Sau khi cười lăn từ bên này qua bên khác thì cuối cùng Dương Vũ cũng có dấu hiệu dừng lại.
Cậu vừa nín cười vừa khó khăn lên tiếng cảm thán: "Nhóc, nhóc dễ thương quá.
Anh thích nhóc rồi đấy."
Mặc Vân không nói gì, cậu nhóc chỉ đứng yên chăm chú nhìn vô số hành động có phần thiểu năng kia của Dương Vũ.
Một lát sau bỗng dưng Mặc Vân đưa tay kéo áo Dương Vũ rồi nói: "Đây là cây gì?" Quả nhiên nhóc phản diện sau này có thể hô mưa gọi gió thế nào thì bây giờ cậu nhóc cũng chỉ là một đứa bé.
Đứng trước sự hiếu kì kia của Mặc Vân, Dương Vũ lập tức trổ tài.
Cậu nắm tay cậu nhóc, dẫn cậu nhóc đi khám phá khắp khu vườn.
Đi tới đâu Dương Vũ đều tỏ ra thông thái giới thiệu cho Mặc Vân tên của cây này hay công dụng của cây kia.
Cứ thế mối quan hệ của hai người dần trở nên hoà hợp.
Trong thoáng chốc Mặc Vân đã biết hết tên các loại cây, nào là cà chua, nào là cà rốt và vân vân mây mây các loại khác.
Sau khi tự thấy mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ cao cả Dương Vũ mới tự hào lên tiếng: "Nhóc đã nhớ hết chưa nào? Sau này có cái gì không biết thì có thể hỏi anh, anh trai sẽ giải đáp mọi thắc mắc của nhóc."
Mặc Vân lẳng lặng gật đầu sau đó cậu nhóc lên tiếng: "Tên gì? Ừm....!anh tên là gì?"
"Hả? Nhóc chưa biết tên anh? Chẳng lẽ anh quên giới thiệu.
Nhưng rõ ràng anh đã nói rồi mà." Dương Vũ vừa vò đầu vừa cố nhớ lại khoảnh khắc lần đầu hai người gặp nhau.
"Anh tên là gì?" Mặc Vân lần nữa lặp lại câu hỏi ban nãy.
Lần này còn đặc biệt nói rõ to và cực kỳ lưu loát.
Dương Vũ cũng thôi thắc mắc, cậu lên tiếng đáp: "À, anh tên Dương Vũ.
Nhóc nhớ cho kĩ đấy, lần sau còn hỏi nữa là anh không trả lời đâu." Âm cuối cậu còn đặc biệt ngân vô cùng cao, giọng điệu ai nghe cũng thấy cậu đang tự cao tự đại với một đứa nhóc.
Mặc Vân như mọi lần chỉ gật nhẹ đầu.
Dương Vũ trông thấy cái đầu nhỏ này gật lên gật xuống thì bỗng dưng muốn xoa xoa cái đầu này.
Nghĩ là làm, Dương Vũ đưa tay lên xoa xoa cái đầu tròn của Mặc Vân.
Vừa xoa cậu vừa nói: "Nhóc lùn quá đấy.
Anh phải cúi đau cả lưng mới có thể xoa được đầu nhóc."
Mặc Vân như bị kích thích vùng vẫy hất ngay tay Dương Vũ.
Có vẻ như tiểu phản diện đã dỗi thật rồi, hai má cậu còn phụng phịu tỏ rõ sự giận hờn.
Dương Vũ thật sự bị bộ dáng này đánh gục.
Cậu nhẹ nhàng lên tiếng dỗ nhóc phản diện nhà mình: "Anh không trêu nhóc nữa, ngoan nào đừng giận nữa."
Mặc Vân hình như không muốn bỏ qua cho Dương Vũ dễ dàng như thế.
Cậu nhóc vẫn tỏ rõ sự cau có, giận dỗi của bản thân.
Dương Vũ suy tính một lúc liền nói: "Nào, cùng anh đi thu hoạch rau củ để chuẩn bị cho bữa tối." Nói xong Dương Vũ liền kéo tay Mặc Vân đi hái cà chua.
Hai người cứ thế thay nhau hái, đến khi cái giỏ hết chứa nổi thì mới ngừng.
Dương Vũ vui vui vẻ vẻ mà cầm cái giỏ nặng trên tay.
Tay còn lại tất nhiên là nắm tay tiểu phản diện dắt cậu nhóc đi vào biệt thự.
Suốt cả quãng đường Dương Vũ cứ thao thao bất tuyệt về đủ thứ trên trời dưới đất.
Cũng chính nhờ vậy mà cái nơi vốn âm u này bỗng dưng náo nhiệt hơn cả.
Vừa vào đến bếp, Dương Vũ lập tức nói: "Tối nay nhóc muốn ăn gì nào? Anh sẽ chiều theo ý muốn của nhóc."
Mặc Vân chậm chạp trả lời: "Em....em ăn gì cũng được."
"Được rồi, vậy nhóc qua kia ngồi đợi anh trai trỗ tài." Dương Vũ dương dương tự đắc mà nói với Mặc Vân.
Nói rồi, Dương Vũ bắt tay vào rửa tất cả nguyên liệu mới hái được.
Cậu chăm chú cần mẫn hết rửa cái này lại thái cái khác.
Đang miệt mài làm như thế bỗng nhiên cậu cảm nhận được có ai đang kéo vạt áo cậu.
Quay người lại nhìn thì người đó không ai khác chính là tiểu phản diện.
Thấy vậy Dương Vũ liền lên tiếng: "Nhóc quá bên kia ngồi đi, rất nhanh sẽ xong ngay." Vừa nói cậu vừa đẩy Mặc Vân đến ghế ngồi.
Nhưng không hiểu sao cậu nhóc lại chống đối, đứng lì một chỗ không chịu đi.
"Nhóc thế này là thế nào, có phải nhớ anh không muốn rời xa anh hay không?" Dương Vũ vừa gõ đầu Mặc Vân một cái vừa nói.
Mặc Vân mím môi hồi lâu cũng không trả lời.
Hết cách Dương Vũ đành mặc kệ cậu nhóc để tiếp tục làm công việc đang bỏ dở.
"Em...em muốn phụ anh..." Mặc Vân đột ngột lên tiếng trước sự ngạc nhiên của Dương Vũ.
Dương Vũ ngạc nhiên một lát rồi cũng ngay lập tức hoàn hồn.
Cậu vui vui vẻ vẻ mà hỏi lại: "Nhóc muốn phụ anh hả?" Nói đoạn cậu dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp, lần này Dương Vũ dùng giọng điệu trêu chọc mà lên tiếng: "Nhưng biết làm sao bây giờ, nhóc lùn quá không thể phụ anh."
Lần này Mặc Vân không đáp mà trực tiếp giận dỗi quay người bỏ đi.
Đến khi Dương Vũ kịp phản ứng thì đã thấy tiểu phản diện ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Dương Vũ nhịn không được mà cười thành tiếng.
Có lẽ Mặc Vân cũng nghe thấy được giọng cười vô nhân tính này của cậu nên càn tỏ rõ sự giận dỗi.
Tiếp đó Dương Vũ tiếp tục bắt tay vào việc, cậu làm hết thao tác này đến thao tác khác.
Nhìn Dương Vũ nấu ăn nhưng cứ như đang biểu diễn nghệ thuật, mỗi một hành động đều vô cùng thành thạo, nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Chẳng mấy chốc thành phẩm cũng hoàn thành, vừa xong Dương Vũ liền nhanh chóng bưng hết chúng ra đặt lên bàn.
Mặc Vân ngồi cúi đầu từ nãy đến giờ, lúc này ngửi thấy mùi thức ăn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Đập vào mắt cậu nhóc lúc này là một bàn đầy thức ăn từ món xào, món chiên cho đến món canh.
Không thể tin được là chỉ với những thứ hái được trong vườn mà có thể làm ra một bàn thức ăn thơm thế này.
Dương Vũ bắt gặp dáng vẻ ngây người này của Mặc Vân thì lập tức đắc ý.
Lòng đầy phơi phới mà lên tiếng: "Nhóc choáng ngợp trước tài năng của anh đây hả? Thật ra anh không ngại nếu nhóc khen anh một câu đâu."
"Nhìn có vẻ rất ngon." Mặc Vân bất thình lình mà lên tiếng.
Có vẻ như thái độ của Mặc Vân đối với Dương Vũ tốt hơn trước rất nhiều, khoảng cách cũng càng ngày càng gần.
Dương Vũ nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, hai mắt cậu cười đến độ cong cong.
Mặc Vân tất nhiên trông thấy dáng vẻ này của cậu.
Cậu nhóc không biết vì sao lại chăm chú ghi nhớ biểu cảm này của Dương Vũ.
Sau một hồi đi tới đi lui, Dương Vũ cũng xong xuôi việc lấp đầy bàn ăn.
Mùi hương tỏa ra từ các đĩa thức ăn bay khắp không gian, bao trùm cả căn bếp.
"Tất cả các món đã lên hết, mời quý khách dùng bữa.
Chúc quý khách ăn ngon miệng." Dương Vũ vừa gập người xuống vừa kính cẩn nói.
Mặc Vân nhìn một lượt thức ăn trên bàn rồi lại nhìn sang Dương Vũ.
Cậu nhóc bất giác mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhưng cũng đủ để biểu đạt sự vui vẻ của cậu nhóc.
Tiếc rằng Dương Vũ lại không thấy được nụ cười hiếm hoi này của nhóc phản diện nhà mình.
Mặc Vân đưa tay lay nhẹ Dương Vũ rồi khẽ nói: "Cùng ăn.
Anh cùng ăn đi."
"Không được đâu nhóc con.
Dù gì nhóc cũng là chủ nhân của anh nếu cùng ăn thì lại không hợp quy tắc." Dương Vũ vừa cười vừa nhẹ nhàng từ chối.
Cậu rất vui vì nhóc phản diện chủ động gần gũi như vậy.
Nhưng tiếc rằng quy tắc ở đây là vậy.