Thị giác: Hermione · Granger-------------------------------------------------“Hermione, Krum bị ông Crouch tập kích!”Harry vừa thở hồng hộc vừa bò vào phòng sinh hoạt chung tháp Gryffindor, nhanh chóng đến ngồi cùng cô và Ron trong góc tường gần lò sưởi, đem tất cả chuyện vừa mới phát sinh nói cho chúng ta biết."Nếu đúng như lời bồ nói thì không phải ngài Crouch tập kích Victor, mà là có kẻ nào đó sấn Victor không phòng bị tập kích hai người bọn họ." Cô nói ra phân tích của mình."Well… Hoặc có thể là như thế này," Ron hưng phấn mà nói, "Krum tập kích Crouch ——— sau đó anh ta tự ếm bùa chú hôn mê cho bản thân!""Sau đó để mọi người nghĩ rằng tất cả mọi chuyện là do ông Crouch đang diễn kịch, có phải hay không?" Cô lạnh lùng lên tiếng.Ron vẫn không có chút thân thiện nào với Victor.Chuyện ông Crouch tập kích Victor, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cô cũng có một chút lo lắng cho anh.Ngày hôm sau, cô đến trước thuyền lớn của Durmstrang, Victor cũng đang đi ra từ trong khoang thuyền."Xin chào."Vẻ mặt anh ngơ ngác hệt như người gỗ, phất phất tay với cô, cô nghi ngờ có phải là do cuộc tấn công xảy ra tối qua đã khiến cho đầu óc của anh trở nên choáng váng hay không.Cô không bận tâm đến việc khách sáo, trực tiếp phát ra thăm hỏi:"Anh có bị thương không? Cảm giác của anh bây giờ thế nào?""Ngạch, tôi, tôi không có việc gì…" Mặt anh lại đỏ lên, làm cho cô cũng có chút ngượng ngùng, làm sao cô lại hấp tấp như vậy đâu?Hai người cứ vừa đỏ mặt vừa lắp bắp nói chuyện với nhau, họ chỉ hàn huyên được vài câu liền cho nhau chào từ biệt.Mấy ngày nay thật sự cực kỳ vội vàng.Tới gần cuối năm học, các môn thi cuối kỳ cùng với hạng mục thi đấu thứ 3 của giải đấu Triwizard diễn ra cùng một lúc, cô cần thiết phải nắm chặt thời gian vừa ôn tập vừa làm một ít chuẩn bị giúp Harry đối mặt với mê cung.
Không ai có thể thờ ơ nhìn người bạn thân nhất của mình cô đơn đối mặt với trận thi đấu nguy hiểm như vậy.Đương nhiên, cô còn phải bắt được thóp của ả Skeeter kia nữa.
Ả ta lại viết thêm một bài báo mùi hôi tận trời chửi bới Harry!Cô rốt cuộc cũng biết được bí mật của Skeeter, ả ta là một Animagus trái phép, nhờ vào hình thái Animagus bọ cánh cứng, ả ta không ngừng lén lút đi nghe trộm tin tức tư mật của người khác, dùng nó làm tài liệu viết báo chí bôi nhọ danh dự của họ.
Nếu được sinh ra ở thế giới Muggle, ả nhất định sẽ rất thành công trong nghề paparazzi.Cô nhốt bọ cánh cứng hình thái Skeeter vào một cái bình nhỏ, giờ thì ả rốt cuộc không còn biện pháp nào có thể viết báo lung tung được nữa.
Đây là một sự kiện lệnh moi người vui sướng không thôi, cô tính toán sau khi kết thúc giải đấu Triwizard mới chia sẻ tin vui này cho Harry và Ron biết.Nhưng hạng mục thi đấu thứ 3 diễn ra cũng không thuận lợi một chút nào, thậm chí vô cùng nguy hiểm.Vốn dĩ bản chất giải đấu Triwizard đã thập phần nguy hiểm, cô vẫn luôn lo lắng cho Harry, cũng lo lắng cho… Victor, cô hy vọng anh cũng được bình yên vô sự.Chính là ai có thể nghĩ đến, một giải đấu dành cho thiếu niên vườn trường lại bị Chúa tể Hắc ám lợi dụng, bày ra âm mưu đen tối như vậy đâu.Lúc nhìn thấy thi thể của Cedric · Diggory, nước mắt cô bừng lên, trong lòng ngập tràn bi thương.Cô và Diggory cũng không thân quen nhưng cô biết anh ta là một người rất tốt, là một học trưởng đáng được tôn kính cũng là niềm kiêu ngạo của Hogwarts, bây giờ lại bị Chúa tể Hắc ám biến thành một khối thi thể lạnh băng.Nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt chồng chất vết thương của Harry, nhìn thấy đôi mắt đen tràn ngập ủ rũ cùng lo lắng của Victor, niềm hy vọng lại dâng lên trong lòng cô —— May mắn, bọn họ còn tồn tại.@@@@@@@@@@@@@@@@@@@Thị giác: Victor · Krum--------‐-------------------------------Chuyện anh bị tập kích Her-my-nee cũng biết.Mất mặt quá, anh luôn bị xấu mặt trước cô, không biết hình tượng của anh trong mắt cô có phải là một quả bí đỏ lớn ngốc đầu ngốc não hay không nữa.Bất quá cô quan tâm đến anh, điều này chứng minh ít nhất thì cô không chán ghét anh.Nhưng trước mắt đây không phải là chuyện quan trọng nhất, vì chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới trước vấn đề lớn hơn nữa.Chúa tể Hắc ám sống lại.Dũng sĩ Hogwarts, Cedric · Diggory hy sinh, cậu ta là một thân sĩ người Anh điển hình, cư xử nho nhã lễ độ, luôn thân thiện với mọi người, đối với cái chết của cậu ta anh cũng cảm thấy thực bi thống.Potter tìm được đường sống trong chỗ chết, còn chịu rất nhiều vết thương, tuổi còn nhỏ nhưng đã dũng cảm như vậy, thật sự đủ làm người kính nể.Hiệu trưởng của Durmstrang, Igor • Karkaroff là một kẻ nhu nhược, ông ta vừa nghe thấy tin Chúa tể Hắc ám sống lại đã bỏ trốn mất dạng, anh đã sớm khinh thường hắn.Mặc kệ là ai, đã xảy ra chuyện gì, tất cả điều này đều chứng minh một điều duy nhất là từ giờ trở đi thế giới này sẽ không còn được an bình nữa.Giải đấu Triwizard cùng với đủ loại cảm xúc phức tạp của mọi người kết thúc, năm học này cũng đi hướng kết thúc, mà anh cũng phải lên đường trở về Durmstrang.Những người bên cạnh anh thường nói rằng anh cực kỳ phù hợp với Durmstrang, nói rằng tính cách và khuôn mặt âm trầm của anh cũng lạnh lùng, u ám như bầu không khí ở nơi đó.Sự thật không phải như thế, nếu anh không bưng một khuôn mặt âm trầm, cau có thì rất khó thoát khỏi sự dây dưa cùng với việc vô cớ gây rối không ngừng từ các phóng viên báo chí lẫn fans hâm mộ.Nói trở về, anh thật sự không muốn rời đi Hogwarts, anh thích kiến trúc lâu đài, đồ ăn cùng bầu không khí nơi đây, đương nhiên, anh đặc biệt thích… Her- my-nee.Lúc anh muốn đến gần cô để chào từ biệt thì nghe thấy một phần cuộc trò chuyện của cô, Potter và Weasley."Tôi có thể nói chuyện với em một chút không?"“Ngạch…… Có thể…… Được chứ.”Chúng ta xuyên qua đám người, tìm được một nơi ít người qua lại."Tôi có thể viết thư cho em không?" Anh không biết nói lên từ chỗ nào, cũng không biết trải chăn, ướm lời ra sao cho tốt, đành phải trực tiếp nói ra ý tưởng chân thật từ sâu trong nội tâm mình với cô.“Đương nhiên, em cũng sẽ viết cho anh.” Cô ấy cười lên trông cực kỳ xinh đẹp: "Đi đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió.”“Tôi sẽ.” Anh cũng cười còn cầm lòng không đậu mà nâng lên ngón trỏ cùng ngón giữa, nhẹ nhàng chạm đến môi, dùng hôn gió tỏ vẻ lưu luyến chia tay."Anh, anh đi nhanh lên, thuyền sắp nhổ neo rồi kìa." Mặt Her- my-nee lập tức đỏ bừng lên còn dùng tay đẩy anh.Nói thật, đôi tay vừa tinh tế vừa mềm mại này của cô, căn bản là không thể đẩy động được anh nhưng anh vẫn phối hợp với cô mà di chuyển về phía thuyền Durmstrang.
Thẳng đến khi cả anh và cô đều đứng ở trên boong thuyền, cô mới giật mình phản ứng lại đây, xoay người chạy mất.Nhìn thân ảnh cô dần dần thu nhỏ, anh nghĩ rằng trên thế giới này có một loại lực lượng, là thứ cho dù một trăm Chúa tể Hắc ám tồn tại cũng không tiêu diệt được..