Đmxuyên Thư Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện


"Cách gì?" Dương Vũ lập tức hỏi lại, cậu dùng ánh mắt đầy mong chờ mà nhìn Mặc Vân.
Mặc Vân cảm nhận được ánh nhìn này, liền quay đầu qua một bên, rồi mới trả lời: "Ước nguyện."
Dương Vũ lập tức ngẩn người, cậu không rõ Mặc Vân muốn biểu đạt điều gì.

Vậy nên cậu lên tiếng hỏi lại: "Nhóc nói ước nguyện? Nhóc nói rõ hơn được không? Anh không hiểu lắm."
Nghe vậy, Mặc Vân bèn lên tiếng nói rõ: "Anh có thể ước nguyện với em.

Em sẽ thực hiện nó."
Dương Vũ lúc này mới hiểu, cậu lập tức đáp lời: "Y nhóc là....bây giờ, anh sẽ nói ước nguyện: cây phục sinh hãy lớn lên.

Và nhóc sẽ thực hiện nó.

Ý nhóc là thế hả?"
Ngay lúc Dương Vũ dứt lời thì Mặc Vân cũng lập tức gật đầu.
Nhận được cái gật đầu, Dương Vũ lập tức vui vẻ, cậu nhanh chóng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Nhưng ngay sau đó Dương Vũ lại lưỡng lự nói với Mặc Vân: "Nhưng nhóc mới sử dụng năng lực, bây giờ mà tiếp tục lạm dụng nữa thì...e là nhóc sẽ không chịu nồi."
Mặc Vân nghe vậy thì dịu dàng cười rồi nói: "Anh đừng lo, em không sao.

Chỉ cần...anh vui vẻ, em liền sẽ không sao.."
Dương Vũ tự nhiên lại thấy rất áy náy với Mặc Vân.

Chỉ vì bản thân cậu hứa sẽ giúp người khác; mà nhóc con phải lao lực sử dụng "ma pháp ước nguyện."
Mặc Vân ngay lập tức, nhận thấy được sự áy náy của Dương Vũ.
Thế nên Mặc Vân liền lên tiếng nói: "Anh không cần phải áy náy.

Em nói thật."
Dương Vũ nghe vậy suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Anh nghĩ kĩ rồi, nhóc giúp anh nhiều như vậy thì anh cũng phải đáp lại chứ."
Dương Vũ dừng một lúc, rồi mới nói tiếp: "Bây giờ, nhóc có thể yêu cầu anh, làm một điều mà nhóc muốn."
Mặc Vân nghe vậy thì ngơ ngẩn một lát rồi lập tức trả lời: "Anh nói thật, phải không?"
Dương Vũ lập tức gật đầu nói đầy quả quyết: "Bất cứ điều gì, chỉ cần nằm trong khả năng của nhóc."
Dương Vũ dứt lời nhìn chằm chằm Mặc Vân rất lâu.

Nhưng có vẻ như, cậu nhóc đang suy nghĩ.
Thế là, Dương Vũ lại lên tiếng nói tiếp: "Nếu nhóc chưa suy nghĩ ra muốn anh làm gì; thì cứ để đó đã.

Lúc nào nhóc nghĩ xong, có thể nói với anh."
Mặc Vân nghe vậy thì lập tức lắc đầu rồi nói: "Không cần để đến sau này."
"Vậy nhóc đã suy nghĩ xong rồi hả? Nhóc muốn anh trai làm gì nào?" Dương Vũ vui vẻ tiếp lời.
"Em muốn..anh mãi mãi ở bên cạnh em." Mặc Vân biểu cảm đầy nghiêm túc mà nói.

(4)
Dương Vũ không nghĩ ngợi gì, thản nhiên trả lời: "Tưởng gì, cái này thì lại quá dễ.


Chỉ cần nhóc không đuổi việc anh thì anh đi đâu được."
Mặc Vân mỉm cười rồi nói: "Anh hứa rồi đấy nhé, không được thất hứa."
Dương Vũ không suy nghĩ gì, lia lịa mà gật đầu: "Tất nhiên, anh nói được làm được."
Ông lão đứng bên cạnh thấy Dương Vũ và Mặc Vân đã thoả thuận xong thì liền chớp lấy cơ hội.
Ngay sau đó, ông lão liền khàn khàn mà lên tiếng nói, giọng điệu vô cùng thân thiết: "Nếu hai cháu đã bàn bạc xong.

Vậy bây giờ, có thể đi cùng lão đến cây phục sinh ở cuối làng không?"
Dương Vũ nghe vậy thì lập tức vui vẻ quay qua trả lời ông lão: "Dạ được ạ."
Trước khi đi ông lão còn nói với tiểu nhân thú: "Cháu ở nhà đợi ông về."
Tiểu nhân thú có vẻ như, không cam tâm; nhưng vẫn bất đắc dĩ trả lời: "Dạ, ông nhớ về sớm ạ." (3°
Thế là, nhóm ba người ra khỏi nhà ông lão đi đến cuối làng.
Ông lão chống gậy bước chậm rãi, đi trước dẫn đường.

Còn Dương Vũ và Mặc Vân sóng vai cùng nhau đi sau ông lão.
Đi được một lúc, cuối cùng nhóm ba người bọn họ cũng đến nơi.
Dương Vũ ngó ngang ngó dọc cuối cùng mới nhìn thấy được một cây non.
"Đây là cây phục sinh mà ông nói, phải không ạ?" Dương Vũ vừa chỉ cây non vừa tò mò hỏi.
Thật sự, trong trí tưởng tượng của Dương Vũ thì cây phục sinh phải to lắm.

Không chỉ thân to mà tán lá còn xanh và rộng.

Vậy mà trước mắt Dương Vũ bây giờ là cây non vừa nhỏ vừa lùn.


Ông lão nhận thấy ánh mắt này của Dương Vũ; thì vội lên tiếng giải thích: "Cây phục sinh sau khi trưởng thành sẽ rất to lớn."
Nói rồi, ông lão lại nhìn Mặc Vân mà nói tiếp: "Bây giờ cháu có thể giúp cây phục sinh không?"
Mặc Vân nhẹ nhàng gật đầu rồi quay lại nói với Dương Vũ: "Anh ước nguyện đi."
Dương Vũ lấy tay chỉ vào bản thân rồi nói: "Anh? Tại sao không để ông lão ước? Dù hì đây cũng là ước nguyện của ông lão mà."
Mặc Vân lắc đầu, nhẹ nhàng nói với Dương Vũ: "Không, em chỉ sẽ sử dụng 'ma pháp ước nguyện' với mỗi mình anh.

Em sẽ không biến bất cứ nguyện ước của ai khác thành hiện thực."
Dương Vũ nghe vậy thì khá khó hiểu nên lên tiếng hỏi Mặc Vân: "Tại sao?"
Mặc Vân chỉ cười với Dương Vũ một cái mà không trả lời.
Thấy vậy Dương Vũ cũng chẳng thắc mắc thêm nhiều, cậu nói: "Vậy bây giờ, anh sẽ bắt đầu ước nguyện đây nhé."
Mặc Vân vừa gật đầu vừa trả lời: "Vâng, anh ước nguyện đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận