Gia Cát Vô Ưu đi lên Lăng Kỳ sơn tu luyện bởi vì hắn phát hiện, sau hôm đó cùng Lăng Hàn Thần nói chuyện, hắn có lên đây mấy lần nhưng đều không thấy y, có lẽ y không muốn nhìn thấy hắn nữa nên đã chọn một nơi khác tu luyện rồi. Nghĩ đến đây trong lòng bất giác lại có chút khó chịu. Y thật sự ghét người ma giáo vậy sao. Thật sự có thành kiến với kẻ tu luyện tà thuật. Không hiểu sao trong lòng hắn lại nổi lên chua sót lại cảm thấy buồn.
Hắn ôm một thân đầy tâm trạng đi đến Phong Kỳ sơn, hắn vừa đến thì đã chạm mặt Lăng Hàn Thần. Hắn vừa ngạc nhiên lại vừa hoảng sợ "Sau hôm nay y lại ở đây chứ?"
Từ sao vụ ở Tĩnh Hiên thất Gia Cát Vô Ưu thật sự rất sợ gặp Lăng Hàn Thần. Lăng Hàn Thần nhìn hắn, thấy y nhìn mình. Hắn lập tức cười cười nói "Thật không biết huynh ở đây, làm phiền làm phiền rồi."
"Ta chỉ vô tình đi ngang qua, không phiền huynh luyện kiếm nữa đi trước."
Hắn vừa định nhanh chóng chạy khỏi đó thì Lăng Hàn Thần đã lên tiếng nói "Khoang đã."
Gia Cát Vô Ưu thầm thấy không ổn, hắn sợ Lăng Hàn Thần lại nói về chuyện tu luyện tà thuật. Hắn thật sự không muốn cãi nhau với y về vấn đề này 'Y lại muốn gì nữa đây?'
Hắn không dám quay lại nhìn y, chỉ cười cười nói "Còn có chuyện gì nữa sao?"
Lăng Hàn Thần nhìn hắn, nhìn một lúc lâu, y mới nói "Cùng luyện đi."
Gia Cát Vô Ưu sửng sốt 'Hả? Mình có nghe lầm không? Y là muốn cùng mình luyện kiếm? Hay là mình bị lão già Lăng Hiểu đó mắng đến điên luôn rồi mới nghe thấy Lăng Hàn Thần bảo mình cùng luyện kiếm.' Hắn thật sự không tin bản thân vừa mới nghe cái gì.
Gia Cát Vô Ưu quay lại nhìn y "Hả?" một tiếng đầy ngạc nhiên.
Lăng Hàn Thần tưởng hắn nghe không rõ liền lập lại "Cùng ta...luyện kiếm."
Gia Cát Vô Ưu thầm nuốt nước bọt nghĩ 'Y không phải muốn nhân lúc luyện kiếm mà ám sát ta chứ?'
Thế là hắn ngơ ngơ ngác ngác mà thật sự cùng Lăng Hàn Thần luyện kiếm, võ công của Lăng Hàn Thần quả nhiên rất khá, đường kiếm của y đánh ra mạnh mẽ, dứt khoát không có một động tác dư thừa nào. Lúc đầu hắn còn có chút nghi ngờ khó hiểu, nhưng càng đấu càng hăng say hắn liền quên luôn chuyện tại sao Lăng Hàn Thần lại muốn cùng hắn luyện kiếm. Hắn chỉ biết là bản thân thật sự đã gặp được đối thủ ngang tầm. Điều đó khiến Gia Cát Vô Ưu không khỏi vui sướng, mặc dù hắn trước đây chính là thường giao đấu tay đối với Doãn Huân nhưng thật sự mà nói hắn và Doãn Huân không đúng là đối thủ ngang tài ngang sức. Bọn họ lại đùa giỡn nhiều hơn là giao đấu. Cho nên không hẳn là đối thủ của nhau. Nhưng hôm nay là hắn là giao đấu với một đối thủ mạnh như Lăng Hàn Thần thật sự khiến hắn rất hưng phấn.
Lăng Hàn Thần trong lúc giao đấu với hắn, y giống như là tìm lại được cảm giác lúc xưa. Y và hắn cũng chính là từng giao đấu như vậy, không phải là quyết chiến sinh tử như trận đấu với Vô Ma Điện mà chỉ là đơn thuần là giao đấu. Y thầm nghĩ 'Võ công của ngươi vẫn giỏi như vậy?'
Đã lâu y không còn thấy hắn sử dụng Vô Thiên kiếm như vậy nữa, bởi vì từ khi hắn trở thành Nguyệt Tôn. Hắn chỉ cần vung tay một cái đã có thể hạ bệ đối thủ không cần phải xuất kiếm ra và có lẽ vì cái chết của Vô Ma Thánh Tôn khiến hắn không muốn dùng đến Vô Thiên kiếm nữa. Lần cuối cùng hắn cùng y giao đấu có lẽ là lần ở Vô Ma điện đó nhưng lần đó không chỉ đơn thuần là giao đấu mà là quyết chiến sinh tử. Y lại có chút hoài niệm về quá khứ.
Cả hai đánh một trận liền đánh tới tận khuya, và khi họ nhìn thấy trời đã sập tối mới thì ngừng lại. Họ lại hẹn nhau dịp khác tiếp tục đấu.
Về đến phòng mình Gia Cát Vô Ưu còn không tin được bản thân cả ngày hôm nay chính là cùng Lăng Hàn Thần luyện kiếm. Là cùng tản băng lạnh Lăng Hàn Thần luyện kiếm đấy. Thật sự có chút không tin được. Không phải nói là quá khó tin đi được mới đúng.
Mấy tháng trước còn cùng y như nước với lửa vậy mà hôm nay lại như trở thành bằng hữu cùng nhau luyện kiếm. Hăn lại nghĩ đến mấy chuyện gần đây. Hình như Lăng Hàn Thần dạo gần đây đối với hắn rất kỳ lạ, gần đây cho dù hắn có làm cái gì Lăng Hàn Thần cũng không phạt hắn, hắn phạm cấm gần như ăn cơm bữa nhưng lại không hề bị ai phát hiện lúc đầu hắn còn cho rằng bản thân may mắn nhưng không lý nào lại may mắn thoát được nhiều lần như vậy?
Giờ ngẫm lại tự dưng lại cảm thấy có cảm giác là Lăng Hàn Thần đang bao che cho hắn. Hắn lập tức dẹp cái ý nghĩ này qua một bên 'Chắc chắn là không thể nào? Y làm sao có thể bao che cho mình chứ?' Nhưng hắn cũng không thể lý giải được thái độ của Lăng Hàn Thần đột nhiên thay đổi lớn như vậy là vì cái gì? 'Thật khó hiểu.' Hắn ôm một bụng đầy nghi vấn đó mà chìm vào giấc ngủ.
Mấy hôm nay hắn chính là trong bộ dạng khó hiểu mà luyện kiếm cùng Lăng Hàn Thần, trong lúc luyện kiếm cùng y, hắn có nhiều lần muốn hỏi y góp cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết nên mở lời làm sao?
Lăng Hàn Thần nhìn hắn đương nhiên biết rất rõ suy nghĩ trong lòng hắn, y nói "Ngươi có chuyện muốn hỏi ta?"
Bị y nói trúng suy nghĩ, Gia Cát Vô Ưu thu kiếm lại, nhìn y ngạc nhiên nói "Sao huynh lại biết?"
Lăng Hàn Thần nói "Biểu hiện trên khuôn mặt ngươi đã nói lên tất cả."
Gia Cát Vô Ưu sờ sờ mặt mình "Biểu hiện rõ vậy sao?"
Lăng Hàn Thần gật đầu. Gia Cát Vô Ưu nhìn y, nếu y đã nói vậy thì hắn cũng không ngại hỏi y nữa. Hắn hỏi trực tiếp y mà không hề vòng vo "Tại sao huynh lại thay đổi thái độ với ta?"
Lăng Hàn Thần không trả lời câu hỏi của hắn mà nói với hắn hai chữ "Xin lỗi." Hai chữ xin lỗi này là xin lỗi cho rất nhiều chuyện. Y đã muốn nói với hắn hai chữ này từ lâu. Y muốn đích thân một lần nói với hắn hai từ 'xin lỗi'. Là bản thân y thiếu nợ hắn một câu xin lỗi này.
Gia Cát Vô Ưu ngạc nhiên nhìn y, không tin được bản thân vừa nghe cái gì? Y là đang xin lỗi hắn "Huynh vừa mới nói cái gì?"
Lăng Hàn Thần lập lại một lần nữa "Xin lỗi."
Gia Cát Vô Ưu sửng sốt nhìn y, không ti được, càng thêm không hiểu được, y vì sao xin lỗi hắn "Sao huynh lại xin lỗi ta? Xin lỗi vì cái gì?"
Vì rất nhiều thứ, rất nhiều, chung quy nói cũng chẳng bao giờ hết, y chính là có rất nhiều chuyện muốn nói xin lỗi với hắn. Lăng Hàn Thần trầm mặt nói "Xin lỗi vì lúc trước đã nói ngươi tu luyện tà ma ngoại đạo." Không chỉ có vậy. Còn rất nhiều, xin lỗi vì đã để ngươi rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, xin lỗi vì đã là người gián tiếp hại chết ngươi, xin lỗi vì bản thân ta vì trách nhiệm của mình mà đối nghịch với ngươi, xin lỗi vì bản thân ta quá vô dụng không thể làm gì cho ngươi, xin lỗi vì vẫn chưa kịp nói với ngươi một câu...
Gia Cát Vô Ưu lúc này mới hiểu ra thì ra y là đang nhắc đến việc đó, việc y nói hắn tu luyện tà thuật, thật ra hắn đối với chuyện này đã không để tâm từ lâu rồi. Bởi vì từ nhỏ đã không ít người lén nói sau lưng hắn bốn chữ tà ma ngoại đạo này, đây đâu phải là lần đầu hắn bị người khác nói như vậy. Nhưng thật không ngờ Lăng Hàn Thần lại vì việc đó mà xin lỗi hắn, thật sự trong nhất thời hắn không thể tiếp thu nổi, hắn nhìn y một lúc lâu, nhận thấy y thật sự rất nghiêm túc, hắn cười cười nói "Nếu là vì việc đó thì không cần đâu, ta không để tâm."
Lăng Hàn Thần nói "Nhưng ta để tâm."
Gia Cát Vô Ưu ngạc nhiên nhìn y, Lăng Hàn Thần trầm giọng nói "Ngươi nói không sai, thiện ác là tại lòng người chứ không phải là do thuộc chính đạo hay tà đạo. Chỉ cần không thẹn với lòng, tâm không mang tà niệm vẫn có thể dùng tà thuật để hành thế cứu người."
Gia Cát Vô Ưu nhìn y sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới cười nói "Huynh đã hiểu được như vậy là tốt, vốn ta cũng không giận huynh, huynh không cần phải xin lỗi ta, chỉ cần sao này đừng bắt ta thanh tẩy là được."
Lăng Hàn Thần nhìn hắn nói "Được."
Gia Cát Vô Ưu nhìn y mĩm cười. Lăng Hàn Thần cũng nhìn hắn. Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu.
Gia Cát Vô Ưu thầm nghĩ 'Xem ra Lăng Hàn Thần cũng không phải kẻ không nói lý lẽ, cũng không phải đám chính đạo ghét cay ghét đắng người của ma giáo.' Hắn trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy phi thường vui vẻ.
Nhưng hắn cũng không tới mức nghĩ Lăng Hàn Thần y là muốn kết giao huynh đệ với mình. Chí ít sau này hắn thấy y không cần phải tránh đông tránh tây nữa. Như vậy tự dưng thấy thật tốt.
Sáng sớm cả đám liền tụm năm tụm bảy đi đến Lăng điện nghe giản. Vương Khanh Lạc nghĩ đến cái gì đó liền xoa xoa cằm nói "Giờ ngẫm lại mới thấy lạ."
Lăng Vũ Hi nhìn hắn hỏi "Lạ cái gì?"
Vương Khanh Lạc nói "Chính là việc Gia Cát Vô Ưu dụ dỗ đám đệ tử của lão đầu đấy, có một khoảng thời gian hắn dẫn đầu cả đám người chúng ta phạm cấm khắp nơi nhưng không hề bị Lăng Tam công tử phát hiện trong khi đó mấy lần trước chúng ta đều bị y bắt gặp không sót một lần nào, nhưng dạo gần đây hình như y không còn quản mấy việc này nữa hay sao ấy."
Doãn Huân nghe hắn nói mới để ý, lên tiếng nói "Ta cũng rất tò mò."
Gia Cát Vô Ưu nhìn bọn họ nói "Có lẽ thấy chúng ta không còn thuốc chữa rồi nên không thèm quan tâm đến nữa, hoặc có thể phạt đến nhàm chán rồi cũng nên."
Lăng Vũ Hi nói "Có lẽ dạo này tam ca đang bận nghiên cứu hay tìm kiếm cái gì đó, ta thấy dạo gần đây huynh ấy rất hay xuất hiện ở Tàng Thư cát."
Gia Cát Vô Ưu hỏi "Y tìm cái gì?"
Lăng Vũ Hi lắc đầu nói "Ta cũng không biết, ta có hỏi nhưng huynh ấy không có nói là tìm cái gì."
Vương Khanh Lạc thầm cầu nguyện nói "Ta cầu cho y tìm hoài không được thứ mà y đang tìm như vậy y sẽ không có thời gian quản chúng ta nữa. Ta thà bị lão già Lăng Hiểu phạt còn hơn là để y phạt, dù gì lão cũng chỉ bắt chép Thiên luật. Y là thật sự phạt gậy đấy, nghĩ tới thôi cả người ta vẫn còn đau đây này."
Lăng Vũ Hi gật gật đầu "Đúng vậy đấy. Tam ca thật sự rất đáng sợ."
Đột nhiên lúc này Lăng Hàn Thần xuất hiện. Hai tên đó lập tức trột dạ im mồm, Gia Cát Vô Ưu thấy y liền hướng y vẫy vẫy tay chào. Bọn họ đều cho rằng Lăng Hàn Thần sẽ bơ hắn như mấy lầm trước nào ngờ y thật sự gật đầu đáp lại. Rồi đi vào Lăng điện.
Vốn bình thường khi có người chào Lăng Hàn Thần, y vẫn sẽ gật đầu đáp lễ, nhưng người này là Gia Cát Vô Ưu là Gia Cát Vô Ưu đấy, mọi người đều biết Lăng Hàn Thần ghét Gia Cát Vô Ưu đến mức độ nào, thật không ngờ hôm nay y lại đáp lại lời chào của hắn. Thật khiến cho họ không tin vào mắt mình.
Tất cả lập tức ngơ người ra, Lăng Vũ Hi không tin nói "Ta có phải đang nhìn nhằm không? Tam ca huynh ấy vừa mới đáp lại Gia Cát Vô Ưu hắn?"
Vương Khanh Lạc cũng gật gật đầu nói "Ta cũng cho rằng bản thân nhìn nhằm đây."
Doãn Huân trừng mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu nói "Ngươi...y...tại sao y lại đáp lại lời chào của ngươi."
Gia Cát Vô Ưu nhìn thái độ của bọn họ cứ như là gặp chuyện gì đó kì lạ lắm không bằng. Hắn nhíu mài nói "Ta chào y, y đáp lại thì có gì lạ. Thái độ đó của các ngươi là sao đây?"
Gia Cát Kỳ Du nói "Rất lạ là đằng khác, ai không biết Lăng Tam công tử rất không thích huynh, y không bóp chết huynh thì đã nể mặt Gia Cát phủ lắm rồi, làm gì lại còn tỏ thái độ tốt với huynh."
Lăng Vũ Hi nhìn hắn tra hỏi "Góp cuộc đã xảy ra chuyện gì? Huynh làm gì tam ca của ta?"
Doãn Huân cũng cho là hắn đã giở trò gì đó "Đúng đó góp cuộc ngươi đã làm gì?"
Vương Khanh Lạc cũng giống như hai tên kia, thật sự không yin có chuyện Lăng Hàn Thần đột nhiên tỏ thái độ tốt với Gia Cát Vô Ưu hắn "Mau khai báo sự thật."
Gia Cát Vô Ưu nhìn họ nhíu mài nói "Ta thì có thể có bản lĩnh làm gì y? Các ngươi đề cao ta quá rồi đấy."
Lăng Vũ Hi liền nói "Vậy sao tam ca lại thay đổi thái độ với ngươi?"
Gia Cát Vô Ưu nhúng vai nói "Ta làm sao mà biết được ngươi đi mà hỏi tam ca của ngươi ấy."
Sau đó đi vào Lăng điện bỏ lại cả một đám ánh mắt đầy nghi ngờ.