Tiếng "anh trai" này mềm mại đến độ khiến cho tim Dương Vũ mềm nhũn lại.
Thật không thể ngờ được rằng tiểu phản diện lại có một mặt dễ thương như vậy.
Dương Vũ không chịu được bèn tiến tới nhéo má nhóc phản diện này.
Cậu nhóc thấy vậy liền xoay người tránh đi.
Dương Vũ thầm nghĩ: "Quả nhiên tiểu phản diện dù có trưng ra bộ dáng dễ thương thì vẫn là một đoá hoa kiêu kì, không cho ai chạm vào."
"Cậu chủ, không đúng bây giờ nên gọi là nhóc cau có chứ nhỉ? Này nhóc, cười một cái cho anh xem nào." Dương Vũ vừa cười tươi tắn vừa nói.
Mặc Vân dường như chẳng muốn hợp tác, nhóc thậm chí không cười mà thậm chí còn cau có hơn lúc nãy.
Cứ tưởng thế là cậu đã thành công làm nhóc con này dỗi rồi.
Nhưng không nhóc kia chỉ cáu kỉnh một chút chứ không có biểu hiện giận dỗi.
Ngược lại, Mặc Vân còn mở miệng muốn nói điều gì đó, cậu nhóc nhỏ giọng nói: "Hát, muốn nghe hát.."
Dương Vũ sửng sốt trước sự dễ thương này của nhóc phản diện, cậu lên tiếng nói: "Ồ, được, nếu nhóc muốn nghe thì anh sẽ hát cho nhóc nghe."
Dứt lời, Dương Vũ đứng bật dậy lấy hơi, bộ dáng đứng chuẩn bị nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.
Sau khi hoàn tất các thao tác chuẩn bị, cậu bắt đầu cất lời hát.
Chẳng biết cậu hát gì, chỉ biết sau khi cậu cất tiếng hát thì hàng loạt chuỗi tạp âm nối tiếp bao trùm cả căn phòng.
Đứng trước chuỗi tạp âm kinh dị đó, tất cả các sinh vật đều cau mày mà bịt tai.
Nhưng hình như, Mặc Vân là ngoại lệ, cậu nhóc không chỉ không khó chịu cau mày; mà cậu nhóc còn rất thưởng thức âm nhạc.
Dương Vũ thấy vậy, được đà tiến tới, cậu càng hát càng hăng say.
Mãi cho đến lúc, cậu cảm thấy cổ họng trở nên hơi khô khốc thì cậu mới chịu dừng lại.
Ngay sau đó, Dương Vũ liền lập tức rót cho bản thân một cốc nước.
Sau khi uống xong cậu mới lên tiếng khoe mẽ: "Cậu chủ...!à không nhóc con, em thấy anh hát thế nào? Rất hay đúng không?"
Mặc Vân không lên tiếng, cậu nhóc chỉ lẳng lặng gật đầu.
Dương Vũ lúc này thật sự hoài nghi Mặc Vân có vấn đề về thính giác hay chăng.
Chứ người bình thường không thể có dáng vẻ thưởng thức như thế này.
Sau khi ăn xong miếng táo cuối cùng, Dương Vũ mới cất tiếng nói tiếp: "Nhóc biết mà, trẻ con không nên nói dối.
Anh trai biết anh trai hát không hay, nhóc đừng miễn cưỡng."
"Không, anh hát hay." Mặc Vân bất thình lình lên tiếng, lời nói còn mang tính quả quyết rất lớn.
Thật tình lúc này Dương Vũ đã bị bạn fan duy nhất này đánh gục.
Cậu thầm tự hỏi: "Chẳng lẽ bản thân cậu có năng khiếu âm nhạc mà cậu không biết? Hay chất giọng của cậu là thị hiếu của thế giới này?"
Nghĩ ngợi lung tung một lát, bỗng dưng Dương Vũ bất giác lên tiếng: "Lần sau phải tìm người khác kiểm chứng cái năng khiếu này của cậu mới được."
Mặc Vân nghe vậy khó hiểu mà nhìn Dương Vũ.
Cậu bắt gặp ánh mắt này của tiểu phản diện liền giải thích: "À, không có gì.
Anh chỉ nói linh tinh một mình thôi."
Trông thấy táo đã ăn hết, chủ đề nói chuyện chung cũng hết nên Dương Vũ vội đứng dậy chào tạm biệt Mặc Vân: "Anh đã hát cho nhóc nghe như mong muốn rồi.
Bây giờ nhóc ngồi đây nghỉ ngơi, anh đi đây."
Nói rồi, Dương Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Không biết cậu nghĩ gì, bỗng nhiên cậu đứng bất động trước cửa phòng một lát.
Rồi ngay giây sau cậu chợt quay người lại nhìn Mặc Vân.
Dương Vũ nhìn Mặc Vân đến khi cậu nhìn lại cậu thì cậu mới hành động.
Chỉ thấy ngay khi ánh mắt hai người giao nhau, Dương Vũ bỗng nhiên trao cho Mặc Vân một nụ hôn gió.
Sau đó thì bỡn cợt chào tạm biệt: "Bé ngoan, anh đi trước nha."
Sau khi xuống lầu, Dương Vũ lại chẳng biết làm gì.
Nói thật, công việc người hầu thân cận gì đó này của cậu rất rảnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Vũ quyết định đi bộ đến căn nhà kính hóng mát.
Đang rảo bước từng bước bỗng dưng Dương Vũ bắt gặp một cái giếng.
Có vẻ như tuổi nó phải gấp nhiều lần tuổi của Dương Vũ, vì nhìn nó cổ kính thế cơ mà.
Cũng vì cái tính tò mò nên cậu tiến tới tìm tòi nhìn kĩ cái giếng cổ này.
Nhưng khi cậu cách cái giếng vài bà bước thì bỗng có một giọng nói từ xa vọng lại: "Đừng lại gần nó, đừng lại gần cái giếng."
Có vẻ chủ nhân của âm thanh này là con nít nên âm thanh rất non nớt.
Men theo nơi âm thanh phát ra, Dương Vũ xoay người lại theo hướng đó.
Thật không ngờ người vừa rồi lên tiếng nhắc nhở cậu vậy mà lại là nhóc phản diện nhà cậu.
Vừa xác định được thân phận đối phương, Dương Vũ liền bước nhanh lại gần cậu nhóc.
Sau khi đã đứng trước mặt của Mặc Vân, cậu mới lên tiếng hỏi: "Tại sao? Sao nhóc lại ngăn anh đến gần đó?"
Mặc Vân không đáp, cậu nhóc chỉ mím môi đứng yên tại chỗ.
Thấy vậy, Dương Vũ cũng chẳng thắc mắc nữa.
Cậu nghĩ: "Hẳn cái giếng đó ẩn chứa điều gì đó đáng sợ cũng nên." Rồi cậu lại nhủ thầm: "Tiểu phản diện đã cảnh báo chắc chắn có nguyên do chết người nào đó.
Sau này cậu sẽ không lại gần cái giếng quái dị đó nữa."
Sau khi đã quyết đoán suy tính, Dương Vũ bỗng dưng nắm tay Mặc Vân rồi nói: "Thôi, chúng ta đừng quan tâm đến cái giếng đó nữa.
Nhanh, nhóc đi theo anh.
Anh trai sẽ cho nhóc một bất ngờ."
Ngay khi cảm nhận được bàn tay mình đang bị một bàn tay khác nắm, Mặc Vân chỉ cúi đầu nhìn, không có một động tác giãy dụa nào.
Dương Vũ nhìn thấy dáng vẻ chấp thuận này của tiểu phản diện liền vui vẻ dắt tay cậu nhóc đến căn nhà kính.
Vừa đi Dương Vũ vừa nói linh tinh, nào là ở đây quá vắng vẻ, nào là đám hoa hồng đỏ trồng dọc lối đi quá quỷ dị và vân vân mây mây các thứ khác.
Chẳng biết Mặc Vân có nghe hay không, chỉ thấy khi Dương Vũ nói chuyện cậu nhóc rất chuyên chú nhìn cậu.
Nắm tay cùng nhau đi được một lúc thì cuối cùng cũng đến nơi.
Dương Vũ buông tay Mặc Vân ra rồi tiến tới mở cửa căn nhà kính.
Dương Vũ bước vào trước nhưng tự dưng cậu suy nghĩ điều gì đó nên bỗng dừng lại.
Ngay sau đó cậu quay người đưa tay che hai mắt Mặc Vân lại.
Vừa che hai mắt nhóc phản diện Dương Vũ vừa nói: "Để anh che mắt nhóc lại cho cảm giác bất ngờ được tăng thêm."
Mặc Vân đầu đầy chấm hỏi nhưng vẫn cư nhiên mặc cho Dương Vũ muốn làm gì thì làm.
Sau khi cả hai đều đã bước vào căn nhà kính thì Dương Vũ mới chịu buông tay trả lại ánh sáng cho Mặc Vân.
Cậu vừa hồ hởi vừa hí hửng vừa nói, giọng điệu cư nhiên rất khoe khoang: "Nhóc thấy đẹp không? Khu vườn này chính là nơi anh lấy nguyên liệu nấu ăn đó.
Bữa trưa nay nhóc ăn đều là công của nó đấy."
Mặc Vân vừa ngỡ ngàng vừa đưa mắt nhìn trái nhìn phải cuối cùng là nhìn chăm chú khuôn mặt đang vô cùng tự hào của Dương Vũ.
Dương Vũ thấy Mặc Vân không nói gì tâm trạng lập tức xìu xuống: "Ài, nhóc nhàm chán quá.
Nhóc giả bộ bất ngờ với vui vẻ khó lắm hả? Anh trai thật sự bị nhóc làm cho rất buồn rồi đó."
Nói xong Dương Vũ còn đặc biệt diễn ra một biểu cảm vừa buồn vừa thất vọng.
Thế mà không hiểu sao Mặc Vân lại tin thật đã vậy cậu còn có chút áy náy.
Cậu nhóc nhỏ giọng ấp úng nói: "Vui, rất vui...."
Dương Vũ khó hiểu hỏi: "Hả? Nhóc vừa nói cái gì?"
Mặc Vân lại một lần nữa lặp lại, lần này còn đặc biệt nói to hơn: "Bất ngờ của anh rất bất ngờ, rất vui."
Dương Vũ nghe xong thì lăn ra cười nghiêng ngả trước sự khó hiểu của Mặc Vân.