[đm] Thừa Tướng Ngoan Ngoãn Đừng Chạy

Chương 6: Ngươi chỉ thuộc về ta (2)

Lăng Hoằng hồi tưởng lại ngày kia, đối với Bùi Tư Kiều càng thêm nhớ nhung, hắn thật sự rất hoài niệm cảm giác được ôm Bùi Tư Kiều vào lòng, ôn nhu mềm mại, vừa thơm vừa ngọt, hận không thể cắn một cái.

Nhưng bây giờ, người đang ở phương nào đây?

Lăng Hoằng đi theo sau Diêm tướng quân, đi thẳng tới một ẩn quốc thần bí, đến khi tới một tòa thành phồn hoa liền dừng lại, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó...

Tại một nơi khác bên trong thành, Bùi Tư Kiều cùng Diêm Ngọc Thụ sóng vai đi chung với nhau. Chỉ không biết bọn họ đang nói gì, mà Diêm Ngọc Thụ vẻ mặt nản lòng thoái chí.


Một âm thanh quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa, đột nhiên vang vọng trong tai Bùi Tư Kiều. Khiến Bùi Tư Kiều vừa khẩn trương vừa chờ mong.

Là hắn, là giọng của hắn. Nhưng sao hắn lại ở đây?

Bùi Tư Kiều dõi mắt nhìn xung quanh, người trong lòng mà hắn luôn thầm nhớ lại đang vì một nữ tử cài một chiếc trâm bạc tinh xảo.

Bùi Tư Kiều không nhìn thấy hình dạng của nữ tử kia, nhưng hắn nhìn thấy Lăng Hoằng quay về nữ tử kia cười, giống như sự thâm tình khi đối với mình. Hắn tin tưởng mình sẽ không nhận lầm người, bởi vì bên hông Lăng Hoằng mang theo ngọc bội đính ước mà ngày kia mình đưa cho hắn lúc đăng cơ.

Hắn vẫn luôn nhớ tới, khối ngọc bội kia là mẫu thân hắn trước khi chết tự tay đưa cho hắn, muốn hắn đưa cho thê tử tương lai của mình, từng đời truyền lại. Nhưng mà, hắn lại đem ngọc bội đưa cho người duy nhất mà kiếp này hắn yêu ——  Quốc chủ của Lăng Dạ quốc Lăng Hoằng.

Bùi Tư Kiều đứng ở đó, nhìn chằm chằm Lăng Hoằng cùng nữ tử ôn nhu như nước đàm tiếu, tùy ý nữ tử thân mật kéo tay hắn đi, cùng nữ tử đi vào khách điếm bên cạnh.

Bùi Tư Kiều nhớ Lăng Hoằng đã từng nói với hắn, "Kiếp này ta chỉ có thể nắm tay ngươi, cùng ngươi chung sống đến già", nhưng hôm này... Diêm Ngọc Thụ liên tục kêu Bùi Tư Kiều vài lần đều không được đáp lại, bất đắc dĩ Diêm Ngọc Thụ không thể làm gì khác đành kéo kéo ống tay áo của hắn.

"Chuyện gì?" Bùi Tư Kiều rốt cục quay đầu nhìn Diêm Ngọc Thụ.


Nhưng Diêm Ngọc Thụ thật sự chấn kinh rồi, bởi vì hai mắt Bùi Tư Kiều đỏ chót một mảnh, chất lỏng trong mắt không ngừng chảy xuống, trên mặt che kín từng lớp nước mắt.

"Tư Kiều, ngươi sao vậy?"

"Không có gì... Chúng ta đi thôi." Bùi Tư Kiều như không biết là mình khóc, một mình đi tới phía trước, nhưng cũng không biết phải đi về nơi nào.

Bước đi của hắn dị thường ngổn ngang, thân thể còn lảo đà lảo đảo, dùng "lá khô vào mùa thu" để hình dung có lẽ lúc này lại thích hợp với hắn.

Diêm Ngọc Thụ triệt để mơ hồ, hắn không hiểu khi nãy đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại khiến Bùi Tư Kiều biến thành dáng dấp như vậy. Hắn không phải vẫn luôn bên cạnh mình sao? Sao lại vậy?


Không cách nào, Diêm Ngọc Thụ không thể làm gì khác hơn là xông lên trên, đi theo cạnh Bùi Tư Kiều, phòng ngừa Bùi Tư Kiều đột nhiên sụp đổ.

Hôm nay, vẫn là lần đầu tiên Diêm Ngọc Thụ thấy Bùi Tư Kiều thất thường. Bùi Tư Kiều trong lúc dùng cơm chỉ lấy chiếc đũa chọc lấy cơm tẻ, nhưng một hạt cũng không có vào miệng, kể cả món ăn bình thường thích ăn nhất cũng không đụng tới.

Trong lúc vô tình, hắn còn nghe được lời nói kỳ quái của Bùi Tư Kiều —— "Hài tử, phụ thân ngươi hắn không muốn chúng ta, phải làm sao bây giờ?" "Hài tử, phụ thân người đã có tân hoan, chúng ta nên đi đâu đây?" "Hài tử, ta khổ sở đi tới nơi này, chỉ hi vọng có thể để ngươi bình an sinh ra, nhưng giờ?"

Vậy cũng còn tốt, sau một đêm Bùi Tư Kiều khôi phục lại dáng vẻ vốn có, có điều trở nên tiều tụy, còn thỉnh thoảng liên tục nôn mửa như bị bệnh bao tử nghiêm trọng. Hắn thường thường sẽ cười, nhưng nụ cười này khiến người ta dị thường thương cảm.

Một ngày kia, Diêm Ngọc Thụ đang bồi Bùi Tư Kiều ở trên đường đi thì gặp phải Lăng Dạ quốc Quốc chủ, Diêm Ngọc Thụ rốt cục tỉnh ngộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận