Mặc Vân nghe vậy thì lập tức quay đầu qua, nhìn người phụ nữ, ánh nhìn đầy địch ý.
Người phụ nữ nhìn Mặc Vân rồi nói nhỏ, âm lượng chỉ đủ để hai người nghe: "Con trai ngoan, nếu con làm loạn, ta sẽ lập tức kêu người xử lý bảo bối của con."
Nói rồi, người phụ nữ quay người về phía các vị quan khách, vừa cười vừa giới thiệu: "Đây chính là vị thiếu gia sở hữu sức mạnh Thần ban."
Ngay sau đó, cả hội trường bắt đầu xì xào bàn tán xôn xao.
Vị khách A: Người sở hữu sức mạnh Thần ban, chẳng phải là người sau khi thức tỉnh sức mạnh sẽ làm chủ gia tộc hay sao?
Vị khách B: Nhưng không thể nào, bà Tống sao có thể để cho con riêng của chồng lên ngồi cái ghế đó được chứ?
Vị khách C: Nếu tôi là bà ta, tôi sẽ giết chết đứa con riêng này, rồi để con trai mình lên làm chủ gia tộc.
Vị khách D: Đúng vậy, chỉ khi người được Thần chọn chết đi thì những người anh em còn lại mới có cơ hội ngồi lên cái ghế đó.
Người phụ nữ ung dung nhìn cả hội trường sôi nổi bàn tán chuyện nhà bà ta.
Người phụ nữ cứ thế đứng thản nhiên, rất lâu sau bà ta mới lên tiếng: "Thật ra ban đầu người sở hữu sức mạnh của Thần không phải là Mặc Vân mà là Mặc Sâm." 2)
Hội trường lại lập tức trở nên ồn ào.
Còn Mặc Vân đứng bên cạnh chẳng có động thái gì, cậu nhóc chỉ dửng dưng, không quan tâm.
Người phụ nữ dừng lại nhìn bao quát toàn bộ hội trường rồi lại nói tiếp: "Vì lúc Thần ban tặng sức mạnh, Mặc Sâm chưa ra đời.
Nên lúc đó, Thần đã chọn Mặc Vân làm 'bình chứa', chứa tạm sức mạnh.
Nói cách khác, người sở hữu sức mạnh Thần ban vốn là Mặc Sâm, còn Mặc Dương là 'bình chứa' sức mạnh của nó." (2
Mọi người có mặt tại bữa tiệc đều xôn xao bàn tán, có người tin lẫn người không tin.
Vị khách E: Không thể nào.
Cái chuyện, dùng một người làm "bình chứa" sức mạnh của một người khác.
Tôi chưa từng nghe.
Vị khách F: Tôi cũng vậy.
Thế là, mọi người người qua tiếng lại, chẳng mấy chốc cả hội trường đã trở nên nhao nhao, loạn cả lên.
"Mọi người có lẽ không tin.
Nhưng đây là sự thật.
Đêm nay Mặc Vân sẽ trao trả lại sức mạnh cho Mặc Sâm.
Nếu mọi người vẫn còn nghi hoặc lời ta nói.
Vậy thì ngày mai hãy đến tham gia lễ kế nhiệm của con trai ta." Người phụ nữ vừa cười đầy ấn ý vừa nói.
(
Theo truyền thống của gia tộc, chỉ người nào được Thần chọn thì mới có thể kế thừa vị trí chủ gia tộc.
Nếu Mặc Sâm muốn ngồi vào vị trí đó bắt buộc phải có một trong hai điều kiện.
Thứ nhất, người sở hữu sức mạnh của Thần - Mặc Vân chết đi.
Thứ hai, Mặc Sâm là người được Thần ban sức mạnh.
Điều thứ nhất có lẽ là không thể.
Vì Mặc Vân vẫn đang đứng khỏe mạnh trên kia.
Vậy lẽ nào, Mặc Sâm mới thật sự là người được Thần chọn, là người sở hữu sức mạnh Thần ban.
Vì thế mọi người bắt đầu dần dần tin những gì người phụ nữ kia nói.
Một người trong số bọn họ lên tiếng: "Vậy ngày mai thật sự sẽ tổ chức lễ kế nhiệm cho Mặc Sâm?" 2
Người phụ nữ cười nhẹ rồi lên tiếng trả lời: "Đúng vậy, rất sự có mặt của tất cả các vị khách quý."
Lại một người nữa trong đám đông lên tiếng hỏi lớn.
Nhưng lần này là hỏi Mặc Vân: "Những gì phu nhân nói đều là thật, đúng không."
Mặc Vân từ nãy đến giờ cũng chẳng mấy quan tâm rốt cuộc người phụ nữ đã nói gì.
Cậu nhóc chỉ mãi suy nghĩ đến Dương Vũ.
Bỗng nhiên có người hỏi, Mặc Vân chỉ hời hợt trả lời: "Tùy mấy người, muốn nghĩ thế nào cũng được."
Đến lúc này, nhiều người đã thật sự tin những gì mà bà mẹ ké nói.
Sau khi đã đạt được mục đích - tuyên bố với tất cả mọi người - người được Thần chọn là con trai bà ta thì người phụ nữ bật cười thỏả mãn.
Lát sau, người phụ nữ biểu cảm cực kì thỏả mãn mà lên tiếng nói tiếp: "Chuyện này tạm gác lại ở đây.
Còn bây giờ, hãy tận hưởng bữa tiệc tối nay thật vui vẻ."
Dứt lời, người phụ nữ quay người lại nói với Mặc Vân: "Con trai, con cũng tận hưởng bữa tiệc sinh nhật của em trai con đi chứ, đúng không nào?"
Mặc Vân không đáp lời, cậu nhóc xoay người đi thẳng ra ban công chờ đợi bữa tiệc kết thúc.
Người phụ nữ vừa nhìn theo bóng lưng của Mặc Vân, vừa bật cười thành tiếng.
Mặc dù, âm thanh phát ra rất nhỏ;
nhưng cũng đủ để biểu đạt khoái cảm của bà ta.
Rất lâu sau đó, người phụ nữ mới nhấc chân bước đến cạnh bàn Mặc Sâm.
Tiếp đó bà ta ngồi xuống bên cạnh cậu nhóc rồi mới bắt đầu nói nhỏ: "Con trai ngoan, bây giờ ta sẽ đi đến khu rừng kia trước.
Ta cần phải chắc chắn rằng
Dương Vũ không đi lung tung."
Mặc Sâm nghe vậy thì gật đầu lia lịa nhằm tỏ rõ bản thân đã hiểu.
Tiếp đó, cậu nhóc mới lên tiếng đáp lời: "Vâng, con đã rõ.
Nhưng còn con, con cần làm gì?"
"Việc của con rất đơn giản.
Ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, con hãy đưa Mặc Vân đến khu rừng bằng cách ta đã hướng dẫn con." Người phụ nữ vừa lấy quạt che miệng vừa nói.
"Vâng con đã rõ, con sẽ không làm mẹ thất vọng." Mặc Sâm vô cùng ngoan ngoãn mà đáp lời người phụ nữ.