Đmxuyên Thư Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Phản Diện


"Vậy bây giờ em dẫn bọn anh đến Vương quốc của em nhé." Cô nhóc vừa nhìn Dương Vũ vừa nói.
Dương Vũ vừa gật đầu vừa trả lời: "Bây giờ bọn anh phải đi theo hướng nào."
Cô nhóc chỉ tay về phía khoảng không đằng trước rồi nói: "Anh đi về hướng kia đi ạ."
Thế là Dương Vũ và Mặc Vân cùng nhau bước về phía trước.
Đi một lát, cả hai bỗng nhiên đập đầu vào khoảng không.

Cảm giác cứ như đằng trước đang có một bức tường vô hình chắn ngang vậy.
"Mở ra" Cô nhóc vừa đưa tay đặt lên khoảng không vừa nói.
Xong xuôi, cô nhóc lại lên tiếng nói tiếp: "Bây giờ các anh chỉ cần bước qua đây; thì lập tức sẽ tiến vào Vương quốc của em."
Dương Vũ định nhấc chân lên bước vào thì chợt nhớ đến một điều.

Đó là kích thước của cậu và Mặc Vân không thể bước vào Vương quốc của người tí hon.
Thế nên, Dương Vũ liền lên tiếng nói với cô nhóc đang ngồi trong lòng bàn tay: "Nhưng kích thước của bọn anh thế này, làm sao có thể bước vào Vương quốc của bọn em."
Cô nhóc nghe vậy thì lục trong túi áo lấy ra một lọ thuốc: "Đây là thuốc thu nhỏ kích thước cơ thể.


Trước khi bị bắt ba mẹ đã điều chế được thuốc phóng to kích thước.

Cũng như thuốc thu nhỏ để có thể dễ dàng trở về kích thước ban đầu."
Nói rồi, cô nhóc đưa lọ thuốc lên cao, ý định để Dương Vũ nhận lấy.
Dương Vũ vừa nhận lấy lọ thuốc vừa chần chừ nói: "Lọ thuốc nhỏ thế này liệu có đủ cho cả anh và Mặc Vân."
"Anh đừng lo, trong lọ thuốc này có rất nhiều viên thuốc nhỏ.

Mặc dù, kích thước thuốc nhỏ nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến công dụng của thuốc." Cô nhóc lập tức lên tiếng đáp lời, giọng nói rất quả quyết.
Dương Vũ vừa gật đầu an tâm vừa nói: "Vậy thì anh yên tâm rồi."
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Vũ lại lên tiếng hỏi: "Nhưng nếu bọn anh bị thu nhỏ thì áo quần của anh phải làm sao?"
"Anh yên tâm, ba mẹ em đã suy nghĩ đến điều này.

Tránh trường hợp khi phóng to thu nhỏ thì áo quần sẽ không vừa người.

Thế nên, bọn họ đã thả vào thuốc một ít ma pháp.

Khi kích thước cơ thể thay đổi; thì áo quần theo đó cũng sẽ thay đổi cho vừa khít với cơ thể." Cô nhóc vừa cười rất tự hào vừa nói.
Nghe vậy, Dương Vũ yên tâm lấy ra hai viên thuốc từ lọ thuốc.

Cậu vừa đưa cho Mặc Vân vừa nói: "Nhóc cũng uống đi."
Sau đó, Mặc Vân và Dương Vũ đều đồng loạt uống thuốc.

Chốc lát sau, cả hai lập tức biến thành người tí hon.
Ngay sau đó, Dương Vũ, Mặc Vân và LiLi cùng đồng loạt bước vào Vương quốc người tí hon.
****
Vương quốc người tí hon
Cảnh quan ở đây cứ như xứ sở thần tiên.


Các ngôi nhà, cây cối hay sông suối đều mang vẻ đẹp rất thần tiên.
Nhìn đằng xa, Dương Vũ còn thấy cả những người tí hon đang vẽ trận pháp.

Bên cạnh đó, cậu còn thấy cả những người tí hon có thể bay lơ lửng giữa không trung.
"Vương quốc của em đẹp thật đấy." Dương Vũ bất giác mà cảm thán.
"Anh thích?" Mặc Vân đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.
Dương Vũ không hiểu, Mặc Vân hỏi lấp lửng như vậy, cậu thật không hiểu cậu nhóc đang muốn hỏi cái gì.
Thế nên, Dương Vũ bèn lên tiếng hỏi lại: "Nhóc nói cái gì? Thích là thích cái gì?"
"Anh thích nơi này?" Mặc Vân lặp lại câu hỏi, lần này cậu nhóc hỏi có vẻ rõ ràng hơn.
Dương Vũ nhìn toàn cảnh một cách bao quát rồi nói: "Đúng vậy, anh thích cảnh sắc và không khí ở đây."
"Nếu anh muốn, sau khi quay về, em sẽ xây ngôi nhà của chúng ta theo phong cách này.

Em sẽ trồng thật nhiều cây mà anh thích xung quanh ngôi nhà." Mặc Vân nhìn Dương Vũ rồi trả lời, giọng điệu mang sự quả quyết và chắc chắn.
"Hả? Nhà gì?" Dương Vũ khó hiểu hỏi lại.
Mặc Vân không trả lời câu hỏi chỉ lên tiếng nói qua loa: "Không có gì.

Anh đừng quan tâm."
"Em dẫn bọn anh đến một con suối bị đóng băng đi LiLi." Dương Vũ vừa nhìn cô nhóc đang đứng bên cạnh vừa nói.
"LiLi? Anh gọi con nhỏ này là LiLi?" Không hiểu tại sao, Mặc Vân đột nhiên lên tiếng chất vấn Dương Vũ.
"Nhóc không biết hả? Cô bé này tên LiLi." Dương Vũ không hiểu ý Mặc Vân nên chỉ thản nhiên trả lời.

Mặc Vân cau có lắc có đầu, biểu cảm cực kì khó chịu.

Cậu nhóc dùng giọng điệu ấm ức mà tiếp lời Dương Vũ:
"Không phải.

Đó không phải vấn đề."
Dương Vũ đầu đầy dấu chấm hỏi mà hỏi lại Mặc Vân: "Vậy, cuối cùng em muốn nói cái gì?"
"Anh, anh gọi nó bằng tên.

Nhưng...!nhưng anh chưa bao giờ gọi em bằng tên..." Mặc Vân lên tiếng trả lời, giọng điệu vô cùng ấm ức.
"Cái thằng nhóc này, muốn anh gọi bằng tên chứ gì?" Dương Vũ vừa cười vừa nói.
Mặc Vân nghe vậy thì không trả lời mà chỉ lặng lặng gật đầu.
Dương Vũ suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Nhóc muốn anh gọi như thế nào? Tiểu Vân? Vân Vân? Hay tiểu Vân Vân?"
"Đều thích, anh gọi như thế nào, em cũng thích." Mặc Vân vừa vui vẻ vừa hài lòng mà đáp lời Dương Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận