Ưu bị y đột ngột tấn công, không kịp phòng bị xém chút nữa là đã ăn trọn một đòn của y.


Gia Cát Vô Ưu vuốt vuốt ngực nhíu mài hướng y nói "Này này, có cần ra tay mạnh vậy không? Cũng may ta thân thủ nhanh nhẹn nếu đổi lại là người khác thì sớm đã nằm ra đó rồi."

Lăng Hàn Thần thu kiếm vào vỏ nhìn hắn "Sao Ngươi lại đến đây?"

Gia Cát Vô Ưu nhìn y hỏi lại "Sao ta lại không thể đến đây."

Lăng Hàn Thần không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn. Y muốn xoay người đi thì Gia Cát Vô Ưu lên tiếng nói "Đừng đừng ta nói ta nói, ta từ xa nhìn thấy ngọn núi này, nên muốn đến xem thử"

"Mà này cái hồ đó tên gì vậy? Sao nước hồ lại nóng như vậy?"

Lăng Hàn Thần tiếp tục bước đi, y trầm giọng nói "Bích Hỏa."

"Không biết."

Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật 'Sao ngay cả cách trả lời y cũng không thể trả lời đàng hoàn được chứ?'. Trong lúc hắn suy nghĩ thì Lăng Hàn Thần đã không thấy đâu.

Sau khi Lăng Hàn Thần rời khỏi, Gia Cát Vô Ưu cũng không lập tức rời đi mà nán lại nơi này một lúc lâu và hắn đã đưa ra một quyết định chính là từ hôm nay nơi này sẽ là nơi hắn tu luyện. Mà còn là chọn đúng nơi Lăng Hàn Thần vừa mới luyện kiếm.

Hắn nằm trên một cái cây to gần đó chân nọ gác vào chân kia, cứ thế mà ngủ quên lúc nào không hay biết. Tới lúc gắn tỉnh dậy đã là giờ tý. Hắn cứ như vậy mà đã ngủ hết nữa ngày trời. Xung quanh hắn trời đã tối đen. Hắn nhanh chóng phi thân xuống định bụng chạy về phòng tiếp tục ngủ.

Vừa đi đến cửa vào Hắn đã đụng phải một người, đương nhiên là người không muốn gặp hắn nhất Lăng Hàn Thần, Gia Cát Vô Ưu cười cười nhìn y "A lại gặp nhau rồi, huynh vẫn chưa đi nghỉ?"

Thấy Lăng Hàn Thần không đáp, Gia Cát Vô Ưu bĩu môi, định bụng đi vào thì Lăng Hàn Thần đã ngăn Hắn lại.

Gia Cát Vô Ưu nhìn y cười nói "Có chuyện gì sao?"

"Phạm cấm"

Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật hỏi lại y "Phạm cấm?" Hắn còn chưa biết gì nga, hắn ngẫm lại, bản thân đâu có làm cái gì, cũng đâu có chọc ghẹo gì y.

"Không sai."

Gia Cát Vô Ưu nói "Ta phạm cấm cái gì?"

"Bây giờ đã là giờ tý."

Gia Cát Vô Ưu "Thì?"

"Không được phép vào."

Gia Cát Vô Ưu nhìn y cười cười nói "Không thể thương lượng chút sao?"

"Không."

Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn y, sau đó bật cười "Được không vào thì không vào."

Hắn nói không vào chính là không vào, hắn phi thân lên cái cây gần đó nhìn xuống y cười nói "Tối nay ta đành ngủ ở đây vậy"

Rồi chống tay ra sau đầu mắt nhìn ánh trăng sáng trên trời "Hôm nay trăng đẹp như vậy, không ngắm thì tiếc lắm, hay là huynh cũng lên đây cùng ngắm với ta đi, vừa hay có thể tâm sự trò chuyện."

Lăng Hàn Thần không đáp lời hắn, y vung tay áo rời đi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận