- Phốc ... Được rồi haha... Không ... Không có gì đâu .... haha....
Lạc Thập Nhất cố nhịn cười nói hết . Vẻ mặt trêu tức nhìn Đường Bảo , con sâu béo này thật thú vị.
- Ngươi ... Ngươi . Ai cho ngươi cười!!!
Đường Bảo nghiến răng nghiến lợi nhìn Lạc Thập Nhất . Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt láu cá , khụ... Tuấn lãng của hắn , bỗng tim nó đập nhanh hơn bao giờ hết . Chuyện ... Chuyện gì thế này?? Sao mình, mình cảm thấy thật hồi hộp , là sao đây .
Không khí xung quanh biến thành màu hồng nhạt , mấy trái tim đỏ , hồng làm nền xung quanh . Thần tình yêu cầm cây cung đầu trái tim bay lòng vòng lòng vòng xung quanh , cuối cùng chóng mặt quá mà té với 1 tư thế vô cùng đẹp , đầu dưới đất , chân trên trời , còn cây cung thì xiêu xiêu vẹo vẹo cắm ở bên 1 bàn chân . Quả là tác phẩm nghệ thuật a .... Bên đây người và sâu liếc mắt đưa tình , còn bên kia thì ....
- Woa.... Cái cây này đẹp thiệt nha, Khuynh nhi, không biết bán ra sẽ được bao nhiêu nhỉ ??
Thiên Cốt vẻ mặt hưng phấn nhìn 1 cái cây nào đó .
- Cây này có tên là độc bất xâm , khi mang nó theo người , có thể tránh được độc ở nhân gian, còn ở tiên giới thì không chắc, vì có ngoại hình đẹp nên các vị tiên nhân thường dùng nó làm cây cảnh . Bán ra 1 lá là khoảng mấy lượng hoàng kim là ít
Khuynh Thành nhàn nhạt giải đáp cho Hoa Thiên Cốt .
- Hoàng ... Hoàng kim ....
Hoa Thiên Cốt khiếp sợ nhìn độc bất xâm . Số tiền này , sợ là mấy đời nàng cũng không được diện kiến . Hoa Thiên Cốt cũng không kinh ngạc về sự hiểu biết của Khuynh Thành , lần đầu gặp nhau , cô cũng biết Khuynh Thành không phải là người bình thường . Đến những thời gian sống chung và cùng nhau trong những hành trình , có nhìêu thứ nàng chẳng biết , đều là Khuynh Thành giảng giải cho nàng biết. Những lúc ở cùng Khuynh Thành nàng đều tự ti về chính mình , nếu Khuynh Thành không tồn tại , liệu người đó có dành nụ cười ôn nhu cho nàng không ??...
Lắc lắc đầu , xua tan đi những suy nghĩ xấu xa này . Nàng đang nghĩ gì vậy chứ ? Khuynh Thành chẳng phải là muội muội nàng sao ? Sao nàng lại có những suy nghĩ xấu xa như vậy ?...ai..
- Tiểu Cốt , sao vậy ? Không khỏe à ?
Khuynh Thành quan tâm hỏi .
- Không ... Không có gì . A cái lư hương đó thật đẹp và to
Hoa Thiên Cốt vội chuyển sang đề tài khác. Nàng lại gần và chạm vào cái lư hương .
- Lạnh, lạnh quá , đây là gì ?
- Đừng chạm vào nó , rất nguy hiểm
Lạc Thập Nhất không biết đã thoát ra không khí ám muội với sâu béo Đường Bảo lúc nào , lo lắng nói .
- Xương mụ , người không sao chứ
Đường Bảo gấp gáp hỏi . Khuynh Thành cũng bước lên kiểm tra tay Hoa Thiên Cốt . Phù....may mắn là không có chuyện gì . Nàng nhìn qua cái lư hương , kinh ngạc nhìn nó . Đây ...chẳng phải là....
- A... Ta ... Ta xin lỗi
Hoa Thiên Cốt hốt hoảng rút lại tay.
- Nhưng ... Đại sư huynh , chẳng phải nó chỉ là 1 cái lư hương to đùng sao , sao lại nguy hiểm chứ ???
Hoa Thiên Cốt nghi hoặc nhìn Lạc Thập Nhất .
- Nó không phải là cái lư hương bình thường , bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy nó to chứ không có gì đặc biệt , nhưng những ai chạm vào , chưa tới nữa khắc , họ sẽ bị đóng băng mà chết
- Lạc Thập Nhất vẻ mặt nghiêm túc .
- Nhưng nguy hiểm như vầy mà tại sao lại để ngay đây ?
- Ta nghe sư phụ ta - Ma Nghiêm nói....100 năm trước , cái lư hương này đột nhiên xuất hiện 1 cách kỳ lạ ở giữa biển , nó không chìm xuống mà nổi trên không trung , xung quanh phát ra 1 thứ ánh sáng nhàn nhạt , yêu ma tưởng đó là thần khí nên nổi lên tính tham lam muốn chiếm giữ , nhưng bất kỳ yêu ma nào lại gần cách cái lư hương 100 dặm đều đóng băng và chết , dần dần cũng không ai dám lại gần nó nữa . Tôn Thượng lúc ấy được Ngọc Hoàng phái xuống thu phục thần khí , nhưng khi người đi lại chuẩn bị chiến với nó thì nó lại không đóng băng ngài , vì vậy , Tôn Thượng đem nó về Trường Lưu và cái lư hương này không hề tấn công người của Trường Lưu , chỉ khi họ chạm vào nó quá lâu mới chết thôi , còn Tôn Thượng thì có thể chạm 1 ngày mà không bị sao cả...
- Nói đến đây , trong mắt Lạc Thập Nhất đều là vẻ sùng bái.
- Vậy tại sao sư...à không , Tôn Thượng lại đặt nó ở đây
Hoa Thiên Cốt vẻ mặt đầy hiếu kì . Trong lòng lại hiện ra bóng dáng màu trắng đó , bất giác đỏ mặt ngượng ngùng .
- À ...nó là kết giới của Trường Lưu hiện tại
Lạc Thập Nhất không chú ý đến sự khác thường của Hoa Thiên Cốt , vui vẻ giải đáp . Khuynh Thành thì trầm mặt nhìn cái lư hương . Tại sao nó lại xuất hiện ở đây ?
- Khuynh Thành tiểu muội , muội sao vậy?
Lạc Thập Nhất bỗng chú ý đến sự khác thường của Khuynh Thành , khuôn mặt tuyệt mĩ lành lạnh như đang suy tư điều gì đó , đôi mắt tím huyền bí sâu không thấy đáy , hắn hơi kinh ngạc , 1 cô bé khoảng 5,6 tuổi lại có vẻ mặt và đôi mắt này sao ??? Không hiểu sao , trực giác nói cho hắn biết , cô bé tên Khuynh Thành trước mắt này không đơn giản vả lại cô cũng biết cái lư hương đó là thứ gì , nhưng không hiểu biết đơn giản như vậy , cô còn rất quen thuộc với nó nữa . Lạc Thập Nhất hơi khiếp sợ về những suy nghĩ của mình vội gạc bỏ nó đi .
- Không có gì...
Khuynh Thành lắc đầu . Lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có .
- Ừm , vậy được rồi , theo ta , ta sẽ đưa bọn muội đến phòng của mình
Lạc Thập Nhất gật đầu và nhìn qua Đường Bảo .
- À, đại sư huynh , huynh có thể tìm Đường Bảo bất cứ lúc nào
Hoa Thiên cốt ám muội cười . Khuynh Thành hơi giật giật khóa miệng , nhìn trời , chẳng lẽ hiệu ứng bươm bướm của mình quá lớn, đến nỗi tiểu Cốt cũng trở nên ..khụ..đen tối . Mặt Đường Bảo và Lạc Thập Nhất nhất thời đỏ lên , không dám nhìn mặt nhau nữa .
- Khụ... Theo ta
Lạc Thập Nhất xoay người bước đi , chỉ thấy lỗ tay của hắn đỏ lên khác thường . Đường Bảo trên vai Khuynh Thành len lén liếc nhìn bóng lưng Lạc Thập Nhất . Thật ra ...hắn cũng không như vậy đáng ghét ... Hoa Thiên Cốt vẫn nở nụ cười ám muội , trong lòng thầm nghĩ cần bao nhiêu ngân lượng để sắm đồ cưới cho Đường Bảo. Khuynh Thành chỉ biết thở dài ...
Ai .... Tiểu Cốt ngượng ngùng biến thành....... Tiểu Cốt bá đạo .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ra chương đúng thời hạn nha m.n
Bởi ta không muốn nhà ta sáng nhất đêm nay đâu....
Chúc m.n chủ nhật vui vẻ bên gia đình và người thân
Yêu m.n nhớ ủng hộ truyện này nha