Đmxuyên Thư Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện


Mặc Vân thấy Dương Vũ vui vẻ như vậy thì bất giác cũng vui theo.

Chẳng biết từ bao giờ mọi cảm xúc của Dương Vũ đều sẽ trực tiếp tác động đến cậu nhóc.
Còn Dương Vũ sau khi nhận được đáp án thì liền lên tiếng trả lời câu hỏi của Mặc Vân: "Nhóc hỏi tại sao anh không nhờ nhóc 'trồng cây' trong nhà kính đúng không? Đó là vì anh sợ nhóc lạm dụng 'ma pháp ước nguyện' sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nhóc.

Anh chỉ đang lo cho nhóc mà thôi...."
Dương Vũ dừng một lúc thì lại nói tiếp: "Nhóc còn hỏi với anh ai quan trọng hơn, phải không? Bây giờ anh sẽ nói rõ, trong lòng anh nhóc là quan trọng nhất.

Nghe rõ chưa hả?"
Mặc Vân nghe vậy thì lập tức vui vẻ ra mặt, biểu cảm cực kỳ hớn hở: "Anh nói thật đúng không? Không lừa em?
Anh không được thay đổi đâu đó."
Dương Vũ trông thấy cái dáng vẻ trẻ con này thì không nhịn được xoa đầu Mặc Vân: "Nhóc con thật là, cứ như con nít không chịu lớn gì cả."
Mặc Vân cảm nhận được các ngón tay của Dương Vũ đang xoa đầu cậu nhóc thì càng vui vẻ hơn nữa.

Bộ dáng thỏả mãn này không khác gì chú cún nhỏ được chủ nhân khen thưởng.

"Được rồi, được rồi.

Ăn sáng nhanh đi.

Hôm nay nhóc cũng không học gì đúng không? Vậy thì chúng ta đến khu rừng nhỏ kia chơi." Dương Vũ dừng hành động xoa đầu Mặc Vân rồi nói.
Mặc Vân lập tức ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng một tiếng rõ to.
Thế là một lát sau Dương Vũ và Mặc Vân đều ăn xong bữa sáng.

Như đã cùng thống nhất với nhau, cả hai sau khi ăn xong liền đi đến khu rừng kia.
Sau 6 năm thì lối vào đường hầm này cũng vậy, chỉ có duy nhất Dương Vũ và Mặc Vân biết.
Còn lí do tại sao lại là chỉ có hai người các cậu biết thì rất dài.
Hồi đó vì sợ người khác phát hiện đường hầm dưới đáy giếng nên Dương Vũ đã đi đồn khắp biệt thự là ở cái giếng cổ có ma.

Cậu còn đặc biệt miêu tả rất sinh động cậu đã gặp mà như thế nào, hình dáng con ma ra sao.
Có lẽ vì cậu nói dối quá chân thật mà người hầu trong biệt thự nghe xong liền rất sợ
Và từ đó vì lời đồn ảnh hưởng cộng với việc cái giếng ở nơi rất xa và khuất biệt thự.
Thế là chẳng ai dám lại gần cái giếng.
Tất nhiên là ngoại trừ cậu và Mặc Vân.
Dương Vũ và Mặc Vân sau khi đến được cái giếng thì cực kì thuần thục mà đá viên đá dưới chân giếng, bậc thang liền hiện ra sau đó đi vào.
Dương Vũ vẫn giữ thói quen nắm tay dắt Mặc Vân đi trong đường hầm.

Cho dù bây giờ Mặc Vân có cao hơn cậu nửa cái đầu thì cậu vẫn duy trì thói quen này.
Chăng mấy chốc cả hai đã đền được khu rừng "chỉ có ngày không có đêm" đầy quen thuộc này.

Từ rất lâu nơi này là nơi mà Dương Vũ và Mặc Vân mỗi khi rảnh rỗi sẽ đến chơi, nghỉ ngơi.
Dương Vũ bước ra khỏi đường hầm liền vươn vai tận hưởng ánh nắng đầy ấm áp.


Cậu đã rất nhiều lần tìm kiếm ở khu rừng này xem thử có điều đặc biệt gì không nhưng 6 năm này tìm mãi vẫn chẳng thấy cái mà bà tác giả nói trong tiểu thuyết.
"Nhóc con, hôm nay chúng ta lại đến cái thác kia chơi nhé." Dương Vũ vừa nói vừa đưa tay chỉ đằng xa.
Nói rồi hai người cùng nhau đi đến cái thác nước.

Cái thác chảy trực tiếp tự trên cao xuống rồi lại chạy dọc ra suối nhỏ.
Dương Vũ giống như mọi lần đến gần cái đưa tay ra tận hưởng làn nước mạnh chảy từ trên cao xuống.

Nhưng lần này cậu bỗng nhiên có một ý nghĩ táo bạo hơn: "Cậu muốn đi xuyên qua làn nước, có thể phía sau cái thác sẽ có cái gì đó."
Sau đó, Dương Vũ liền nói với Mặc Vân ý nghĩ ban nãy của bản thân: "Được, em đi cùng anh."
Mặc dù chính Dương Vũ đưa ra đề nghị này nhưng đến khi chuẩn bị bước qua làn nước cậu có hơi sợ.

Vì thế cậu bất giác mà chần chừ một lúc.
Mặc Vân cảm nhận được sự lo lắng của Dương Vũ, cậu nhóc đưa tay lên lưng anh nhẹ nhàng vỗ rồi nói: "Không sao cứ coi như chúng ta đang đi thám hiểm.

Có em ở đây, anh sẽ không gặp nguy hiểm."
Mặc Vân nói đầy chắc chắn, lời nói còn mang thêm chút hứa hẹn.
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức cười nói: "Ai nói với nhóc là anh sợ chứ.


Nào chúng ta đi thám hiểm thôi."
Mặc Vân gật đầu nắm tay Dương Vũ.

Hai người bước đến trước làn nước đang chảy dữ dội từ trên cao xuống.
Tiếp đó cả hai trực tiếp đi thắng xuyên qua làn nước đó.

Dương Vũ có thể cảm nhận rõ làn nước đang chảy dữ dội xối xả lên đầu cậu.
Vì lực nước rất mạnh nên cả Dương Vũ và Mặc Vân không thể mở mắt.

Cả hai cứ nắm tay nhau theo bản năng tiến thẳng phía trước mà bước.
Vài phút sau thật bất ngờ cả Dương Vũ và Mặc Vân đều không còn cảm nhận được lực nước chảy xối xả vào người.

Có lẽ cả hai đã thành công đi qua cái thác nước.
Sau đó, Dương Vũ và Mặc Vân từ từ mở mắt ngắm nhìn cái nơi đằng sau thác nước này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận