Tối đó hắn lại theo thói quen đi lên Phong Kỳ sơn. Thật không ngờ lại đụng mặt Lăng Hàn Thần ở đây. Gia Cát Vô Ưu hắn lập tức muốn quay người bỏ trốn. Hắn chưa kịp trốn thì Lăng Hàn Thần đã nhìn thấy hắn, y trầm giọng nói "Khoang đã."
Gia Cát Vô Ưu thấy y gọi mình thì đứng lại, Lăng Hàn Thần nhìn hắn nói "Ngươi tại sao tránh ta?"
Gia Cát Vô Ưu quay người lại nhìn y cười cười nói "Lăng tam công tử trước đây chẳng phải huynh luôn muốn ta tránh xa huynh một chút hay sao? Bây giờ ta đã tránh xa huynh, huynh lại một mực không buông tha ta là sao?"
"Ta nói thật với huynh thật sự thì ta cũng không biết tại sao ma thú đó lại sợ hãi ta, huynh có hỏi ta nữa cũng vô dụng, huynh nên đi hỏi nó thì hơn."
Lăng Hàn Thần nhìn hắn trầm giọng nói "Trên người ngươi có ma khí."
Gia Cát Vô Ưu cười nói "Ngoại công của ta là Vô Ma Thánh Tôn, mẫu thân ta lại Thánh Nữ Độc Tôn, trên người ta có ma khí thì có gì lạ."
Lăng Hàn Thần lạnh giọng "Ngươi luyện tà thuật."
Gia Cát Vô Ưu nhếch môi nhĩu cợt "Luyện tà thuật thì sao? mà không luyện tà thuật thì sao?"
Lăng Hàn Thần "Tu luyện tà thuật sẽ ảnh hưởng đến tâm trí. Dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."
Gia Cát Vô Ưu nhìn y cười nói "Ảnh hưởng tâm trí?"
Lăng Hàn Thần gật đầu "Ngươi nên sớm thanh trừ* nó."
*một loại thuật giúp đẩy ma khí ra khỏi cơ thể.
Gia Cát Vô Ưu cười nói "Ma khí trong cơ thể ta là ma khí thuần*, huynh bảo ta thanh trừ ta làm sao thanh trừ đây."
"Huống hồ huynh nói tu luyện tà thuật sẽ ma hóa nhân tâm, huynh cũng giống như sư bá của huynh, đều cho rằng những kẻ tu luyện ta ma ngoại đạo thì đều là kẻ xấu bị ma hóa nhân tâm?"
Lăng Hàn Thần nói "Ta không phải có ý đó."
Gia Cát Vô Ưu lạnh giọng nói "Vậy huynh là có ý gì?"
Lăng Hàn Thần trầm giọng nói "Tà thuật là ngoại đạo."
Gia Cát Vô Ưu nhếch môi đầy nhĩu cợt "Ngoại đạo thì sao? Chính đạo thì sao? Chỉ cần bản thân không thẹn với lòng, không dùng nó làm hại người khác, làm những việc xấu thì cho dù là chính đạo hay ngoại đạo thì chẳng có gì khác nhau."
"Kẻ tu chính đạo chưa chắc đã thật sự quang minh lỗi lạc, kẻ tu tà thuật chưa chắc đã là kẻ xấu."
"Sự việc của Cao Lãnh Sư Tông, chẳng phải cũng xuất thân từ tiên môn chánh phái, kết quả thì sao? Ông ta lại phá vỡ phong ấn hồi sinh thiên ma và hàng ngàn ma thú khiến nhân gian một trận máu chảy thành sông, lần đó không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay Cao Lãnh Sư Tông, có bao nhiêu người đã hi sinh."
"Còn nữa mấy năm trước khi kết giới ở Bách Dạ sơn bị rò rĩ, hơn hai ngàn ma thú đã trốn thoát, chính là ai đã phong ấn chúng, là mẫu thân ta Thánh Nữ Độc Tôn xuất thân từ ma giáo, tu luyện tà ma ngoại đạo mà các ngươi nói, đã bất chấp nguy hiểm giúp chính đạo các người phong ấn lại kết giới, còn giúp các ngươi tiêu diệt hơn một ngàn ma thú, chẳng phải cũng tu luyện tà ma ngoại đạo xuất thân ma giáo hay sao."
Cao Lãnh Sư Tông cũng chính là trưởng môn của Thiên Nha tiên phủ lúc bấy giờ, ba tiên môn Thiên Thế, Hoa Sơn, Thanh Bạch Vân Sơn cũng xuất thân từ đó. Trưởng môn đời trước của ba tiên môn đó đều là đệ tử của Thiên Nha tiên phủ. Cao Lãnh Sư Tông vì ham muốn sức mạnh, muốn trở thành người đứng đầu của giới tiên môn, thống trị toàn bộ các tu sĩ trên đời. Nên đã phá vỡ phong ấn hồi sinh Thiên ma và một đám ma thú nhằm lợi dụng sức mạnh của chúng để bá chủ giới tiên môn, kết quả dẫn đến cảnh nhân gian máu chảy thành sông. Hàng vạn tu sĩ đã tập hợp lại mới có thể phong ấn lại Thiên Ma và ma thú tại Bách Dạ sơn, vì Thiên Ma quá mạnh không thể diệt trừ hắn chỉ có thể dốc hết sức lập nên một kết giới giam giữ ở đó, lần đó không biết có bao nhiêu tu sĩ đã phải hi sinh mới có thể phong ấn Thiên Ma. Ma thú thì hơn phân nữa bị diệt phân nữa bị phong ấn. Mấy năm trước đột nhiên kết giới xuất hiện một lỗ hỏng, tạo cơ hội cho các ma thú trốn thoát. Và mẫu thân Gia Cát Vô Ưu, Thánh Nữ Độc Tôn đã dùng Vô Nguyệt cầm giúp chính đạo phong ấn lại lỗ hỏng đó, nhưng khi phong ấn lại được thì cũng đã có rất nhiều mà thú trốn ra khỏi đó, hơn ba ngàn con được thả ra, một mình bà ấy đã giết được hơn một ngàn con ma thú, vì thế nên khi Gia Cát phủ và Vô Ma Điện liên hôn, phe chính phái mới không có ý kiến. Tuy họ vẫn không thể chấp nhận người của ma giáo nhưng cũng không dám nói ra nói vào mẫu thân hắn, Thánh Nữ Độc Tôn có lẽ vì e ngại Gia Cát phủ và võ công cái thế của Thánh Nữ Độc Tôn. Còn có thế lực Vô Ma Điện.
Lăng Hàn Thần im lặng không nói gì.
Gia Cát Vô Ưu hắn lại nói "Chính hay tà đều tại lòng người."
Nói xong hắn quay người bỏ đi, Lăng Hàn Thần cũng không giữ hắn. Mà trầm mặt suy tư.
Một tháng sau đó Lăng Hàn Thần không còn nhắc đến chuyện đó nữa, Gia Cát Vô Ưu cùng đám người Doãn Huân phạm giới cấm không dưới mười lần, không uống rượu, coi sách cấm thì trộm lén xuống núi. Bởi vì Lăng Thế Thánh Tôn đang bế quan nên Lăng Vũ Hi không hề kiên dè gì mà cùng nháo với bọn họ. Cùng lắm là phạt chép Thiên luật thôi, mà chuyện đó thì quá đơn giản với Gia Cát Vô Ưu hắn. Thế là bọn họ lại không sợ trời không sợ đất gì cả. Chỉ tội mỗi Gia Cát Kỳ Du bị bọn họ lôi kéo cùng nháo.
Hôm nay cũng như vậy khi bọn hắn đang trên đường từ dưới chân núi trở về, thì bị Lăng Hàn Thần bắt gặp. Theo sao còn có Lăng Lan Lâm.
Bọn người Gia Cát Vô Ưu bị phạt riết rồi thành thói quen không cần nhắc nhỡ bọn họ cũng tự biết nên làm gì. Gia Cát Vô Ưu phủi tay nói "Được rồi được rồi bọn ta tự biết nên làm gì rồi."
Sau đó cả đám muốn đi đến Tĩnh thất chép phạt Thiên luật thì Lăng Hàn Thần lên tiếng nói "Khoang đã."
Gia Cát Vô Ưu nhìn y hỏi "Còn có chuyện gì nữa sao?"
Lăng Hàn Thần nhìn bốn tên kia trầm giọng nói "Bốn người đến Tĩnh thất."
Sau đó lại nhìn Gia Cát Vô Ưu "Ngươi đến Tĩnh Hiên thất."
Y xoay người bước đi. Lăng Lan Lâm ngạc nhiên vô cùng 'Tĩnh Hiên thất, chẳng phải nơi đọc sách riêng của đệ ấy hay sao?'
Bốn tên kia nghe xong thì sắc mặt tái nhợt, nếu không có Gia Cát Vô Ưu thì bọn họ chết chắc. Gia Cát Vô Ưu nhìn nhìn bọn họ, vẻ mặt có lỗi, nói một câu các ngươi hãy tự mình lo liệu đi.
Lăng Hàn Thần dừng bước trầm giọng nói "Đi mau."
Gia Cát Vô Ưu không biết tại sao y lại nói hắn đến Tĩnh Hiên thất, những vẫn lập tức đi theo y, bỏ lại ở đây cả đám thầm than khóc. Lăng Lan Lâm nhìn họ khó hiểu nói "Các người sao vậy? Bình thường bảo các người chép Thiên luật các người điều rất bình thản mà sao hôm nay lại trông thê thảm như vậy?"
Bốn người khóc không ra nước mắt "Giống nhau sao?"
Lăng Lan Lâm lại khó hiểu nhìn họ "Giống nhau mà đều chỉ có hai trăm lần, yên tâm không thêm đâu."
Tất cả nghe xong muốn đều ngất sỉu cho xong, Lăng Vũ Hi thầm khóc, hắn biết Lăng Lan Lâm không có khả năng nhận biết chữ viết. Đại ca hắn từ nhỏ đã mắc chứng bệnh rất kỳ lạ đó là có thể nhìn chữ, có thể đọc chữ nhưng không tài nào phân biệt được các loại chữ viết khác nhau, Ba tờ giấy cùng một người viết y cũng không tài nào biết được, vì thế nên lần nào chép phạt hắn cũng nhờ người khác chép dùm có khi nào tự mình chép đâu, lần này là hai trăm lần đấy chắc phải chép đến gẫy tay luôn quá, còn ba người kia cũng chính là lợi dụng điểm này của y mà qua mặt y bằng bàn tay được vẽ ra từ giấy của Gia Cát Vô Ưu viết giúp, bây giờ Gia Cát Vô Ưu bị Lăng Hàn Thần đem đi nơi khác, bọn họ phải tự viết hết hai trăm lần đó thật muốn giết người mà.
Tại Tĩnh Hiên thất. Nơi này so với Tĩnh thất còn muốn tĩnh hơn nữa. Hắn quan sát xung quanh nơi này có rất nhiều sách, còn có một cái bàn được đặt giữa phòng. Hai bên là kệ sách cao. Phía sau là rừng núi, phong cảnh thanh tĩnh, yên bình vô cùng.
Lăng Hàn Thần đi đến bàn đọc sách giữa phòng, thong thả ngồi xuống, tướng ngồi hết sức quy củ. Y nhìn hắn trầm giọng "Ngồi đi."
Gia Cát Vô Ưu nhìn y hỏi "Huynh muốn ta chép phạt ở đây?"
Lăng Hàn Thần "Đúng vậy."
Gia Cát Vô Ưu khóe một giật giật thầm khóc trong lòng 'Chết mình rồi y ở đây làm sao mình nhờ bàn tay giả chép giùm được đây, nếu mình triệu hồi bàn tay giả ở đây sẽ bị y phát hiện ngay, làm sao đây?'
Gia Cát Vô Ưu nhìn xung quanh, ngoài trừ cái bàn Lăng Hàn Thần ngồi ra ở đây chẳng còn cái bàn nào cả, hắn nói "Ta ngồi ở đâu? Xung quanh đây làm gì có cái bàn nào nữa chứ? Ta vẫn là đến Tĩnh thất chép thì hơn" Hắn chính là muốn trốn vừa hay đây là lý do tốt nhất.
Lăng Hàn Thần mới chợt nhớ ra nơi này của y trước giờ chưa từng có ai đặt chân vào nên đương nhiên không có bàn trống, y trầm giọng nói "Ngồi ở đây."
Gia Cát Vô Ưu thấy bản thân trốn không được nên chỉ đành xụ mặt đi đến đối diện y ngồi xuống, Lăng Hàn Thần nhìn hắn nói "Chép đi."
Gia Cát Vô Ưu cười ngượng ngạo "Được được đang chép đây."
Thế là hắn phải tự mình chép, hắn vừa chép lại vừa thầm mắng chửi, lại nói bản thân hắn hôm nay sau lại xúi quẩy như vậy. Lăng Hàn Thần nhìn xuống tờ giấy của hắn đầu tiên là cảm thán, Gia Cát Vô Ưu chữ của hắn thật sự rất đẹp, khiến y cũng phải thầm khen ngợi. Thật không ngờ một người tùy tiện như hắn lại có thể viết chữ đẹp như vậy. Sau đó là ngạc nhiên, tướng ngồi viết chữ của hắn có thể nói là hết sức tùy tiện nhưng những chữ hắn viết ra đều rất điều nhau không sai lệch một chút nào. Thật sự quá trái ngược nhau một trời một vực.
Lăng Hàn Thần trầm giọng nói "Đây không giống chữ của ngươi."
Gia Cát Vô Ưu cười nói "Huynh nhìn ta tùy tiện như vậy sẽ không thể nào viết ra chữ như vậy đúng không? Mọi người đều nói như vậy cả."
Lăng Hàn Thần nói "Không giống chữ ngươi chép phạt mấy lần trước."
Gia Cát Vô Ưu liền giật mình, hắn chột dạ nhìn y thầm la không ổn 'Thôi chết bị y phát hiện rồi. Nhưng sao y lại biết chứ? Chẳng phải mọi bài phạt điều do Lăng Lan Lâm quản thay sao? Lăng Lan Lâm không có khả năng nhận ra, còn Lăng Hàn Thần y sao y lại...'
Vốn dĩ Lăng Hàn Thần không hề biết chuyện đó, bởi vì những bài chép phạt đó đều do Lăng Lan Lâm quản lý, xem qua, y không quản việc đó, nhưng có một lần y vô tình đến chỗ Lăng Lan Lâm tìm y có việc, đúng ngay lúc Lăng Lan Lâm đang xem bài phạt của các đệ tử, nhìn thấy nét chữ trên bài phạt đề tên Gia Cát Vô Ưu, nếu là chữ bình thường thì y cũng sẽ không chú ý, nhưng nó lại giống hoàn toàn với chữ viết trong quyển Thiên luật. Thiên luật là do đích thân tiên tổ lăng gia tự mình viết ra hơn một ngàn bản, chữ viết lại vô cùng đặc biệt, người thường muốn viết giống một phần đã khó, tờ giấy chép phạt của Gia Cát Vô Ưu lại giống hoàn toàn với chữ viết trong Thiên luật, nếu không nhìn thật kỹ càng thì sẽ không nhận ra được đâu là bản thiên luật gốc cả.
Vì thế y bắt đầu đem hết bản chép phạt của Gia Cát Vô Ưu cùng đám người Doãn Huân ra xem, toàn bộ đều giống nhau y đút không sai một nét nào. Từ đó y có thể suy ra chỉ có thể là do một người viết. Y biết rõ đó không phải là chữ của Lăng Vũ Hi, vậy chỉ có thể là một trong bốn người còn lại, y đã đến Lăng điện đem bản ghi chép của họ ra để đối chiếu, chữ của Doãn Huân, Vương Khanh Lạc, Gia Cát Kỳ Du đều không giống, chỉ duy nhất không tìm thấy chữ của Gia Cát Vô Ưu, trong sổ ghi chép của hắn hoàn toàn trống trơn. Vì thế nên y mới để hắn một mình đến Tĩnh Hiên thất.
Kết quả y lại phát hiện ra thêm một chuyện kỳ lạ nữa chính là đó cũng không phải chữ của Gia Cát Vô Ưu. Vậy góp cuộc bài phạt đó từ đâu mà ra.
Gia Cát Vô Ưu đảo mắt liên tục "Ơ cái đó...Ta...ta..." hắn không biết nên giải thích thế nào. Lần này thật sự hắn dẫm phải phân chó rồi. Xúi đến như vậy.
Lăng Hàn Thần trầm giọng nói "Góp cuộc những chữ đó là do ai viết?"
Gia Cát Vô Ưu thầm la không ổn "Thôi xong rồi lần này chết chắc."
Lăng Hàn Thần lạnh mặt nhìn hắn. Gia Cát Vô Ưu lập tức kiếm đại một lý do thuyết phục nào đó để giải thích "Thật ra là...thật ra là..." thật ra cái gì đây ?
"Đau tay."
Hắn chính là nfhix ra cái gì liền nói đại. Lăng Hàn Thần hơi nhíu mài nhìn hắn. Gia Cát Vô Ưu vội nói "Đúng vậy, là đau tay, hôm nay tay do luyện kiếm quá mức nên bị đau, vì vậy nên chữ ta viết nhìn mới trông khác như vậy, đúng chính là như vậy." Hắn cười hì hì nhìn y. Cả người không ngừng đổ mồ hôi.
Lăng Hàn Thần lạnh mặt nhìn hắn "Những cái khác cũng là do ngươi viết."
Gia Cát Vô Ưu nghĩ 'Y là muốn nói bài phạt của bốn tên kia?'
Lỡ rồi nhận hay không nhận cũng vậy, hắn gật đầu nói "Đúng vậy."
Lăng Hàn Thần lạnh giọng "Vậy vài hôm nữa ngươi viết lại cho ta xem."
Gia Cát Vô Ưu khoé môi giật giật khóc lớn trong lòng 'Ta làm sao mà viết đây?'
Lăng Hàn Thần không quan tâm đến khuôn mặt vặn vẹo của hắn, y cầm sách của mình lên tiếp tục đọc. Gia Cát Vô Ưu xụ mặt ỉu sìu tiếp tục viết. Hắn thật sự muốn lôi hết tám đời tổ tông của Lăng Hàn Thần ra để mà mắng. Nhưng lại không dám mắng Lăng Hàn Thần mới lạ chứ.
Gần một canh giờ hắn chỉ viết được vỏn vẹn một bản duy nhất. Gia Cát Vô Ưu ngẫn mặt lên nhìn y, y vẫn không quay lại nhìn hắn chỉ châm chú đọc sách. Gia Cát Vô Ưu ngứa tay ngứa chân lại muốn giở trò. Hắn lén lén nhìn y thầm cười gian manh.
Hắn lấy một hơi thật dài, rồi giả bộ như muốn hắt hơi, rồi làm như bản thân thật sự hắt hơi, đương nhiên trong cái hắt hơi đó của hắn có kèm theo lực đạo, ý đồ muốn khiến quyển sách trên tay Lăng Hàn Thần bay thẳng vào mặt y, nào ngờ hắn thật sự muốn hắt hơi, kết quả không khống chế lực đạo không chỉ quyển sách mà cả nghiên mực trên bàn cũng bay lên, Lăng Hàn Thần đỡ được nghiên mực nhưng tất cả mực trong đó điều bay hết lên mặt và bạch y của y.
Vẻ mặt của Lăng Hàn Thần lạnh lẽo vô cùng, Gia Cát Vô Ưu sợ hãi lùi về phía sau. Không cẩn thận đụng phải giá đèn ở phía sau lưng hắn làm nó ngã xuống, nến trên giá rơi xuống kệ sách gần đó, lập tức bóc cháy.
Gia Cát Vô Ưu vội vã nói "Ta không cố ý, ta lập tức dập tắc ngay."
Kết quả hắn càng làm càng loạn, khiến cả giá sách bóc cháy luôn. Khuôn mặt Lăng Hàn Thần càng lạnh lẽo hơn, tay siết chặt thành quyền, khắp người tỏa ra hàn khí. Gia Cát Vô Ưu sợ hãi lùi về sau liên tục nói xin lỗi.
Lăng Hàn Thần nghiến răng thốt lên bốn chữ "Gia Cát Vô Ưu."
Đây là lần đầu tiên Lăng Hàn Thần gọi đầy đủ họ tên của người khác. Vẻ mặt y không thể nào lạnh hơn nữa.
Và rồi sau chuyện đó Gia Cát Vô Ưu hắn bị Lăng Hiểu Thiên Tôn cấm túc xám hối tội lỗi mười ngày tại Tĩnh thất. Chép bốn trăm lần Thiên luật