Kỷ Miên không chỉ là thụ chính trong truyện mà còn là mối tình đầu của phản diện, là lí do mà phản diện hắc hoá.
Dương Vũ còn nhớ trong truyện Kỷ Miên được phái đến ngôi biệt thự này làm gia sư cho Mặc Vân.
Vì Kỷ Miên là người duy nhất dịu dàng và gần gũi với tiểu phản diện nên cậu nhóc không biết từ lúc nào đã nảy sinh tình cảm với thụ chính.
Mà thụ chính là của công chính nào phải của phản diện.
Yêu mà không có được, Mặc Vân dần đi vào con đường cực đoan không ai ngăn được hãm hại công chính.
Kết cục cuối cùng của phản diện bao giờ cũng chẳng tốt đẹp, cậu nhóc Mặc Vân này cũng vậy.
Dương Vũ đang trầm tư trong cốt truyện gốc thì bỗng nghe vị quản gia khó tính lên tiếng: "Này, cậu đưa vị sư này lên phòng cậu chủ giúp tôi." Dương Vũ vừa mới hoàn hồn chỉ kịp đáp một tiếng "Vâng"
"Cậu theo tôi", nói rồi Dương Vũ sải bước lên lầu.
Kỷ Miên bên cạnh cũng lập tức nhanh nhẹn bước theo sau.
Tới cửa Dương Vũ chỉ gõ cửa lấy lệ rồi vừa cất tiếng vừa mở cửa: "Cậu chủ, tôi vào đây." Dứt lời thì cánh cửa cũng được Dương Vũ đẩy ra.
Kỷ Miên lịch sự cất tiếng chào hỏi: "Xin chào, anh là gia sư sẽ dạy em từ nay về sau.
Anh tên là Kỷ Miên."
Dương Vũ nhìn màn giới thiệu này âm thầm đánh giá trong lòng: "Quả nhiên là thụ chính, cởi mở nhiệt tình.
Hèn gì nhóc lầm lì này lại thích Kỷ Miên đến vậy.
Cách xưng hô cũng khiến người ta có cảm giác thân thuộc."
Một phút trôi qua mà người ngồi trên giường vẫn không đáp.
Quả nhiên cái tính khiến người khác khó chịu này dù thế nào cũng không bỏ được.
Kỷ Miên thấy vậy cũng không khó chịu hay lộ ra biểu cảm bất mãn gì; mà thay vào đó cậu chỉ nhẹ nhàng bước đến bàn học của Mặc Vân.
Sau đó lấy ra sách vở cần học của buổi hôm nay.
Xong xuôi, Kỷ Miên quay người lại tươi cười nói: "Em lại đây, chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên."
Như Dương Vũ dự đoán, Mặc Vân vẫn ngồi bất động như hòn vọng phu chờ chồng.
Sau rất nhiều lần dùng lời nói mà chẳng lung lay được nhóc phản diện thì Dương Vũ đã rút ra được kết luận: Chuyện gì không thể dùng lời nói để giải quyết thì ta dùng hành động
Vì phương châm đó cộng thêm việc không thể để thụ chính khó xử nên ngay lập tức Dương Vũ đi nhanh tới giường bế Mặc Vân lên.
Sau khi bế được cậu nhóc trên tay thì anh ngay lập tức đi đến bàn học đặt Mặc Vân ngồi xuống ghế.
Kỷ Miên có lẽ bỡ ngỡ trước hành động có phần mang chút ép buộc này của Dương Vũ.
Nhìn thấy cặp mắt ngạc nhiên trố ngược như thế của của thụ chính, cậu lập tức giải thích: "Cậu chủ còn nhỏ nên hơi bướng bỉnh.
Phải dùng cách đó cậu chủ mới chịu ngồi vào bàn học." Nghe vậy Kỷ Miên chỉ cười nhẹ chứ không nói gì.
Dương Vũ tự thấy bản thân đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả liền lên tiếng để rời đi: "Vậy tôi ra ngoài đây.
Cậu chủ phải chăm chú học hành đấy."
Dĩ nhiên Dương Vũ thừa biết Mặc Vân sẽ không trả lời nên nhanh chóng quay người ra cửa.
Trước khi ra cửa còn không quên chào Kỷ Miên một tiếng: "Thầy Kỷ vất vả rồi, tôi đi trước."
Kỷ Miên vừa cười vừa đáp "ừ" một tiếng rất lịch sự chả bù cho Mặc Vân.
Dương Vũ xuống lầu không có việc gì làm nên quyết định ra vườn đi loanh quanh.
Nhưng ra tới nơi Dương Vũ có hơi hối hận vì khu vườn đầy hoa hồng đỏ rực này gây cho người ta cảm giác quỷ dị vô cùng.
Sau một hồi tự mình doạ mình, Dương Vũ dứt khoát đi vào biệt thự tìm việc giết thời gian.
Tìm mãi, Dương Vũ cũng chẳng tìm được công việc nào giết thời gian đành quyết định ngồi xem TV.
Nhìn tới nhìn lui thì mọi việc ở đây đều có người hầu và quản gia làm hết.
Ngoại trừ việc họ thường không nấu ăn đều đặn cho tiểu phản diện thì tất cả các chuyện khác họ đều làm rất tốt.
Dương Vũ bỗng loé lên ý nghĩ: "Đúng rồi, nấu ăn.
Cậu có thể nấu bữa trưa cho tiểu phản diện để giết thời gian."
Vì tất cả người hầu ở đây đều nghe lệnh của mẹ kế Mặc Vân nên thường xuyên không nấu ăn, bữa nấu bữa không hoặc có nấu thì cũng rất qua loa lấy lệ.
Nghĩ xong, Dương Vũ liền đứng bật dậy đi vào phòng bếp.
Tuy nhiên lại có một vấn đề nan giải buộc cậu phải giải quyết ngay lúc này, đó chính là không có đủ nguyên liệu nấu ăn.
Dương Vũ lại bắt đầu vò đầu bứt tai tìm cách giải quyết.
Nếu nói người hầu đi mua nguyên liệu mới thì khả năng thành công là bằng không.
Vì có lẽ đây là lệnh của mẹ kế.
Dương Vũ vu vơ mà nghĩ: "Nếu có phép thuật thì thật tốt, có thể biến ra được vô vàng nguyên liệu."
Nghĩ đến đây, câu bỗng nhiên nhớ lại, hình như bản thân đã quên điều gì đó rất quan trọng.
Hình như, cuốn tiểu thuyết cậu xuyên vào là một thế giới phép thuật.
Trong thế giới này số người có thể sử dụng phép thuật không nhiều.
Nếu Dương Vũ nhớ không nhầm thì trong tiểu thuyết có ghi đoạn thế này: người đứng đầu gia tộc đến độ tuổi nhất định sẽ được Thần ban cho khả năng sử dụng phép thuật.
Tuy nhiên có ba ngoại lệ, thứ nhất tất nhiên là nhân vật công chính, thứ hai là thụ và dĩ nhiên người còn lại chính là phản diện Mặc Vân.
Những người này chính là những người được Thần chọn, họ có sứ mệnh dùng phép thuật của mình để ban phước lành cho thế giới thay Thần.
Đây cũng chính là lí do mà mẹ kế muốn giết Mặc Vân.
Bà sợ tin tức Mặc Vân là người được Thần chọn lan ra ngoài thì vị trí chủ gia tộc sẽ bị cậu cướp mất.
Vị trí này là tất cả toan tính bà mới giành được cho con trai bà sau này.
Nên dĩ nhiên bà sẵn sàng giết chết kẻ cản đường muốn cướp.
Mặc Vân tội nghiệp vì vậy mà bị bà mẹ kế đày đến căn biệt thự u ám này chịu khổ.
Còn thuê cả "Dương Vũ" giết chết Mặc Vân.
Dương Vũ cứ miên man mãi như thế cho đến khi tiếng người hầu đằng xa vang tới: "Cậu làm gì cứ đứng ngẩn người từ hồi nãy đến giờ thế?"
Dương Vũ giật mình đáp: "À, không có gì, không có gì.
Tôi chỉ đang ngắm nhìn căn bếp này thôi mà."
Người hầu kia cũng chẳng thèm nghe Dương Vũ trả lời tào lao mà trực tiếp xoay người rời đi.
Trước khi đi còn ném cho cậu một ánh mắt coi thường.
Sở dĩ tự nhiên Dương Vũ lại lan man nhớ đến cốt truyện là vì cái chi tiết ảo diệu mà tiểu thuyết viết có thể giúp cậu giải quyết vấn đề thiếu nguyên liệu ngay bây giờ.
Đúng vậy, Kỷ Miên là người được chọn, cậu có phép thuật.
Hơn thế nữa phép thuật của cậu có thể biến ra rau củ quả, vân vân và mây mây.
Nói chính xác hơn thì phép thuật của Kỷ Miên có thể trồng cây.
Nói dễ hiểu thì chỉ cần kéo Kỷ Miên xuống đứng trước một bãi đất trống, rồi để cậu đọc mấy câu thần chú gì đó; thì ngay lập tức hàng loạt cây trồng sẽ mọc lên.
Chúng sẽ phát triển thần tốc, từ nảy mầm cho đến kết trái chỉ trong thoáng chốc.
Đây chính là năng lực mà Thần ban cho Kỷ Miên từ lúc cậu ra đời.
Dương Vũ vui vẻ mà nghĩ ngợi: "Từ nay vấn đề lương thực đã được giải quyết."