Đến Đây Nào Bác sĩ Của Anh

Chương 1 : Chốn giang hồ của Trình Vũ Phi
"Phù!" Trình Vũ Phi thổi tắt ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật, không nén được tiếng thở dài. Vậy là đã tròn hai mươi chín tuổi. Mới hai năm trước đây thôi cô không hề nghĩ đến việc mình sẽ trở thành gái “ế” đến cái tuổi "già nua" hai mươi chín này. Ngoài công việc ổn định đến phát chán ra, bản thân dường như chẳng có thứ gì.
"...Ú..." Bọn "yêu nữ" bên cạnh reo hò không ngớt Trình Vũ Phi trừng mắt nhìn các cô bạn gái quý hóa của mình bằng đôi mắt ướt. Ngoài Điền Thiêm thuê chung nhà với cô, còn lại đều là bạn học, đồng nghiệp của cô. Bọn họ đều đã lập gia đình. Những cô bạn quý hóa đó sau khi lấy chồng chẳng còn được như xưa, chẳng còn cái cảnh chỉ cần một cuộc điện thoại là đội mưa đội gió đến. Ai cũng bắt đầu đùn đẩy thoái thác. Thường chỉ khi ông xã buổi tối bận nhậu nhẹt tiếp khách, các nàng không chịu nổi cảnh vò võ một mình mới vời được các nàng ấy đến.
"Chị Phi Phi, vừa nãy chị ước gì thế? Có phải là hy vọng câu được một ông xã rùa vàng không?" Điền Thiêm cười hi hi nhìn Trình Vũ Phi, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt đầy háo hức.
"Ấy ấy! Không cần anh xã rùa vàng! Rất nhiều chàng trong số đó là gay Phi Phi muốn một chàng vạm vỡ cơ! Loại nội công thâm hậu trên giường ấy!" Bàng Hồng to giọng tru tréo.
Các "yêu nữ" ngưng vài giây rồi lại ré lên. Trình Vũ Phi có chút ngượng ngùng nhìn Bàng Hồng, "Đừng có mà vấy bẩn bông hoa của tổ quốc, Hoàng bà bà ạ! Điền Thiêm vẫn còn là một tiểu cô nương đây!"
Bệnh viện cũng là chốn giang hồ đặc biệt, ở đó có một số luật giang hồ rất kỳ quái, trong đó có một điều là: Khoa ngoại có trai thanh, khoa nội có gái lịch, còn khoa phụ sản toàn là bọn nam nữ thô bỉ.
Bàng Hồng chính là điển hình cho những nữ bác sĩ khoa phụ sản thô bỉ đó, giọng nói oang oang, bước đi phăm phăm, mở miệng là toàn chuyện đen tối, lời nói sặc mùi phim cấp ba, mọi người mới tặng cho biệt danh Hoàng bà bà. Đương nhiên chỉ có những chị em trong nhóm của Trình Vũ Phi mới gọi như thế. Nhưng Hoàng bà bà lại lây được một ông chồng vô cùng đẹp trai nho nhã, học rộng hiểu nhiều.
Bởi vậy Trình Vũ Phi thở dài nói vói Hoàng bà bà, "Thật không tài nào hiểu nổi chồng cậu sao lại có thể chịu được cậu cơ chứ!"
Hoàng bà bà chẳng hề bận tâm, nhe răng cười, "Tri nhân tri diện bất tri tâm! Phi Phi, cô không biết đây thôi, tôi là một trái chuối, còn anh ấy lại là quả trứng gà’'
Trình Vũ Phi không hiểu, nhưng với phong cách ngôn ngữ "kinh thiên địa, động quỷ thần" của Bàng Hổng nãy giờ, cô ngay lập tức có liên tưởng không mấy sạch sẽ đến thứ đầy đen tối là một trái chuối với hai quả trứng. Thế nhưng tiếp đó Bàng Hồng lại nói rất trong sáng: "Trái chuối ấy mà, vỏ vàng ruột trắng, tâm hồn tớ vẫn rất trong sáng; còn trứng gà đấy à, ngoài trắng trong vàng, ngoài mặt thì đạo mạo lắm thật ra bên trong đầy một bụng cặn bã…”
Trình Vũ Phi thộn mặt ra. Nhưng dù sao đi nữa, tình yêu của hai người họ ai cũng biết, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Trình Vũ Phi không đôi co nữa, chỉ thấy mừng cho cô bạn thân.
Còn nam bác sĩ khoa phụ sản thô bỉ như thế nào, Trình Vũ Phi chỉ có thể lấy mấy vị trưởng khoa phụ sản trong bệnh viện mình ra làm ví dụ. Bác sĩ trưởng khoa nghe đâu đã từng có quan hệ tình ái với tất cả các nữ bác sĩ bất kể tuổi tác của khoa phụ sản. Thỏ chỉ ăn cỏ quanh tổ của mình mà, yêu từng người từng người một, không chút lãng phí thời gian và tài nguyên. Sau đó chàng ta sang bên kia đại dương tìm hư danh, mấy năm sau trở về bệnh viện tiếp tục gặm cỏ quanh tổ, nhanh như điện xẹt chỉ trong vòng một tháng kết hôn với một nữ bác sĩ mới về khoa trẻ trung, xinh đẹp. Thế là cô bồ cuối cùng trước khi xuất ngoại của anh ta bị trúng đòn, lập tức xin nghỉ dài - hạn.
Tiếng tăm của con người này đối với bọn Trình Vũ Phi như sét đánh ngang tai. Năm đó, khi anh ta từ Mỹ trở về, Trình Vũ Phi vẫn đang học cao học, .
Bàng Hồng lôi cô đến để tận mắt xem người đàn ông cường tráng này. Hai người giả vờ đọc bảng tuyên truyền sức khỏe dán trên tường ngoài hành lang, thực chất là đang đợi chiêm ngưỡng vị thánh tình yêu cấp cao ấy. Đọc đi đọc lại đến bảy tám lượt chứng u xơ tử cung, kinh nguyệt không đều trên bảng tuyên truyền thì con người đó mới từ phòng bệnh bước ra. Nhưng kết quả làm Trình Vũ Phi vô cùng thất vọng. Một người đàn ông với vẻ ngoài vô cùng bình thường, không có một chút hấp dẫn. Vậy mà nhiều năm nay Trình Vũ Phi cứ lo lắng thay cho anh ta, không biết anh ta xử lý thế nào khi đối diện với một tá những cô bồ trước đây trong khoa của mình.
Một vị trưởng khoa nữa là bạn học tiến sĩ của Mục Thuần. Nghe nói lúc học tiến sĩ, anh ta từng dẫn một cô gái trẻ về ngủ qua đêm, buổi tối tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm làm cả dãy nhà tiến sĩ cũng run rẩy theo. Không ai biết đêm đó có bao nhiêu tiến sĩ dứt áo ngồi dậy, bứt rứt không yên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương, chỉ biết sau đêm đó mấy ngày, dãy nhà tiên sĩ dậy lên làn sóng khăn gói về quê thăm người thân.
Còn một vị trưởng khoa nữa... chuyện riêng tư của người ta, thôi không nói nữa. Song Bàng Hồng đã đánh giá ba vị "sừng sỏ" của khoa phụ sản như thế này: một vị thánh đa tình, một kẻ cuồng si sắc dục, và một tên đồng tính.
* * *
Sáng hôm sau Trình Vũ Phi cùng Điền Thiêm di làm. Đã bắt đẩu vào mùa đông, cơn gió lạnh thổi qua khiến những chiếc lá xanh dài của cây long não rung lên xào xạc. Điền Thiêm kéo kéo chiêc mũ lưỡi trai nghịch ngợm đáng yêu trên đầu, tiếp tục đề tài hôm qua: "Chị Phi Phi, một năm mới lại sắp đến rồi, năm mới không khí mới. Chúng ta nhất định phải tìm cho ra anh xã rùa vàng đây!" Điền Thiêm là em họ của Lương Vệ - bạn học của Trình Vũ Phi - sau khi tốt nghiệp liền đền chốn phồn hoa đô hội này tìm ông anh họ. Lương Vệ tìm giúp cho một việc văn thư ở một công ty tư nhân. Người nhà của cô thì không yên tâm để con gái ở một mình. Thế là Lương Vệ bèn tìm đến người bạn học độc thân hiếm hoi là Trình Vũ Phi, sắp xếp cho em gái ở cùng với cô cho có chị có em. Tiểu cô nương này năm nay mới hai mươi hai, toàn thân toát ra vẻ trẻ trung, gương mặt tròn trĩnh hồng nhuận giống như quả táo đỏ Phú Sĩ tươi ngon.
Trình Vũ Phi buông tiếng thở dài, nói: "Điền Thiêm, chị đã là "gái già" rồi, không thể nào tìm được anh xã rùa vàng nữa. Thí dụ nhé, em Điền Thiêm đây là quả táo Phú Sĩ đỏ tươi còn chị đã là quả táo vàng héo khô rồi, vài năm nữa sẽ thành táo bà bà nhăn nheo. Em nghĩ xem, trong một rừng táo Phú Sĩ đỏ au mọng nước để lẫn trong thứ táo vàng là chị, bán mười đồng một cân, nếu em là đàn ông, em sẽ mua loại táo nào? Bởi thế chị chỉ còn nước đại hạ giá, bán rẻ năm ba đồng... tìm một chàng kém hơn một chút vậy." .
Điền Thiêm không phục, "Sao lại thế được? Nếu em làm đàn ông nhất định sẽ chọn chị Phi Phi! Nói chuyện có duyên này, thân thiện dễ gần này, học vị cao, công việc tốt…Những người đàn ông đó sẽ phát hiện chị Phi Phi không phải là một quả táo vàng mà là một quả kiwi, nhiều dinh dưỡng, vị lại ngon…”
Trình Vũ Phi bèn ngậm tăm. Cô là người rất sáng suốt, hiểu rất rõ giá trị của mình. Không hề tỏ vẻ ta đây, cũng không hề tự hạ thấp mình. Tuy cô biết mình đã là gái già, nhưng cũng không đến nỗi bạ đâu lấy đó. Còn với loại đàn ông không biết phân biệt đâu là táo đâu là kiwi thì cô chỉ còn cách quyết định kính nhi viễn chi.
Nhưng vị tiểu cô nương mới lớn này vẫn tiếp tục ôm giấc mộng đẹp: "... Như chị em thường nói, một chàng đẹp trai, thân thiện dễ gần, lại giàu có thì chính là con rùa biến, rất phong độ... quan trọng nhất là anh ta còn độc thân, chàng trai như vậy thật là hoàn hảo... là con rùa biển vàng..”
Trình Vũ Phi cười thầm, cô cũng từng trải qua tuổi của Điền Thiêm, mơ mộng viển vông, không thực tế. Mỗi người con gái đều có ước mơ biến thành nàng Lọ Lem. Điền Thiêm mỗi tuần ăn bí ngô một lần, là hy vọng một ngày nào đó sẽ có một cỗ xe bí ngô đến đón cô đi gặp hoàng tử rùa vàng. Còn Trình Vũ Phi mỗi tuần cũng ăn bí ngô một lần, nhưng là vì ăn thực phẩm thô sẽ có lợi cho sức khỏe.
Cứ như thế cho đến khi hai người đón trạm xe buýt. Trạm xe người qua người lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Điền Thiêm vẫn ríu rít với giấc mơ của mình, nhìn những người xung quanh có ý cười nhạo. Trình Vũ Phi có chút ngượng ngùng. Một vật gì đó bay vút qua chiếc lá nhựa ruồi thấp lè tè, Trình Vũ Phi tiện tay tóm lấy nó, đưa cho Điền Thiêm, "Rùa vàng này... tặng em đây..."
Điền Thiêm rốt cuộc cũng tỉnh giấc mơ giữa ban ngày, liếc nhìn vật ở trên tay, kêu rối rít, "Điềm lành nhé! Một con bọ... rùa! Nhìn này chị Phi Phi, chị sẽ may mắn gặp được một anh xã rùa vàng đây!" Con bọ rùa xui xẻo bỗng nhiên bị thay đổi môi trường, nó hoảng loạn, thầm hối hận không nên dậy sớm như thế vào một ngày mùa đông, gặp phải hai cô gái si tình. Nó bò quanh lòng bàn tay của Điền Thiêm mấy vòng, cuối cùng dang đôi cánh thô ráp bay đi...
Chương 2 : Tình yêu của Trình Vũ Phi
Trình Vũ Phi nhanh chân nhảy lên xe buýt, vẫy tay tạm biệt Điền Thiêm. Anh xã rùa vàng... Đúng là ngốc nghếch nhưng cũng không thể trách Điền Thiêm được, con bé không biết vết thương lòng của mình.
Cô còn nhớ mùa xuân năm đó khi cô chia tay vói Mạc Thuần, Bàng Hồng vô cùng đau khổ thốt lên: "Ôi trời ơi! Vũ Phi, cô thật ngốc quá đi! Sao lại dễ dàng từ bỏ như thế chứ? Mất một con rùa vàng lãng xẹt như vậy ư?"
Mục Thuần là anh xã rùa vàng, điểm này Trình Vũ Phi biết rất rõ. Bác sĩ khoa ngoại dù là ở trong hay ngoài bệnh viện đều là anh xã rùa vàng hàng thật một trăm phần trăm. Một là vì mĩ nam khoa ngoại đông, hai là ví tiền bác sĩ khoa ngoại dày. Mục Thuần chính là đại diện xuất sắc nhất trong số các mĩ nam khoa ngoại. Nhìn dáng đứng của anh khi mặc blu trắng mới hiểu hết được mức độ tinh túy của thành ngữ ngọc thụ lâm phong [1]. Anh là bác sĩ khoa ngoại lồng ngực, thuộc top những người có thu nhập cao nhất ở khoa ngoại mà thu nhập của bác sĩ khoa ngoại thì thường cao hơn bác sĩ khoa nội đến mấy lần. Thực ra, ai cũng biết Mục Thuần là một trong bốn đại công tử của bệnh viện. Mỗi bệnh viện đều tự bầu ra tứ đại công tử của mình, cơ bản đều là bác sĩ khoa ngoại. Để được lọt vào tứ đại công tử thì ngoài dung mạo tuyệt vời ra còn phải tài giỏi, có gia thế nữa. Bản thân Mục Thuần là tiến sĩ, tay nghề phẫu thuật giỏi, lại là con nhà danh giá. Bệnh viện có luật của bệnh viện, xuât thân giàu có chưa chắc đã được mọi người ngưỡng mộ, nhưng xuất thân danh giá chắc chắn sẽ được mọi người chào đón. Cha mẹ Mục Thuần đều là giáo sư của các trường đại học danh tiếng, cha anh còn là viện sĩ Viện xây dựng. Chỉ điểm này thôi đã đủ khiến người đời thèm muốn.
[] Miêu tả con người có vẻ đẹp thanh thoát
Nhưng Trình Vũ Phi lại đánh mất một chàng rùa vàng như vậy. Cô buồn bã gạt nước mắt hỏi Bàng Hồng, "Làm sao giữ được bây giờ?"
Bàng Hồng lại tiếp tục nhảy dựng lên, "Ngốc ơi là ngốc! Tìm cách đưa hắn lên giường chứ còn gì nữa? Phải cho hắn biết thế nào là sự mê hoặc của phụ nữ, phải làm cho hắn mê đắm, không lúc nào không nghĩ đến, như vậy thì hắn mới nhớ đến cậu chứ!"
Trình Vũ Phi càng khóc to hơn. Cô không biết làm thế nào. Trong học tập và công việc cô luôn tỏ ra là người thông minh, lý trí, nhưng trong cuộc sống sao cô lại hồ đồ như thế có lúc còn ngốc nghếch nữa. Cô thích Mục Thuần cơ mà, cô cũng chẳng phải là cô gái hoang tưởng cổ hủ, cô muốn hiến dâng cho Mục Thuần nếu như anh ta chủ động. Nhưng lúc nào Mục Thuần cũng tỏ ra là một quân tử đường hoàng, anh ta không muốn, cho nên Trình Vũ Phi cũng không thể chủ động dâng hiến, rốt cuộc cô vẫn là một cô gái kiêu kỳ. Hơn nữa, cô cảm thấy trước sau gì cô với Mục Thuần cũng kết hôn, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, có gì phải gấp gáp chứ?
Nhưng cô không ngờ, tất cả lại thay đổi trong tích tắc. Mọi chuyện cho dù chắc như đinh đóng cột thì một lúc nào đó cũng xảy ra điều ngoài ý muốn, huống hồ tình yêu trong sáng giữa cô và Mục Thuần làm sao có thể bình yên vô sự được?
Mỗi bệnh viện đều có luật về tình yêu, trong đó có một điều là: y tá yêu bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ khoa ngoại. Nhiều y tá mới mười bảy, mười tám tuổi đã bắt đầu đi làm, bước chân vào giang hồ, mỗi người đều có dung mạo trẻ đẹp nhưng tâm lý già dặn. Đó là điều mà những nữ bác sĩ mọt sách có học hết cử nhân rồi lại học lên thạc sĩ cũng chẳng thể lĩnh hội được.
Trong đó y tá phòng phẫu thuật không biết có phải là muốn để các bác sĩ khoa ngoại mát mắt hả dạ hay không mà ai cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, đặc biệt là đôi mắt lúng liếng, mà chắc chắn là đã qua dao kéo. Ôi, làn thu thủy nét xuân sơn lộ ra ngoài chiếc khẩu trang trắng lúc nào cũng liếc mắt đưa tình. Lại còn lau mồ hôi cho các bác sĩ đang phẫu thuật một cách vô cùng dịu dàng tình tứ, da thịt đụng chạm, cái cảm giác kích thích ấy chắc chắn là rạo rực hơn nhiều cái gọi là hồng nhan tri kỷ. Những bác sĩ ngoại khoa khôi ngô tuấn tú ngày ngày đối diện với những đôi mắt tựa mặt hồ thu long lanh, ngày ngày hưởng thụ sự dịu dàng của các người đẹp, không động lòng mới là lạ.
Trình Vũ Phi còn nhớ mùa xuân năm đó Mục Thuần cúi đầu nói với cô, "Anh xin lỗi, Phi Phi. Anh đã phạm sai anh phải có trách nhiệm với cô ta.. "
Câu này báo cho Trình Vũ Phi hai tin: Một là anh ta chắc chắn đã ngủ với cô gái đó, hai là anh ta rõ ràng là muốn chia tay. Điều này làm Trình Vũ Phi vừa kiêu ngạo vừa thê thảm. Kiêu ngạo là vì cô có con mắt nhìn người, chọn được một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm. Chẳng giống như anh cả Thành Long, nói là mình bị trúng kế hồ ly tinh, phạm phải sai làm mà bât kỳ người đàn ông nào cũng phạm phải. Thê thảm là vì người đàn ông của cô hóa ra lại tầm thường đến vậy. Thì ra trong lòng anh ta, tình yêu ba năm không bằng cuộc tình một đêm, tình yêu ba năm có thể không chịu trách nhiệm mà một đêm cuồng nhiệt lại cần anh ta chịu trách nhiệm.
Thế là Trình Vũ Phi rất độ lượng ồ lên một tiếng, quay người đi thẳng, để người đàn ông thấy sự dứt khoát từ đằng sau mình. Cô chạy một mạch đến nhà Bàng Hồng khóc đến ngất đi. Mùa xuân năm đó, trong tiếng tru tréo chửi rủa của Bàng Hồng, thế giới hạnh phúc của Trình Vũ Phi tan theo mây khói, tình yêu hoàn hào của cô cũng tan biến như bong bóng xà phòng.
Mục Thuần cũng giống như tất cả đàn ông trên đời không quên được tình cũ, hết lần này đến lần khác tìm cách lượn lờ trước mặt Trình Vũ Phi. Nhân dịp hội chẩn anh ta đến khoa cô khoe mẽ. Mặc dù với thâm niên của anh ta thì không cần phải đích thân đến như vậy. Có lúc anh ta nhẹ nhàng hỏi cô có khó khăn gì không, có cần giúp đỡ không, rồi lại giải thích về nỗi khổ tâm hồi đó của mình.
"Phi Phi... Em biết là anh không được lựa chọn mà... em rất mạnh mẽ, không yếu đuối như cô ta... em có học thức, có năng lực, nhưng cô ta thì ngoài anh ra chẳng có gì hết... cho nên anh..."
Trình Vũ Phi lập tức tỏ thái độ xem thường quay người bỏ đi, là người lớn cả phải biết chịu trách nhiệm cho hành của mình chứ. Nói cắt đứt là cắt đứt, sao lại còn kể lể dài dòng như đàn bà thế chứ?
Thế là Trình Vũ Phi chọn được thời điểm thích hợp bình phẩm về một người đàn ông ngay trước mặt Mục Thuần "Tôi ghét nhất cái bọn đàn ông mồm miệng xoen xoét, kể lể dài dòng! Việc đã làm, bát nước đã hắt đi! Trên đời này làm gì có việc gì lưỡng toàn kỳ mĩ chứ!"
Từ đó trở đi Mục Thuần hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện trước mặt Trình Vũ Phi thêm lần nào nữa. Dù sao anh ta cũng là người đàn ông thông minh.
Việc Trình Vũ Phi chia tay Mục Thuần trở thành đề tài đàm tiếu, là tin sốt dẻo trong bệnh viện nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống. Bởi vì đã có một tin khác hay ho hơn gâv ra sóng gió làm chấn động cả bệnh viện. Một bác sĩ khoa nội thật thà như đếm lại ngoại tình với một đồng nghiệp, vợ ông tự tử bất thành, được chở vào bệnh viện cấp cứu. Khoan hãy nói chuyện ngoại tình của vị bác sĩ xui xẻo bị bại lộ, em vợ anh ta chạy đến bệnh viện đổ thêm dầu vào lửa, trước mặt bao nhiêu bác sĩ và bệnh nhân, tặng cho người thứ ba một cái tát như trời giáng. Nhưng dũng cảm nhất trong câu chuyện này chính là bác sĩ "bồ nhí" kia, sau khi bị cái bạt tai nổ đom đóm mắt đó vẫn tiếp tục công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tin tốt chưa ra khỏi nhà, tin xấu đã bị đồn ngàn dặm, câu chuyện này lan truyền khắp các ngõ ngách trong bệnh viện với tốc độ chóng mặt. Hai người đó bỗng trở thành người nổi tiếng khắp bệnh viện, các bác sĩ y tá cứ rảnh là xếp thành hàng dài, từng tốp từng tốp một kiếm cớ đến khoa của hai bác sĩ nọ để được nhìn tận mắt người thật việc thật. Rất nhiều người: dân thường có, người nổi tiếng có, đưa ra những đánh giá về chuyện này.
Một người may mắn đã ghi lại được vài câu dũng cảm như sau:
Một thường dân đang nằm viện nói: "Tốt! Tiểu tử này có tiềm năng! Sau này có thể làm trưởng khoa! Bây giờ phải cố gắng, để tránh sau này có cố cũng không được!" (Ở bệnh viện rất nhiều trưởng khoa ít nhiều đều từng bị tai tiếng).
Một trưởng khoa khoa ngoại tim mạch nói: "Các cô cậu dẫn tôi đến gặp bác sĩ "người thứ ba" đó đi! Tôi muốn lôi cô ta đến khoa tim mạch, bênh tình của các bệnh nhân ở khoa tôi ngày càng xấu đi nhanh chóng, cần có một bác sĩ có tố chất tâm lý vững vàng, dũng cảm như thế đến chữa trị..."
Trong bệnh viện hàng năm đều có bầu chọn nhân vật đứng đầu bảng tin tức giật gân do nhóm người nhiều chuyện bầu ra, không năm nào là không có, mà càng ngày càng đặc sắc. Đúng thật là nước sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, càng về sau càng dữ dội. Vị bác sĩ khoa nội hiền như cục đất ấy tất nhiên được bầu chọn là nhân vật nổi trội năm đó.
Đó chính là chốn giang hồ nơi bệnh viện của Trình Vũ Phi, ba bốn ngàn nhân viên, mỗi ngày không ít thì nhiều đều có kịch để xem. Đời người như một vở kịch, cô là người diễn, cũng là người xem.
Trình Vũ Phi rất đúng giờ đẩy cửa khoa cấp cứu, bước vào chốn giang hồ của cô. Hôm nay là ngày cô trực, hy vọng bệnh nhân không quá đông, nhưng thời tiết quá lạnh. Thời tiết lạnh như vậy, những bệnh nhân được đưa đến đây đều rất nặng. Thật ra cô không bao giờ ngờ được có ngày mình lại trở thành gái già. Cô không giống với những gái già vì quá cao ngạo nên ế. Cô không hề kén chọn đàn ông, cô nguyện cùng một người đàn ông tay trắng vươn lên, đồng cam cộng khổ. Nguyên nhân là tại Mạc Thuần, bởi vì anh ta quá ưu tú, không chỉ làm lỡ quá nhiều thời gian của cô mà còn ngăn cản bước tiến của những người đàn ông mon men muốn tiếp cận cô. Sau khi chia tay Mạc Thuần, Trình Vũ Phi một thời gian dài thu mình vào vỏ ốc đến khi tỉnh ra, định thần lại thì đã thành gái già từ lúc nào. Công việc của ngày hôm nay quả nhiên rất bận rộn, hầu như không một phút nào được ngơi tay. Đến hơn mươi một giờ tối, có một bệnh nhân đau ngực được đưa đến, vừa đo diện tâm đồ cô đã chẩn đoán được ngay là nhồi máu cơ tim cấp tính. Thời tiết này rất dễ xảy ra sự cô tắc động mạch ngoài ý muốn, bệnh nhân có tên Vương Bảo Quốc này có chút đặc biệt, anh ta được một bảo vệ trực đêm nào đó đưa đến.
Phải lập tức tiến hành phẫu thuật, mà người thân của Vương Bảo Quốc đều ở thành phố B. Không có người thân thật không tiện chút nào. Nhưng rồi bệnh nhân đưa cho cô một số điện thoại, nói là của một người bạn. Y tá gọi theo số điện thoại này, bảo người bạn đó đến bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui