Sau khi đã chắc chắn rằng Mặc Vân yên giấc thì Dương Vũ liền lập tức đứng dậy, đi theo người hầu nọ.
Chẳng mấy chốc, Dương Vũ đã được đưa đến trước phòng của bà mẹ kế.
Ngay sau đó, người hầu dẫn cậu đến cũng lập tức rời đi.
Dương Vũ đứng trước cửa phòng một lúc rồi mới tiến hành gõ cửa.
"Tới rồi à? Vào đi" Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói có vẻ trầm hơn thường khi.
Không biết có phải Dương Vũ gặp ảo giác không.
Nhưng âm điệu của chuỗi âm thanh kia cứ như được phát ra từ một người già lớn tuổi.
Nghe xong, Dương Vũ liền lập tức đẩy cửa đi vào.
Cậu rất có quy cũ mà cúi thấp người rồi mới nói: "Vâng, thưa phu nhân.
Phu nhân cho gọi tôi?"
Người phụ nữ gật đầu, nhìn chăm chú Dương Vũ hồi lâu.
Sau đó mới lên tiếng trả lời: "Đúng vậy."
"Thưa phu nhân, phu nhân cho gọi tôi, có phải là muốn tôi xử lý Mặc Vân?
Người phụ nữ bật cười thành tiếng: "Không, hiện tại ta chưa muốn lấy cái mạng của thằng nhóc đó."
Dương Vũ nghe vậy thì liền bất giác mà thở phào.
Tiếp đó cậu bắt đầu lên tiếng dò hỏi: "Vậy phu nhân muốn tôi tình báo nhất cử nhất động vừa qua của Mặc Vân?"
Người phụ nữ vừa phe phẩy cái quạt vừa lắc đầu nói: "Ta cũng không vòng vô nữa, bây giờ ta liền vào thẳng vấn đề."
Thế là ngay sau đó, người phụ nữ liền nói rõ kế hoạch của bà ta cho Dương Vũ.
Nói rồi, bà ta mới lên tiếng hỏi Dương Vũ: "'Cậu đã nghe rõ kế hoạch của ta rồi chứ?
Dương Vũ vẫn còn đang ngơ ngác, mơ màng.
Cậu vẫn không thể tin được, thế mà lại có loại trận pháp có thể tước đoạt đi sức mạnh của người khác.
Dương Vũ cứ thế ngây ngốc, sửng sốt rất lâu.
Mãi cho đến khi, người phụ nữ kia cất tiếng hỏi, thì cậu mới hoàn hồn.
Dương Vũ dù bên trong có ngỡ ngàng thế nào thì bên ngoài cậu vẫn duy trì dáng vẻ điềm tĩnh.
Cậu vừa cúi người vừa nói: "Vâng, thưa phu nhân, tôi đã rõ."
Dứt lời, Dương Vũ liền nhủ thầm: "Cậu phải nhanh chóng trở về phòng, cảnh báo Mặc Vân."
Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ này lập tức tan thành mây khói.
Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, bà ta vừa phe phẩy cái quạt vừa nói: "Tốt, nhưng để tránh sai sót thì bây giờ cậu hãy đến địa điểm trong kế hoạch trước, ngồi đợi chúng ta."
Nói rồi, người phụ nữ bỗng nhiên dừng lại, dùng ánh nhìn đầy sâu xa mà nhìn Dương Vũ.
Lát sau, người phụ nữ mới lên tiếng nói tiếp: "Ta làm sao chắc chắn rằng cậu sẽ không tiết lộ kế hoạch này cho
Mặc Vân.
Phải không nào?"
Không đợi Dương Vũ trả lời, người phụ nữ liền đứng dậy, bà ta xoay người đi về phía bức tường có trận pháp.
Tiếp đó, bà ta nhẹ nhàng đặt tay lên bức tường rồi nói "mở ra".
Ngay sau đó, một khu rừng bị bóng đêm phủ kín hiện ra trước mắt người phụ nữ và cả trước sự chứng kiến của
Dương Vũ.
Dương Vũ ngơ ngẫn nhìn, sửng sốt mà bất động tại chỗ.
Trong lúc đó, người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng đẩy Dương Vũ vào khu rừng.
Sau đó bà ta liền nói: "Tránh cho kế hoạch xảy ra sau sót thì bây giờ cậu hãy ở đây."
Nói rồi, bức tường lập tức đóng lại, chia cắt Dương Vũ với căn phòng của người phụ nữ.
Dương Vũ bị những hành động dồn dập này làm choáng váng cả đầu óc.
Sau khi cậu hồi thần thì bản thân đã bị nhốt ở khu rừng tối tăm này.
Nếu như theo kế hoạch của bà ta, thì có lẽ cậu phải ngồi đây mấy tiếng, chờ mẹ con bà ta đến để cùng diễn kịch.
Nếu cậu còn ở đây, chắc chắn Mặc Vân sẽ sập cái bẫy của mẹ con bà ta.
Nhưng làm thế nào để thoát ra khỏi đây?
Vì tạm thời, Dương Vũ chưa nghĩ ra được cách thoát khỏi đây.
Thế nên, cậu quyết định đi quanh một vòng.
Mặc dù, thời gian ở đây đang là ban đêm; nhưng vì có trăng tròn nên khung cảnh xung quanh không quá tối.
Dương Vũ đi bộ dọc theo con suối, nước suối rất trong, phản chiếu rõ ràng mặt trăng trên cao.
Dương Vũ vừa đi vừa thắc mắc: Rõ ràng trong nguyên tác chưa từng đề cập đến nơi này.
Phải chăng vì cậu can thiệp vào cốt truyện, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.
Dương Vũ cứ thế vừa đi vừa lo lắng.
Nếu Mặc Vân sập bẫy thì phải làm sao đây?
"Anh là ai?" Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Dương Vũ.
Nương theo âm thanh phát ra, Dương Vũ liền lập tức quay người lại.
Nhưng cậu nhìn đông, ngó tây mà cũng chẳng thấy ai.
"Em đây nè." Âm thanh lại tiếp tục phát ra rất rõ ràng, cứ như là nó được truyền ra từ dưới chân Dương Vũ vậy.
Mặc dù Dương Vũ nghe rõ ràng là có người đang nói nhưng nhìn mãi cũng chẳng thấy ai.
Thế nên cậu thầm nghĩ có lẽ là bản thân đã bị ảo giác
Nhưng ngay lúc Dương Vũ chuẩn bị quay người đi chỗ khác thì âm thanh kia lại vang lên: "Anh nhìn xuống đi."
Dương Vũ bất giác làm theo, cậu cúi đầu đưa mắt nhìn xuống.
Ngay sau đó Dương Vũ lập tức bị hình ảnh trước mắt làm cho ngạc nhiên suýt nữa té ngã.
Dương Vũ không thể tin được, âm thanh nãy giờ cậu nghe đúng thật là được phát ra từ con người.
Nhưng không phải là người bình thường mà lại là người tí hon.