Dương Vũ nhận thấy cậu thiếu niên này đang dần đi về phía hai người; thì liền thì thầm hỏi Mặc Vân: "Người kia là em trai nhóc hả?"
Mặc Vân nghe vậy thì trả lời cực kỳ qua loa: "Em không biết."
"Tại sao anh phủ phàng với đứa em trai này vậy?" cậu thiếu niên lên tiếng nói, có lẽ là đang đáp lời Mặc Vân.
"Tôi không biết cậu." Mặc Vân lên tiếng trả lời, giọng điệu có vẻ rất không vui.
Thấy thế, cậu thiếu niên liền lên tiếng giới thiệu: "Nếu anh trai không biết em thì em sẽ giới thiệu.
Em tên là Mặc Dương, là em trai của anh."
"Tôi không có em trai." Mặc Vân lập tức lên tiếng phủ nhận.
"Anh đừng như thế chứ, em sẽ đau lòng đấy." Mặc Sâm lên tiếng đáp lời.
Mặc Vân không quan tâm mà quay người rời đi.
Dương Vũ thấy vậy thì cũng lập tức chạy theo cậu nhóc.
Mặc Sâm đứng tại chỗ cười nhẹ rồi nói: "Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi." Nói rồi liền quay người rời đi.
***
Trong phòng của mẹ Mặc Sâm
Mặc Sâm bước vào phòng của mẹ mình rồi lập tức nói: "Mẹ, con đã gặp anh ta."
"Thằng nhóc đó chắc hẳn đã thức tỉnh sức mạnh Thần ban." Người phụ nữ vừa uống trà vừa nói.
"Có lẽ cũng đã đến lúc, con phải lấy lại sức mạnh kia của anh ta." Mặc Sâm nham hiểm cười rồi nói.
"Con khoan hãy nóng vội.
Chỉ cần đi theo kế hoạch là được." Người phụ nữ nói lên tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý.
"Vâng, thưa mẹ." Mặc Sâm lên tiếng trả lời.
Dừng một lúc, Mặc Sâm lại lên tiếng hỏi: "Nhưng làm thế nào mới có thể chuyển đổi sức mạnh của anh ta qua người con?"
Người phụ nữ ung dung cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi mới bắt đầu trả lời: "Chỉ cần đến ngày trăng tròn, nó và con cùng đứng vào trận pháp mà ta đã vẽ trước đó.
Ngay khi, mặt trăng chiếu vuông góc với mặt đất, chỉ cần nó nói ra câu 'nguyện dâng sức mạnh này cho Mặc Sâm '.
Sau đó, con sẽ lập tức sở hữu sức mạnh Thần ban."
Mặc Sâm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nhưng suy nghĩ một lúc về tính khả thi, cậu nhóc lại hỏi: "Nhưng làm thế nào để anh ta chịu đứng vào trận pháp? Cũng như, phải làm sao để anh ta nói ra câu kia được hả mẹ?"
Người phụ nữ nghe vậy chỉ cười nhẹ, ánh nhìn sâu xa rồi nói: "Chuyện này con không cần phải lo lắng?"
"Mẹ đã có kế hoạch?" Mặc Sâm liền ngờ vực hỏi lại.
Người phụ nữ gật đầu, nhâm nhi tách trà rồi mới lên tiếng nói với con trai: "Đúng vậy.
Con hẳn đã thấy người đi bên cạnh thằng nhóc đó rồi nhỉ?"
Mặc Sâm vừa gật đầu vừa nói: "Vâng, nhìn anh ta rất ưa nhìn.
Nhưng anh ta là ai?"
"Đó là người hầu của thằng nhóc Mặc Vân.
Nó rất coi trọng cậu người hầu này.
Không, không chỉ là đơn thuần coi trọng.
Theo suy đoán của ta, có vẻ như là hơn thế nữa." Người phụ nữ chậm rãi tiếp lời Mặc Sâm.
Mặc Sâm vẫn không thể hiểu, rốt cuộc ý của mẹ mình muốn nói là gì.
Thế nên cậu nhóc lại lên tiếng hỏi: "Nhưng anh ta coi trọng ai thì liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?"
Người phụ nữ lắc đầu, cười ẩn ý rồi mới tiếp lời: "Tất nhiên là liên quan.
Cậu người hầu đó, là người của chúng ta.
Thế nên, chỉ cần kêu cậu ta phối hợp, cùng chúng ta diễn một vở kịch."
"Kịch?" Mặc Sâm bất giác hỏi lại.
"Đúng vậy, cậu ta sẽ đóng vai con tin.
Còn chúng ta sẽ lợi dụng điều này mà ra điều kiện với Mặc Vân." Bà Tống bình thản nói tiếp.
"Nhưng nếu anh ta mặc kệ người hầu đó thì sao? Chắc gì Mặc Vân đã quan tâm đến tính mạng của một người hầu bé nhỏ." Mặc Sâm đầy ngờ vực mà lên tiếng nói với người mẹ.
"Không, Mặc Vân rất quan tâm cậu ta.
Ta chắc chắn, thằng nhóc đó sẽ vì cứu cậu người hầu này; mà chấp nhận điều kiện của chúng ta." Người phụ nữ thản nhiên lên tiếng trả lời.
Mặc Sâm nghe vậy thì lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ.
"Con trai, tối nay chính là ngày trăng tròn." Người phụ nữ đột nhiên lên tiếng.
"Tối nay? Nhưng hôm nay không phải ngày rằm." Mặc Sâm biểu cảm đầy thắc mắc mà hỏi.
"Đúng, hôm nay không phải là ngày trăng tròn.
Nhưng, ở một nơi khác thì hôm nay chính là ngày đó." Người phụ nữ vừa nói vừa dùng ánh nhìn sâu xa vào bức tường đằng xa.
"Nơi khác?" Mặc Sâm lập tức nghi vấn hỏi lại.
"Con trai, hãy nhìn bức tường phía sau con.
Con hãy đưa tay đặt lên nó rồi nói 'mở ra'." Người phụ nữ vừa lấy tay chỉ bức tường vừa nói.
Mặc Vân nghe xong thì lập tức làm theo.
Cậu nhó xoay người bước tới trước bức tường.
Sau đó, cậu nhóc liền đặt tay lên bức tường rồi nói: "Mở ra."
Ngay sau đó, một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt Mặc Sâm khiến cậu nhóc không thể mở mắt được.
Sau một hồi, luồng sáng đó dần yếu đi rồi dần biến mất.
Mặc Sâm mới từ từ mở mắt ra nhìn cái nơi ẩn dấu sau bức tường này.
Một khung cảnh bao la rộng lớn hiện ra.
Mặc dù hiện tại đang là buổi sáng nhưng khung cảnh trước mắt Mặc Sâm bây giờ lại là ban đêm.