Vui vẻ một hồi, Dương Vũ liền lập tức chạy lên lầu nhờ vả cứu tinh Kỉ Miên.
Trước khi đẩy cửa bước vào Dương Vũ lịch sự gõ cửa rồi cất tiếng: "Tôi có chút việc cần nhờ giúp đỡ, tôi vào nhé."
Kỉ Miên ở bên trong lịch sự đáp một tiếng "vâng".
Tiếp đó, Dương Vũ liền hí hửng mở cửa rồi chạy vội đến trước mặt Kỷ Miên.
Vì quá nôn nóng mà cậu trực tiếp nói thẳng vào chủ đề, không vòng vo: "Nghe nói cậu nó năng lực trồng cây?"
Kỷ Miên ngờ vực hỏi lại: "Năng lực? Trồng cây?"
Dương Vũ thấy Kỉ Miên khó hiểu bèn nói chậm lại: "Ý tôi là khả năng thần kì, chỉ cần đứng trước một mảnh đất trống đọc mấy câu thần chú thì hàng ngàn cây sẽ nảy mầm rồi đơm hoa kết trái."
Kỷ Miên lần này còn lộ ra biểu cảm ngờ vực hơn, cậu lên tiếng hỏi: "Tại sao cậu biết?"
Không chỉ Kỷ Miên thắc mắc nhìn chăm chú cậu mà ngay cả Mặc Vân vốn thờ ơ cũng trưng ra cái biểu cảm i hệt.
Lúc này Dương Vũ mới ý thức được hành vi ngu ngốc của bản thân.
Cậu hoảng hốt với một mớ suy nghĩ trong đầu: "Đúng vậy, tại sao cậu biết? Cậu cũng không thể nói rằng thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Và vì cậu đã đọc nó rồi nên cậu biết được tất cả mọi thứ, bao gồm cả năng lực kì diệu của Kỷ Miên."
Dương Vũ vò đầu bứt tóc cả buổi nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được một lí do hợp lý.
Cuối cùng cậu giả vờ thâm thúy mà cất tiếng: "Cậu không cần biết vì sao tôi lại biết, chuyện dài lắm.
Nhưng bây giờ cậu đồng ý giúp tôi không?"
Kỷ Miên lòng đầy ngờ vực nhưng rồi cậu cũng đáp: "Tôi không rõ tại sao cậu lại biết được bí mật của tôi.
Nhưng mong cậu giúp tôi giữ kín nó."
Dương Vũ vui vẻ ra hiệu đồng ý ngay lập tức, sau đó cậu cũng không quên cất lời mà nhờ vả lần nữa: "Vậy cậu đồng ý với tôi giúp tôi chứ?"
Kỷ Miên lần này không nói gì, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Vũ đạt được mục đích đương nhiên vui vẻ vô cùng.
Cậu tươi cười cất tiếng: "Vậy cậu theo tôi xuống dưới này một lát được không?"
Kỷ Miên vừa gật đầu vừa lập tức đứng dậy.
Trước khi đi theo Dương Vũ cậu cũng không quên nói một tiếng với Mặc Vân: "Em ngồi đây đợi anh một chút, anh xuống giúp Dương Vũ một lát rồi lên lại."
Kỷ Miên cùng Dương Vũ cứ thế sóng bước cùng nhau xuống lầu.
Dương Vũ nhớ không nhầm thì ở ngôi biệt thự này có một căn nhà kính bỏ hoang, không có ai lui tới.
Vì thế cậu quyết định dẫn Kỷ Miên đến đó, tránh gây sự chú ý cũng như có thể giúp Kỷ Miên giữ được bí mật.
Sau vài phút đi bộ thì cuối cùng hai người cũng đến trước nơi cần đến.
Căn nhà kính này cách khá xa ngôi biệt thự nên rất vắng vẻ cũng như đặc biệt an toàn.
Dương Vũ ngay sau khi đưa được người tới nơi liền lập tức cất lời: "Đây, cậu có thể giúp tôi trồng thật nhiều loại cây khác nhau ở đây được không?" Nói xong, Dương Vũ như nghĩ ngợi điều gì đó liền bổ sung: "Cậu trồng giúp tôi mấy loại cây lương thực, mấy loại cây sau khi thu hoạch thì có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn."
Kỷ Miên ngờ vực mà nhìn Dương Vũ, trong lòng thì nghĩ thầm: "Cậu ấy cần chúng để làm gì? Để nấu ăn sao?"
Kỷ Miên chỉ lặng lẽ thắc mắc trong lòng chứ cũng không có ý định lên tiếng hỏi Dương Vũ.
Ngay sau đó Kỷ Miên bắt đầu bắt tay vào việc.
Dương Vũ chẳng thể nghe hiểu những gì mà Kỷ Miên đọc.
Chắc có lẽ đó là một loại thần chú cổ xưa với thứ ngôn ngữ kì lạ nào đó.
Mặc dù khá tò mò nhưng Dương Vũ cũng chẳng thắc mắc lâu vì có thắc mắc thì cũng chẳng ai giải đáp cho cậu.
Sau khi Kỷ Miên yên lặng thì bỗng hàng ngàn tia sáng toả ra, chiếu sáng chói cả mắt hai người.
Dương Vũ còn đang ngớ ngẩn bất động trước thứ ánh sáng kì lạ kia thì ngay giây sau cậu còn ngạc nhiên hơn nữa.
Thật kì diệu, một mảnh đất trống bỏ hoang lâu nay bỗng dưng được lấp đầy bởi đủ loại cây, loại trái, loại rau.
Một khu vườn nhỏ xinh với đủ loại cây trồng hiện ra trước mắt Dương Vũ rõ ràng đến lạ kì.
Dương Vũ cảm thán trong lòng: "Thật không khoa học." Nhưng rồi cậu lại nghĩ thầm: "Cái việc cậu xuyên sách phản khoa học đến thế mà còn xảy ra được; thì cái chuyện úm ba la khu vườn hiện ra cũng dễ hiểu mà thôi."
Kỷ Miên trông thấy Dương Vũ ngạc nhiên như thế thì bèn lên tiếng: "Tôi đã làm đúng những gì cậu muốn.
Mong cậu cũng giữ lời hứa."
Dương Vũ hoàn hồn liền vừa gật đầu vừa đáp: "Tất nhiên."
"Nếu mọi chuyện đã xong thì tôi đi trước." Kỷ Miên chào tạm biệt một tiếng rồi cũng ngay lập tức quay người rời đi.
Dương Vũ thì bất động tại chỗ hồi lâu, cậu ngơ ngẩn mà ngắm nhìn khu vườn nhỏ này.
Sau một hồi thì cậu cũng định thần lại.
Tiếp đó liền hí hửng thu hoạch rau củ quả để chuẩn bị nấu một bữa trưa ngon lành.
Mặc dù Dương Vũ không phải là người nông dân đã trồng nên đám rau củ quả này nhưng cậu lại có niềm vui và hạnh phúc của người nông dân thu hoạch thành quả.
Vừa vu vơ hát vài câu vừa làm việc, chẳng mấy chốc Dương Vũ cũng đã hái đủ nguyên liệu cho bữa trưa hôm nay.
Thế là cậu hì hục đem chúng vào bếp, rửa sạch rồi bắt đầu công việc của một người đầu bếp.
Dương Vũ miệt mài làm hết việc này đến việc khác, từ cắt thái, nấu nước, chiên xào và vân vân mây mây các việc khác.
Cuối cùng, thành phẩm cũng hoàn thành.
Một bàn thức ăn với nhiều món ngon khác nhau.
Trước khi xuyên sách, cậu cũng là một đầu bếp, tuy chỉ làm việc trong một nhà hàng nhỏ nhưng bù lại cậu rất có kinh nghiệm.
Hương thơm ngào ngạt khiến chính chủ là Dương Vũ đây còn cảm thấy thèm.
Cậu vừa nhìn vừa tự hào về khả năng nấu nướng tài ba của bản thân.
Không biết có phải trùng hợp hay là vì Dương Vũ canh giờ quá chuẩn; mà ngay sau khi cậu hoàn thành xong một bàn ăn thịnh soạn thì cũng lúc Kỷ Miên dạy xong.
Thấy Kỉ Miên đang bước chậm rãi xuống, Dương Vũ liền tiến tới mời cơm cậu: "Cậu vất vả rồi, ở lại dùng cơm với cậu chủ nhà tôi luôn nhé."
Kỷ Miên lắc đầu rồi lịch sự trả lời: "Cảm ơn lời mời của cậu.
Nhưng hôm nay tôi có hẹn ăn trưa với bạn rồi."
Dương Vũ nghe vậy cũng không làm khó Kỷ Miên, cậu chỉ tiến tới tiễn thụ chính ra cửa.
Nếu cậu đoán không sai thì người bạn mà thụ chính vừa nhắc đến chắc hẳn là nhân vật công chính của tiểu thuyết này - Tạ Duy.
Dương Vũ tiễn người xong liền nhanh chóng bước nhanh lên lầu.
Cậu gõ cửa lấy lệ rồi nhanh chóng mở cửa.
Lần này cậu không nói lời nào, dứt khoát tiến tới chỗ Mặc Vân trực tiếp bế cậu nhóc lên.
Dương Vũ có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và ngẩn người của cậu nhóc đang được anh bế trong lồng ngực.
Nhưng Dương Vũ cũng chẳng mấy quan tâm vì cậu quen rồi.
Vì Mặc Vân rất nhẹ nên cậu bế cậu nhóc đi cả một quãng đường dài cũng chẳng thấy mệt.
Như thường lệ cậu đặt tiểu phản diện xuống ghế.
Nhưng có vẻ phản diện nhỏ bị một bàn đầy thức ăn làm ngạc nhiên đến độ cơ thể cứng đờ một lúc lâu.
Dương Vũ thấy vậy liền niềm nở mời Mặc Vân dùng bữa: "Cậu chủ bất ngờ lắm phải không? Một bàn thức ăn này chính là một tay tôi lắm đấy.
Mời cậu chủ thưởng thức tay nghề của tôi~." Âm cuối cậu còn đặc biệt ngân thật xa, thật vang.
Mặc dù Dương Vũ chỉ mới tiếp xúc với tiểu phản diện vỏn vẹn vài tiếng nhưng cậu cư nhiên quá hiểu cậu nhóc bướng bỉnh này.
Thế nên cậu xấu xa cười một cái rồi cất giọng cợt nhả: "Cậu chủ biết mà, tôi sẽ không chịu thua đến khi cậu chịu ăn đâu đó~" Vừa nói cậu vừa uốn éo tay chân y như một đứa có vấn đề về trí tuệ.
Mặc Vân không biết có phải bất lực trước hành vi thiểu năng trí tuệ này hay không mà cậu nhóc liền tao nhả ăn miếng đầu tiên.
Dương Vũ giống bao lần, khi đã đạt được mục đích thì hí hửng cười gian manh, xấu xa.