Trông thấy Mặc Vân đã ngoan ngoãn ăn cơm, Dương Vũ liền kéo ghế ngồi xuống ngồi.
Không biết có phải Dương Vũ vui quá nên sinh ra ảo giác hay không, bỗng nhiên cậu nghe cậu nhỏ cất tiếng: "Cùng ăn."
Dương Vũ xoay người qua nghi hoặc mà nhìn Mặc Vân, cậu ngơ ngác mà hỏi lại: "Cậu chủ vừa nói chuyện với tôi hả?"
Đúng như dự đoán không ai trả lời cậu, thế nên cậu cho rằng bản thân mình thật sự xuất hiện ảo giác.
Nhưng không giây tiếp theo Dương Vũ lại nghe thấy âm thanh trẻ con non nớt vang lên lần nữa: "Cùng ăn đi."
Lần này thì Dương Vũ xác định chắc chắn chủ nhân của âm thanh vừa rồi là cậu chủ nhà mình.
Ngay giây sau, Dương Vũ vui mừng mà đáp lời: "Cậu chủ thật sự mời tôi ăn cùng? Đúng là không phụ lòng tôi hết lòng, hết sức vì bữa cơm này."
Vui vẻ là thế nhưng Dương Vũ không có ý định ăn cùng tiểu phản diện.
Dù gì người ta cũng có cái danh phản diện treo lơ lửng trước mặt cậu nên cậu cũng khá dè chừng.
Nên cậu liền lên tiếng nhẹ nhàng từ chối khéo: "Tôi chưa đói, lát nữa tôi đói tôi sẽ ăn." Nghĩ ngợi một lúc Dương Vũ lại cất tiếng bổ sung, lần này lời nói pha chút bông đùa cùng cợt nhã: "Chỉ cần cậu chủ ăn no là tôi liền thấy no rồi~~~"
Đúng như dự đoán, Mặc Vân biểu cảm khó ở mà nhìn Dương Vũ.
Cậu nhóc tuy tuổi còn nhỏ nhưng về mặt tuổi tâm hồn thì khá già dặn.
Nên mỗi nét biểu cảm của cậu nhóc đều khiến Dương Vũ cảm thấy tiểu phản diện chẳng khác nào người cha già của mình.
Mặc Vân sau khi mời Dương Vũ ăn chung không thành thì chẳng nói thêm điều gì.
Cậu nhóc tạo nhã mà dùng hết bữa trưa hôm nay.
Dương Vũ vừa ngồi vừa nhìn dáng vẻ ăn ngoan ngoãn này của tiểu phản diện liền không tự chủ mà thốt lên thành tiếng: "Thật đáng yêu."
Ngay lập tức, Mặc Vân dừng tay lại nhìn Dương Vũ với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Thấy vậy, Dương Vũ vừa xua tay vừa lên tiếng: "Không có gì, không có gì.
Cậu chủ ăn tiếp đi."
Cứ thế một người ăn, một người ngồi nhìn chẳng mấy chốc bữa trưa cũng hoàn tất.
Dương Vũ thấy Mặc Vân đã ăn xong liền nhanh nhẹn dọn dẹp.
Cậu nhóc cũng chẳng nói tiếng nào mà một mạch quay người đi thẳng lên lầu.
Sau một hồi loay hoay trái phải thì cuối cùng Dương Vũ cũng coi như xong xuôi công việc của bản thân.
Cậu ăn nhanh bữa trưa rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Cậu là người hầu thân cận của Mặc Vân nên cậu tự thấy mình phải có trách nhiệm theo sát nhất cử nhất động của tiểu phản diện.
Thế nên cậu quyết định gõ cửa làm phiền Mặc Vân.
Dương Vũ quen cửa quen nẻo tiến vào, trên tay còn mang theo một đĩa trái cây tráng miệng.
Cậu vừa đặt đĩa trái cây xuống bàn vừa nói: "Cậu chủ qua đây ăn chút trái cây tráng miệng."
Thật ngạc nhiên lần này ấy vậy mà Mặc Vân lại rất nghe lời.
Cậu nhóc đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống đối diện Dương Vũ.
Dương Vũ ngạc nhiên đến độ miếng táo đang ăn dở trong miệng suýt chút nữa đã rơi ra ngoài.
Vì sợ cậu nhóc lại vô cớ giận dỗi rồi bỏ đi nên Dương Vũ cố hết sức kìm nén những lời nói cợt nhã trong lòng.
Cậu hít vào một cái rồi cố dùng giọng nghiêm túc nhất để bắt chuyện: "Trái cây tươi lắm, cậu chủ ăn đi."
Mặc Vân nhìn Dương Vũ vừa ăn vừa nói một hồi thì cậu cũng bắt đầu ăn.
Quả thật táo rất ngon miệng.
Dương Vũ cực kỳ khó chịu khi không khí xung quanh vắng lặng.
Ví như lúc này, cả cậu và nhóc phản diện cứ thế ngồi ăn trong yên lặng.
Quá khó chịu trước sự tĩnh mịch này, Dương Vũ nảy ra một ý tưởng.
Cậu nghĩ trong đầu như thế nào thì cũng cất tiếng nói thành lời như thế ấy: "Cậu chủ, cậu muốn nghe hát không? Tôi hát cho cậu nghe nhé?"
Thật ra đó chỉ là cái cớ mà Dương Vũ dùng để bắt chuyện với nhóc phản diện.
Vì quá yên tĩnh nên cậu tìm đại vài chuyện để nói.
Vậy mà Mặc Vân lại coi là thật, đã vậy cậu nhóc còn vừa nhìn Dương Vũ vừa gật đầu.
Dương Vũ lúc này vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Có phải cậu đã thành công kéo gần khoảng cách với nhóc phản diện rồi hay không?
Để giải đáp thắc mắc, cậu quyết định sẽ dùng một phép thử nhỏ.
Dương Vũ vừa nhìn chăm chú Mặc Vân vừa bông đùa nói: "Cậu chủ muốn nghe tôi hát hả? Nhưng làm sao bây giờ, lúc này tôi lại hết muốn hát cho cậu chủ nghe rồi."
Nói xong Dương Vũ còn trịnh trọng bày ra cái biểu cảm thật đáng tiếc.
Chẳng biết Mặc Vân có thấy tiếc hay không.
Nhưng nếu có người ngoài ở đây chắc chắn họ sẽ cảm thấy buồn cười nhiều hơn là tiếc nuối.
Ngay sau hành động buồn cười đó của Dương Vũ thì cậu lại cất tiếng.
Lần này cậu đặc biệt dùng giọng điệu dụ dỗ để nói chuyện: "Nhưng nếu cậu chủ muốn nghe thì cũng được.
Cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền hát cho cậu nghe."
Dương Vũ nói xong liền nở một nụ cười siêu xấu xa.
Nếu có cảnh sát ở đây hẳn cậu đã sớm bị bắt vì có hành vi dụ dỗ trẻ em rồi cũng nên.
Chẳng biết Mặc Vân bỗng dưng tại sao lại trầm tư một lúc.
Có lẽ cậu nhóc đang khinh thường cái điệu bộ kia của Dương Vũ chăng?
Nhưng hình như là không phải, cậu nhóc bỗng nhiên mở miệng, nói lí nhí: "Anh trai, hát cho tôi nghe."
Lần này Dương Vũ lập tức để rơi miếng táo đang cắn dở.
Cậu đờ người một lúc, bất động tại chỗ.
Cái bộ dáng này người bình thường nhìn thấy sẽ lập tức cười nghiêng ngả nhưng đáng tiếc Mặc Vân lại không phải là người bình thường.
Có lẽ vì sợ Dương Vũ chưa nghe thấy nên Mặc Vân mở miệng lặp lại lời nói vừa rồi: "Anh trai, hát cho tôi nghe."
Lần này Dương Vũ cũng chịu hoàn hồn, hồn về với xác.
Tiếp đó cậu liền đáp lời: "Cậu chủ, có phải tai tôi có vấn đề hay không?"
Mặc Vân nghe vậy liền cau có nhìn Dương Vũ.
Anh thấy vậy liền không chọc ghẹo cậu nhóc nữa, anh nói: "Cậu chủ xưng tôi nghe xa lạ quá, tôi không hát được."
Thật ra đó chỉ là lí do mà Dương Vũ bịa ra để thoái thác lời hứa ban nãy mà thôi.
Bởi cậu trước khi xuyên sách mỗi lần cất giọng hát thì tất cả mọi người đều đồng loạt bịt tai.
Nhưng không biết có phải hôm nay Dương Vũ quá xui hay không mà bỗng dưng nghe Mặc Vân mở miệng: "Anh trai, hát cho em nghe."
Dương Vũ hoàn toàn không biết hát nhưng bây giờ cậu đã hết đường để thoái thác.
Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn hết đó là cách xưng hô vừa nãy của tiểu phản diện.
Có phải điều này đồng nghĩa rằng nhóc phản diện đang tiếp nhận cậu hay không?
Thế nên cậu cả gan mà đòi hỏi: "Cậu chủ, tôi thấy cách xưng hô này không tệ.
Từ nay tôi muốn chúng ta xưng hô, nói chuyện cũng gần gũi như vậy, được không?"
Nói xong, Dương Vũ nhìn chằm chằm Mặc Vân.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn một đứa nhóc kiêu kỳ như Mặc Vân sẽ không đồng ý.
Nhưng có lẽ lần này Dương Vũ sai rồi, Mặc Vân nhìn Dương Vũ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Vì để xác nhận tính xác thực của cái gật đầu này nên Dương Vũ liền lập tức đứng dậy, ghé người tới gần Mặc Vân rồi nói: "Vậy sau này em trai nhỏ này phải nghe lời anh anh trai.
Gọi một tiếng anh nữa cho anh trai nghe xem nào."
Mặc Vân dường như quá quen với sự mặt dày của cậu nên nhóc cũng chẳng thèm thay đổi một chút sắc mặt.
Sau khi đợi Dương Vũ nói xong, cậu nhóc liền mở miệng nói, lần này âm thanh có chút to hơn: "Anh, anh trai..."