3 tháng trước.
Tại Lục Gia Yến, Lục Gia Yến là yến hội giao hữu của lục đại thế gia Lăng gia, Gia Cát gia, Đàm gia, Doãn gia, Vương gia, Tống gia.
Lăng gia không chỉ là một trong ba đại tiên môn mà còn là một gia tộc thuộc Lục đại thế gia.
Các tông chủ các nhà đã có mặt đầy đủ trên đỉnh tọa*, đứng đầu lục đại thế gia là Lăng gia, đứng đầu tam đại tiên môn cũng là Thiên Thế, Lăng Thế Thánh Quân là người đứng đầu Thiên Thế cũng tông chủ Lăng gia. Còn lại lần lượt là Gia Cát tông chủ Gia Cát Minh, Đàm tông chủ Đàm Quang Sơn, Doãn tông chủ Doãn Hoàng Hướng Sương, Vương tông chủ Vương Tiêu Nhiên, Tống tông chủ Tống Lương .
*Dành cho khách quý như những người đứng đầu một tiên môn hay một thế gia.
Các vị gia chủ các nhà đang cùng nhau bàn luận về lần giao hữu năm nay. Đàm Tôn chủ xưa nay tính tình có chút kiêu ngạo, lại thích khoát lác, ông ta không kiên nể gì mà cười lớn nói "Lần này chắc chắc Đàm gia bọn ta sẽ đứng đầu haha"
Vương tông chủ trước giờ không ưa gì vị Đàm tông chủ này, lại thấy ông ta ăn nói tự tin như vậy thì liền khinh bĩ hướng ông ta lên tiếng phê phán "Đừng tự tin quá sớm như vậy, vẫn còn chưa bắt đầu mà, ai thắng ai thua vẫn biết được mà, ngài có cần nói chắc như vậy không, nếu lỡ mà thua thì thật sự..."
Vương tông chủ chậc chậc lưỡi vài cái. Vì Vương gia tiền thân là võ sĩ nên giọng nói có phần hơi lớn tiếng, lại có chút cứng ngắt thô bạo. Lại có không kiên dè nể mặt ai.
Đàm tông chủ nghe xong thì hừ lạnh một cái "Đợi rồi xem"
Doãn tông chủ thấy hai vị tông chủ này lại bắt đầu căng thẳng với nhau thì liền lên tiếng giải hòa, Doãn Hoàng Hướng Sương cười cười nói "Này này chỉ là một buổi giao lưu của bọn trẻ thôi mà, không cần phải nghiêm túc như vậy"
Gia Cát tông chủ bên cạnh cũng với một vẻ mặt ôn hòa hướng nhìn hai vị tông chủ "Đúng vậy, chỉ là nơi để bọn nhóc chơi đùa với nhau, làm gì có thắng thua gì"
Vị Tống tông chủ nãy giờ vẫn im lặng như nước, không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện này, Lăng Thế Thánh Tôn ngồi trên vị trí cao nhất, tôn quý nhất nhìn xuống bọn họ cười nói "Tôn tử, đệ tử các nhà ai ai cũng là nhân tài kiệt xuất cả, không cần phải phân tranh ai thắng ai thua"
Lăng Thế Thánh Tôn cũng đã lên tiếng thì những người khác cũng không tranh luận nữa, Doãn tông chủ cười nói "Nghe nói lần này Tam công tử cũng tham gia?"
Lăng Thế Thánh Quân gật đầu phong thái uy phong, khi nhắc đến vị tam công tử này thì vẻ mặt không khỏi tươi sáng hẳn lên, khoe môi không nhịn được mà nhếch lên thành một đường cong, Lăng Thế Thánh Tôn cười nói "Đúng vậy, Lăng Phong vừa xuất quan, nên ta bảo nó cũng cùng đến giao lưu với các công tử khác"
Vương tông chủ lên tiếng cười nói "Lăng Tam Công tử mà tham gia thì những người khác không có cửa thắng nữa rồi"
Lăng Thế Thánh Tôn cười khiêm tốn, xua xua tay nói "Vương tông chủ đừng nói vậy, các công tử các nhà đều là đấn anh tài, Lăng Phong vẫn phải cần học hỏi rất nhiều"
Doãn tông chủ biết là Lăng Thế Thánh Tôn đang khách sáo nên mới nói vậy, chứ từ lâu tiếng tâm của vị tôn tử thứ ba của Lăng gia này đã đồn xa khắp giới tu nhân. Ông cười nói "Lăng Thế Thánh Quân kiêm tốn rồi, ai mà không biết tam công tử Lăng gia uy chấn hoàn vũ* không ai sánh kịp"
* Vang danh thiên hạ
Gia Cát tông chủ cũng phi thường hứng thú với vị Lăng tam công tử này. Người ngoài đều nói y tư chất hơn người, lại tinh thông kiếm pháp, phải nói kiếm pháp của y là chân truyền của Y Trần Tông Sư tiếng tâm lừng lẫy, Gia Cát Minh hướng Lăng Thế Thánh Tôn cười nói "Đúng vậy, nghe danh đã lâu nay có thể thấy được sự uy vũ của y rồi"
Lăng Thế Thánh Tôn nghe người khác tán dương con trai của mình thì không khỏi vui vẻ, đứa con trai này luôn là niềm tự hào của ông "Các vị đề cao tôn tử rồi, ngược lại ta lại thấy đại công tử Gia Cát Vô Ưu, nổi tiếng xạ nghệ thiên hạ vô song* người người kính phục"
* Thế gian không ai sánh ngang
Gia Cát tông chủ nghe nhắc đến nghịch tử nhà mình thì không khỏi ngượng ngùng, xua tay cười nói "Chê cười, chê cười rồi, tiểu tử thúi nhà ta nào được như vậy, nếu nói về nghịch ngợm, quậy phá hắn đứng đầu thì mới là đúng đấy"
Doãn tông chủ chính là cùng chí hướng với Gia Cát Minh, liền hướng y cười nói "Gia Cát huynh cùng cảnh ngộ, cùng cảnh ngộ"
Vương tông chủ không khỏi cười lớn một trận "Haha nghe danh song thế Doãn Cát đã lâu"
Doãn tông chủ cười lớn "Haha cái gì mà song thế Doãn Cát, song phá hoại thì có đấy"
Gia Cát tông chủ cũng cười nói "Đúng vậy hai tên đó mà đi chung với nhau thì có mà thiên hạ đại loạn"
Kỳ thật tai tiếng của Gia Cát Vô Ưu lan truyền khắp các nhà từ lâu có thể sánh ngang với danh tiếng có tài bắn cung bách phát bách trúng của Hắn. Doãn Huân thì còn đở hơn hắn một chút, nhưng cũng chẳng phải dạng vừa gì. Cũng cùng một phái với Gia Cát Vô Ưu.
Lúc này tôn tử đệ tử các nhà cũng đã lần lượt tiến vào võ đài, đầu tiên là đoàn người Vương gia, người Vương gia mặc ngoại bào màu đen, ngực trái là ấn huy Hắc Hổ* tượng trưng cho Vương gia chi tộc, dẫn đầu là Vương Khanh Lạc tự Vương Phi con trai một của Vương Tiêu Nhiên, đi kế bên hắn là tỷ tỷ hắn Vương Mẫn tự Vương Nghi.
*huy hiệu đại diện cho các gia tộc, mỗi gia tộc đều có một ấn quy riêng biệt.
*Hổ đen
Tiếp đến là người của Tống gia ngoại bào màu tím ngực trái đeo ấn huy Bạch đơn*, dẫn đầu là con trai trưởng của Tông Lương, Tống Hiền Thu tự Tống Giang, kế bên là con trai thứ Tống Hiền Triệt tự Tống Yên nhưng hai người họ mặc ngoài bào một trắng họa tiết Lam Vân người còn lại cũng ngoại bào màu trắng nhưng họa tiết là Lục Trà.
* Mẫu đơn trắng.
Người của Đàm gia hùng hổ phô trương bước vào, đi đầu là hai vị công tử mặc ngoài bào màu vàng rực rỡ, ngực trái đeo ấn huy Kim Long*, Đại công tử Đàm Thịnh Thư tự Đàm Sâm, Nhị công tử Đàm Vinh Thiệu tự Đàm Minh.
* Rồng vàng
Đàm Vinh Thiệu nhếch môi một cái, tay đưa ra phía sau rút mũi tên kéo căng dây cung phụt một phát trúng ngay vào chính giữa hồng tâm đằng xa xa, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, hắn hỉnh mũi đầy kiêu ngạo.
Doãn tông chủ trên đỉnh tọa liền vỗ tay nói một chữ "Hay"
Đàm tông chủ không khỏi cảm thấy kiêu ngạo, ông ta cười lớn "Không hổ là con trai của Đàm Quang Sơn ta bắn hay lắm"
Ở phía dưới Đàm Vinh Thiệu không ngừng ngạo mạn vì chiến tích của mình, đột nhiên lúc này một mũi tên không biết từ đâu bay ra tách đôi mũi tên của Đàm Vinh Thiệu ra làm hai mãnh đều nhau, sau đó bay thẳng đúng vào hồng tâm.
Đàm Vinh Thiệu sửng sốt nhìn mũi tên, sau đó mới tức giận quát lớn "Kẻ nào? Là kẻ nào to gan dám làm như vậy?"
Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một đoàn người đang cưỡi ngựa đi vào, một trong số đó trên tay còn đang ngoay ngoay cung tên chắc chắn hắn là kẻ đã bắn mũi tên đó, đặc biệt hơn là tên đó còn đang quay lưng về phía hắn. Người đi vào là đoàn người của Gia Cát gia, trên người mặc ngoại bào màu xám, trên ngực trái đeo ấn huy Bạch Nguyệt*. Dẫn đầu là tên công tử tiếng tâm đồn xa, là một kẻ không quy không củ, không nghi không tiết đại công tử, trưởng tôn độc nhất của Gia Cát Minh, Gia Cát Vô Ưu tự Vô Thiên, hắn sở hữu một vẻ ngoài vô cùng thanh tú, đặc biệt là đôi mắt có đôi đồng tử tựa như minh nguyệt chiếu sáng vào ban đêm, lại mang trên mình một phong thái phóng khoáng, tiêu sái. Làm cho không biết bao nhiêu thiếu nữ các nhà đổ rục. Theo sau là đường đệ hắn Gia Cát Kỳ Du tự Gia Cát Tĩnh. Hai người đều có bền ngoài nổi bật nhưng lại là hai thần sắc khác nhau, khác với Gia Cát Vô Ưu phong khoáng tiêu sái thì Gia Cát Kỳ Du lại là một công tử nho nhã lễ độ. Phía sau họ còn có một đám môn sĩ Gia Cát gia.
*Trăng bạc
Đàm Vinh Thiệu xiết chặt cung tên trong tay, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu.
Lăng Thế Thánh Tôn không khỏi lớn tiếng vỗ tay khen ngợi nói "Hảo tiễn pháp"
Tiễn pháp của Gia Cát Vô Ưu đúng là khiến ông bất ngờ. Một vị công tử vừa mới thành niên mà đã có tiễn pháp tốt như vậy, quả thật đáng khen.
Vương tông chủ thấy Đàm gia bẻ mặt thì không khỏi vui sướng trong lòng "Haha đúng là hảo tiễn pháp, trăm nghe không bằng một thấy, Gia Cát tông chủ con trai huynh quả nhiên thiện xạ hơn người"
Gia Cát Minh đươnh nhiên có thể nhận ta sự khiêu khích trong lời nói của Vương Tiêu Nhiên, là muốn mượn chuyện này để trêu tức Đàm Quang Sơn đây mà. Gia Cát tông chủ là người ôn hòa, lại không thích gây chuyện thị phi, càng không muốn gây thù chuốc oán với ai chỉ có thể cười cười nói "Chê cười, chê cười rồi, là may mắn thôi"
Vương tông chủ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Đàm Quang Sơn "Làm gì có, Gia Cát công tử quả thật thiện xạ hơn người, có thể quay lưng mà bắn trúng hồng tâm xa như vậy, còn bắt đôi mũi tên của Đàm nhị công tử quả thật người thường khó có thể làm được như vậy"
Ông ta chính là cố tình châm chọc Đàm gia, khiến Đàm Quang Sơn giận tím mặt. Vốn đã có thành kiến với Gia Cát phủ nay còn sâu đậm hơn.
Bên này Đàm Vinh Thiệu trừng mắt nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu lòng bàn tay không ngừng siết chặt lại có thể nghe thấy tiếng răng rắc do ma sát lực tay với thành cung mà gây ra.
Gia Cát Vô Ưu một bộ dạng tươi cười xua tay nói "Xin lỗi, xin lỗi ta trượt tay"
"Ngươi..."
Đàm Thịnh Thư vội ngăn đệ đệ hắn lại, rồi hướng Gia Cát Vô Ưu đưa tay chấp lễ chào hỏi qua lại với Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu bên này vẫy tay tươi cười đáp lại. Chưa kịp lên tiếng thì nghe một tiếng vèo. Lúc này một mũi tên khác bay ra bắn rớt mũi tên của Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu liền quay người lại thầm mắng "Tên Doãn Huân chết tiệt này"
Doãn Huân tự Doãn Nhu ngoại bào màu đỏ ngực trái đeo Hỏa huy ấn* dẫn đầu người Doãn gia phóng ngựa đi vào, hắn đến bên cạnh Gia Cát Vô Ưu thân thiết câu cỗ Hắn cười cười nói "Xin lỗi, ta trượt tay"
* Lửa đỏ
Gia Cát Vô Ưu lườm Hắn một cái đẩy hắn ra hừ lạnh nói "Ngươi cố ý thì có"
Doãn Huân lại đưa tay khoác vai hắn cười cười nói "Ta trượt tay thiệt mà"
Bầu không khí ỗng trở nên im lặng, tất cả dường như đều đang hướng nhìn một cái gì đó, Gia Cát Vô Ưu và Doãn Huân cũng hướng nhìn về phía đó, lad một đoàn người ngự kiếm phi thân đến, là người của Thiên Thế ngoài bào trắng hoạ tiết mặt trời, ngực trái là ấn huy Thiên Nhật*, đi đầu là ba vị công tử Lăng gia, Đại công tử Lăng Lan Lâm tự Lăng Thư, Tam công tử nổi danh thiên hạ Lăng Hàn Thần tự Lăng Phong, cuối cùng là vị Tứ công tử Lăng Vũ Hi tự Lăng Liêu.
* Mặt trời
Đoàn người Lăng gia xuất hiện khí thế hùng hổ, phong thái nổi trội hơn so với các nhà khác, bởi vì người Lăng gai không chỉ là tu sĩ của một thế gia mà còn là đệ tử của một trong ba đại tiên môn, nổi bật nhất chính là vị Lăng Tam Công tử trong truyền thuyết Lăng Hàn Thần, khắp người y tỏa ra một luồng hàn khí khiến người khác e ngại, vẻ mặt băng lãnh, phong thái bất phàm, một thân không nhiễm bụi trần. Thần thái xuất chúng hơn người khiến không ít nữ sĩ nhìn đến đỏ mặt. Đoàn người Thiên Thế xuất hiện gây chú ý rất lớn, nhất là vị Lăng tam công tử, Lăng Hàn Thần kia. Y thật sự rất bất phàm.
Gia Cát Vô Ưu thầm đánh giá vị Lăng tam công tử tiếng tâm lừng lẫy này "Là Lăng Hàn Thần trong truyền thuyết đấy sao? quả nhiên không giống người thường"
Doãn Huân bên cạnh cũng gật đầu phụ họa "Đúng vậy"
Sau đó hắn và Doãn Huân lại thầm đánh giá những kẻ khác. Bởi vì đây là lần đầu hắn và Doãn Huân tham gia Lục Gia yến, đương nhiên có một số người chính là chưa từng gặp qua.
Doãn Huân hiếu kỳ nhìn hai huynh đệ Tống gia, xoa xoa cằm nói "Bạch đơn, là người của Tống gia, nhưng ngoại bào của hai người đó sao lại trông khác nhau thế? Lại không phải nói ngoại bào khác so với những người Tống gia khác"
Gia Cát Vô Ưu lên tiếng nói "Ngoại bào lam vân là đại công tử Tống gia, y đệ tử môn thủ của Thanh Bạch Vân Sơn, người ngoại bào lục trà là nhị công tử, y là đệ tử môn thủ của Hoa Sơn"
Doãn Huân nghe Gia Cát Vô Ưu nói xong thì không khỏi càng thêm khó hiểu "Tống gia này thật lạ, hai huynh đệ lại là môn đồ của hai tiên môn khác nhau"
Gia Cát Vô Ưu nói "Có quy định nào là huynh đệ nhất định phải ở cùng một tiên môn?"
Doãn Huân gật đầu "Cũng đúng"
Doãn Huân thấy sát khí đang hướng về phía họ thì cảm thấy vô cùng buồn cười. Hắn đẩy đẩy vai Gia Cát Vô Ưu cười nói "Đàm đại tông chủ và Đàm nhị công tử nãy giờ cứ nhìn ngươi hoài, họ ghim ngươi rồi đấy"
Gia Cát Vô Ưu chính là không thèm quan tâm nói "Nhìn Ta làm gì? Bộ ta đẹp lắm sao?"
Gia Cát Kỳ Du nhìn hắn cười nói "Ai bảo huynh bắn rơi mũi tên của người ta làm gì, hại Đàm nhị công tử bẻ mặt trước nhiều người như vậy, đương nhiên là phải ghi hận huynh rồi"
Gia Cát Vô Ưu không khỏi cười lớn, hắn vốn chẳng sợ gì Đàm gia "Haha, chỉ là chịu không nổi cái tính kiêu ngạo đấy của hắn, nên cho hắn một chút bài học nho nhỏ thôi"
Doãn Huân lập tức nhếch môi chế nhạo hắn "Ngươi đấy, ta thấy hắn nào có kiêu ngạo được một phần của ngươi"
Gia Cát Vô Ưu đột nhiên nói qua chuyện khác "À mà tỷ tỷ ngươi đâu, nữ gia cát nghe một biết một trăm ấy không đến à?"
Doãn Huân nhìn hắn "Tỷ ấy à, vì biết hôm nay ngươi cũng đến nên mới không đến đấy, tỷ tỷ ta bây giờ ghét ngươi nhất trên đời đấy, tỷ ấy còn nói chỉ cần chỗ nào có ngươi thì tỷ ấy sẽ không đến"
Gia Cát Vô Ưu nghe xong thì cười nói "Ta làm gì chọc giận tỷ tỷ nhà ngươi chứ?"
Hắn chính là biết còn cố hỏi. Doãn Huân lườm hắn nói "Ngươi còn dám nói, lần đó ngươi mà còn tọa lại nhà ta thêm một khắc, tỷ tỷ ta chắc chắn sẽ đem Doãn gia đốt rụi mất"
Gia Cát Vô Ưu cười lớn "Ta có làm gì đâu?"
Bên này Vương Khanh Lạc cũng thầm đánh giá Gia Cát Vô Ưu, hắn không khỏi thích thú nhìn vị công tử Gia Cát gia, phong thái tiêu sái kia "Người đó là con trai độc nhất của Gia Cát tông chủ sao? Quả nhiên...chật chật..."
Phía Tống gia, Tống Hiền Thu một vẻ mặt thân thiện nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu thầm khen ngợi "Tiễn pháp tốt"
Đệ đệ y Tống Hiền Triệt vẫn với vẻ mặt nghiêm túc, không lên tiếng. Nhưng thực chất hắn là đang nhìn về một hướng khác, chính là hướng đoàn người Thiên Thế đang đứng.
Đương nhiên người Đàm gia nhìn Gia Cát Vô Ưu ánh mắt đáng sợ hận không thể nhìn thủng hắn ra ấy. Nhất là Đàm Vinh Thiệu, hắn làm sao mà nuốt nổi cục tức lúc nãy, nếu không ngại đây là Lục Gia yến hắn đã đi đến cho cái tên Gia Cát Vô Ưu kia một trận ra trò. Đại ca hắn Đàm Thịnh Thư cười cười ôn nhu vỗ vai an ủi hắn "Đừng giận, Gia Cát công tử người ta đâu có cố tình"
Đàm Vinh Thiệu tức giận nói "Hắn không cố tình á? Có ma mới tin"
Đàm Thịnh Thư cười nói "Đệ là đang nói ta là ma?"