Đmxuyên Thư Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện


***Lưu ý: Đây là truyện được viết bởi tác giả người Việt và lực bút còn yếu nên truyện có thể rất teen, sượng và phi logic.

Vì vậy bạn nào dị ứng thì mình khuyên các bạn chạy ngay đi còn kịp.
Tất cả các bối cảnh hay tình tiết đều là bịa để phục vụ cốt truyện.

Tất cả các giả thiết đều không có thật nên vui lòng đừng tưởng thiệt nhá.

Đặc biệt truyện không có logic đâu nha, vì chán quá nên mới viết linh tinh thôi.
****************
"Bắt đầu từ hôm nay, đây là nơi làm việc mới của cậu.

Những gì tôi dặn cậu xin cậu lưu tâm nhớ kĩ" người quản gia già vừa đưa tay chỉ vào ngôi biệt thự sau lưng vừa nói.
Cậu thanh niên đứng bên cạnh đưa mắt theo hướng tay của vị quản gia kia.

Sau một hồi mới chậm rãi lên tiếng: "Vâng, cháu biết rồi"
"Tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây." Dứt lời người quản gia nọ vội vàng quay người rời đi.
Cậu thanh niên kia còn chưa kịp định hình thì người kia đã khuất bóng.
Sau đó, không biết tại sao, cậu thanh niên kia đứng rất lâu trước cổng ngập ngừng không bước vào.
Rất lâu sau có một người phụ nữ trung niên bước ra từ biệt thự, bà chậm chậm tiến lại cổng rồi nhẹ nhàng mở cổng bước đến trước mặt cậu thanh niên đang đứng bất động.
Nhìn cách ăn mặc, đi đứng thì có thể người phụ nữ này là bảo mẫu hoặc quản gia của ngôi biệt thự này.
"Này, sao cậu còn đứng đây.

Còn không nhanh vào nhận việc" Bà ta bất thình lình quát lớn, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
"Vâng, cháu vào ngay đây." Dứt lời cậu thanh niên cầm xách áo quần và hành lí đi vào biệt thự.

Nhìn từ ngoài vào, đây là một căn biệt thự khá u ám và đầy rẫy hơi thở kì dị.
Men theo lối vào, cậu thanh niên nhìn thấy rất nhiều hoa hồng đỏ được trồng dọc lối đi.

Càng nhìn sắc đỏ kia lại càng rợn người, cậu thanh niên bất giác mà rùng mình.
Cánh cửa biệt thự được hai người hầu trẻ tuổi mở ra.

Cậu thanh niên ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng theo sau người phụ nữ tiến vào căn biệt thự - nơi ở của vai phản diện trong truyện.
Không sai, đây là nơi mà phản diện sống, trải qua thời niên thiếu.

Chính vì những kiện ở đây mà một cậu nhóc dễ thương trở nên vặn vẹo lúc trưởng thành.
Còn tôi, chỉ là một độc giả thưởng thức nghệ thuật, trong lúc hăng say đọc cuốn tiểu thuyết yêu thích thì bất ngờ xuyên vào sách.

Tôi xuyên vào một nhân vật khá mờ nhạt và xấu số trong truyện - người hầu thân cận của phản diện.
Thời gian tôi xuyên tới cũng chính là lúc phản diện Mặc Vân chưa trưởng thành, hình như chỉ khoảng 10 tuổi, kém tôi 8 tuổi.
Trong truyện vì bố của Mặc Vân qua đời nên lập tức bị mẹ kế đưa đến căn biệt thự này.

Nói trắng ra là.

Công khai đuổi tiểu phản diện ra khỏi nhà.
Cũng vì Mặc Vân không có ai chống lưng cộng thêm việc phản diện Mặc Vân còn nhỏ nên tất cả người làm ở đây đều coi thường và thường xuyên thất lễ với hắn.

Đương nhiên, trong đó bao gồm cả chính cậu - Dương Vũ người hầu thân cận của Mặc Vân.
Trong lúc Dương Vũ đang suy tư về hoàn cảnh hiện tại của bản thân thì bỗng dưng người phụ nữ trước mặt quát lớn: "Cậu đứng ngay ra đó làm gì? Chỗ ở cậu đằng kia."
Ngay lập tức Dương Vũ hoàn hồn đáp một tiếng: "Vâng, tôi đi liền." Cậu thanh niên bước nhanh tiến đến căn phòng rồi bỏ hành lí lên tủ.

Sau một hồi loay hoay thì cuối cùng Dương Vũ cũng xong việc.
Thật ra, trong truyện thì "Dương Vũ" chính là tai mắt của mẹ kế Mặc Vân.

Mục đích bà sai "Dương Vũ" làm người hầu của Mặc Vân rất đơn giản.

Đó là nhân cơ hội thích hợp mưu sát Mặc Vân để tránh hậu hoạ về sau.
Vì không thể trực tiếp ra tay nên "Dương Vũ" xấu số bị đem đến đây.

Kết cục của "Dương Vũ" trong truyện cũng rất thảm, bị phản diện lúc trưởng thành trả thù và tra tấn cho đến chết.
Vì vậy, ngay lúc này Dương Vũ quyết tâm sẽ không đi theo vết xe đỗ của "Dương Vũ" trong truyện.
Mang trong mình quyết tâm hừng hực thay đổi bánh xe vận mệnh, Dương Vũ bước nhanh đến phòng của tiểu phản diện.
Dương Vũ từ tốn gõ cửa, sau một hồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Thế nên cậu liền cất tiếng, thanh âm trong trẻo của thiếu niên 18 tuổi: "Cậu chủ, tôi có thể vào không ạ."
Một phút, Hai phút trôi qua người bên trong cũng không cất tiếng đáp lời.

Cậu lại một lần nữa lên tiếng, lần này cậu một hơi nói một tràng dài: "Tôi là Dương Vũ, là người hầu sau này sẽ phụ trách sinh hoạt của cậu chủ.


Tôi không có ác ý, tôi không giống bọn họ.

Thất lễ, tôi vào đây." Dứt lời, Dương Vũ mở cửa, một tiếng kẽo kẹt vang lên.
Đập thẳng vào mắt Dương Vũ chính là nội thất của căn phòng.

Cảm giác u ám lại bất ngờ dâng lên trong lòng cậu.
"Căn phòng này quá là thiếu dương khí, quá ư ám", Dương Vũ thầm cảm thán.

Sau khi nhìn xung quanh một lúc lâu thì cậu mới phát hiện trên chiếc giường lớn đằng kia có một cậu nhóc đang ngồi dựa lưng.
Tất nhiên, nhân vật phản diện sẽ tra tấn Dương Vũ sau này chính là cậu nhóc gầy gò, ốm yếu và trông vô cùng đáng thương ở đằng kia.

Có lẽ lúc này nói cậu bé đáng thương kia là phản diện cũng không hẳn.

Bởi lúc này đây Mặc Vân chỉ là một cậu nhóc bị người ta khinh thường chứ chưa bị hắc hoá.
"Thế nên tất thảy vẫn còn có thể cứu vãn", Dương Vũ tràn đầy hi vọng mà nghĩ thầm.
"Cậu chủ, để tôi giúp cậu thay áo quần." Dứt lời, Dương Vũ liền tiến đến tủ quần áo lựa vào bộ quần áo đơn giản.

Ngay sau đó, liền cầm chúng đến bên giường Mặc Vân.
Dương Vũ không đợi cậu chủ nhỏ đồng ý liền đưa tay ra ý định giúp Mặc Vân thay đồ.

Tuy nhiên, tay cậu thiếu niên chưa chạm vào người đối diện thì đã bị người nọ hất đi.
Thấy vậy, Dương Vũ liền dùng giọng điệu hoà hoãn dỗ con nít: "Cậu chủ ngoan, tôi giúp cậu thay quần áo.

Thay xong tôi liền dẫn cậu đi ăn sáng."
Tuy nhiên, cậu nhóc kia vẫn không cảm xúc mà hất tay Dương Vũ.

Hành động hất qua hất lại này cứ tiếp diễn vài lần.

Cuối cùng Dương Vũ hết cách đành thô bạo giữ lấy cái tay nhỏ của Mặc Vân.
Sau mười phút lăn lộn, cuối cùng Dương Vũ cũng đã thay đồ xong cho cậu chủ nhỏ.
"Tôi đưa cậu xuống ăn sáng.


Bé ngoan thì không nên bỏ bữa." Dương Vũ vừa cười vừa nói với tiểu phản diện ngồi trên giường.
Nhưng dường như tất thảy lời nói của Dương Vũ đều tan thành bọt biển trước khi kịp lọt vào tai Mặc Vân.

Không biết là không nghe thật hay cố tình không hiểu mà cậu nhóc vẫn không cảm xúc ngồi bất động trên giường.
Sau một hồi giao tiếp không thành với bánh bao lầm lì thì Dương Vũ rút ra kết luận: Hành động thay lời nói.

Thế là cậu thanh niên trẻ phơi phới tiến tới giường bồng cậu chủ nhỏ lên.
Dường như chính Mặc Vân cũng không ngờ đến hành động này của Dương Vũ nên cậu bé bỗng lộ ra cảm xúc bất ngờ, khó hiểu.

Sau một hồi định hình thì cậu nhóc mới bắt đầu giãy dụa không ngừng.
Dương Vũ cũng không thèm dùng lời nói để đôi co mà lập tức dùng hành động.

Cậu thanh niên với sức trẻ của mình lập tức khống chế được cậu bé.

Sau mấy lần cố giãy dụa không thành thì cậu bé cũng chịu bỏ cuộc.
Nói mà Mặc Vân 10 tuổi nhưng thực tế vóc dáng cậu bé lại gầy gò đến đáng thương.

Nếu không đọc truyện, biết được cốt truyện thì có lẽ Dương Vũ sẽ nghĩ cậu nhóc mà anh đang ôm trong lồng ngực này khoảng tầm 7 tuổi là cùng.
Sau vài bước chân của Dương Vũ thì cậu cũng đã bồng được tiểu phản diện đến phòng ăn.

Dương Vũ nhẹ nhàng đặt cậu chủ nhỏ ngồi xuống ghế.
"Cậu chủ ngồi đây đợi tôi, để tôi vào bếp lấy thức ăn sáng cho cậu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận