Đn Kny Tiên Nữ


Cánh cửa shoji mở ra, đón tiếp một cô gái, đầu cô ta cúi thấp chạm sàn tatami, cung kính lạy người ngồi trên cao

Tấm rèm ngọc châu màu đỏ sẫm che đi dung mạo người bên trong, căn phòng xa hoa nhưng đơn giản chỉ vang lên vỏn vẹn tiếng kéo cắt thứ gì đó, có lẽ là hoa

"Nói đi, nguyện vọng của ngươi là gì?"

Giọng nói của người đó vang lên, trong trẻo như tiếng chuông bạc trên lắc chân của những tiểu thư quyền quý phương Tây

Dễ nghe, nhưng lại lạnh nhạt và uy quyền

Nó rất giống với tư thái xa cách thượng đẳng của những kẻ có địa vị trong gia tộc cô ta, chỉ là người này thì mang cảm giác tuyệt đối như trời cao

Còn bọn họ- bụng dạ cô ta cồn cào khi nghĩ đến những gương mặt méo mó bởi dục vọng đó

"Tôi muốn diệt một gia tộc, một gia tộc đáng nguyền rủa"

Cô gái nói, giấu không nổi vẻ hận thù run rẩy trong giọng mình, nhưng mùi hương nhàn nhạt như cơn gió ngày nắng cô ta yêu đến chết phảng phất từ lư hương khiến cô ta bình tĩnh lại

"Đây là tấm lòng thành của tôi"

Cô gái từ từ lấy ra một đồng xu tròn với lỗ vuông ở giữa, mặt trước khắc các ký tự hán "和同開珎" (Hòa đồng khai trân)

Là đồng Wadokaichin thời kỳ Nara, cách thời Taisho chừng một ngàn năm

Đồng xu ngay lập tức biến mất sau vài tích tắc khi cô gái nói xong

Cô gái vẫn không ngẩng đầu, nhưng cơ thể cô ta lại run rẩy, nhưng lần này là vì sự sung sướng hả dạ

"Obanai"

"Tôi muốn giết sạch bọn họ, không, có một đứa trẻ được nhốt trong ngục tối, nó có đôi mắt hai màu độc nhất, xin ngài hãy để nó sống"

Cô gái cầu xin cơ hội sống cho cậu trai nhỏ, mặc kệ tử thần đang đếm ngược sinh mạng cô


"Thành giao"

Tiên nữ nói, chấp nhận nguyện vọng của kẻ phàm trần

!

!

Obanai Yui đã chạy trốn, vật tế được con quỷ yêu thích nhất đã chạy trốn.

Nó thừa cơ, ăn sạch một nửa thành viên gia tộc

Obanai Iguro nghe được tin này, cảm thấy một loại hả hê chảy dọc tĩnh mạch mình trong vài giây ngắn ngủi

Nhưng sau đó, cậu trai chỉ cụp mắt, lại ngồi một góc của ngục giam, đôi mắt loạn sắc tố của cậu ta không thèm liếc ra ngoài song gỗ, vết sẹo trên khóe môi kéo dài đến tận mang tai luôn bỏng rát dù đã qua chừng ấy thời gian

Đúng lúc này, tiếng cửa cót két ghê rợn đó mở ra, mùi máu nồng nặc xông vào khiến bụng dạ Obanai Iguro quặn lên, cậu lập tức nhìn về phía cửa

Một người phụ nữ với mái tóc màu xanh navy bước vào, đôi guốc gỗ và bộ yukata đơn giản chỉ có vài hoa văn chìm và mỗi thắt lưng lụa quanh eo với chiếc haori xanh dương

Cô ta cầm một chiếc ô wagasa, đôi mắt màu tím hoa lan nhìn vào Obanai Iguro ở trong ngục, mặc cho bên ngoài máu chảy thành sông, người phụ nữ này vẫn sạch sẽ không dính chút gì dơ bẩn, thậm chí là không bị ám mùi máu

Cửa lồng giam đột nhiên mở toang dù không ai động vào nó, Obanai Iguro vô thức nín thở khi người phụ nữ đến gần, cô ta đứng trước song gỗ giờ đây chỉ là đống phế thải

"Lại đây"

Giọng nói dễ nghe đến bất ngờ, cậu ta bước đến chậm chạp, dè dặt nắm lấy bàn tay của người phụ nữ

Người phụ nữ không nói gì nữa, chỉ dắt tay cậu ra khỏi ngục giam, đi qua cửa lớn, rời khỏi nơi địa ngục này một cách đường đường chính chính

Giống như một giấc mơ vậy- thần linh ơi con có đang ngủ không?

Obanai Iguro không khó để nhận ra mình đang đạp lên máu tươi mà bước, nhưng cậu không thấy cái xác nào cả, hay đúng hơn, cậu không thể thấy

"Tôi muốn nhìn"

Cậu muốn nhìn đám người bẩn thỉu ngày ngày hành hạ cậu, cậu muốn nhìn chúng- cậu muốn thấy chúng vùng vẫy tuyệt vọng, cậu sẽ cười vào mặt chúng, thậm chí còn sẽ đâm thêm một dao cho chúng chết luôn

"Không"

Cô trả lời ngắn gọn

"Tại sao?"

"Nhìn làm gì chứ?" Người phụ nữ nói "Trả thù ư?"

Obanai Iguro im lặng, trả thù là chuyện hiển nhiên, sao phải khoan nhượng chứ- sao có thể bình tĩnh chứ?

Cậu không làm được

"Giết người là đang giết mình.

Quên nó đi"

Sao có thể chứ.

Cậu cười khẩy

"Cô không hiểu"

"Sao ta phải hiểu?"


Câu trả lời khiến Obanai Iguro sửng sốt, nhưng khiến cậu ngỡ ngàng hơn là cô ta cho cậu ta thấy thảm cảnh của đồng tộc Obanai

Mùi máu, xác chết vương vãi không nguyện vẹn khiến cậu buồn nôn, may mắn là sáng nay cậu chưa ăn gì

Người phụ nữ lại che chắn tầm nhìn của cậu ta

"Thấy không? Sinh mạng là thứ nặng nề nhất trên đời"

Obanai Iguro lắng nghe, cảm thấy hô hấp dồn dập và cơ thể thì bị đổ chì, như thể có vô số cánh tay kéo cậu ta cùng xuống địa ngục

"Dù xấu, dù tốt, dù thiện lành hay thất đức.

Khi chết oan uổng, sinh mạng của người đó cũng giống như gông xiềng, buộc chặt gót chân người ở lại"

Người phụ nữ đó nói, bế cậu ta lên như một đứa trẻ, mặt cậu vùi vào vai cô, mùi Đàn Hương sâu lắng và ấm áp đó khiến Obanai Iguro cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ

"Nên đừng nhìn nữa, cũng đừng nhớ lại, càng đừng quay đầu"

"Tương lai của cậu là màu nắng, quan tâm chi vũng bùn tối tăm đó?"

Ánh nắng chiếu lên cơ thể gầy rộc của cậu, làm sáng bừng gương mặt thanh tú của người phụ nữ, vết sẹo trên mặt cô không khiến cô xấu đi mà ngược lại

Gương mặt này sẽ bình thường lắm nếu không có vết sẹo này

Vết sẹo dài trên lông mày một phân, kéo dọc xuống viền hàm của người phụ nữ

Obanai Iguro không hỏi lý do cô có vết sẹo này, nhưng như tìm được đồng bệnh tương liên, cậu ôm lấy cổ cô ấy, muốn khóc nhưng nước mắt chỉ đọng trong hốc mắt mà chẳng chịu rơi

Người phụ nữ vuốt đôi mắt ngập nước đó, xoa nhẹ khóe mắt đỏ hoe của cậu

"Ngoan"

Cô đặt cậu đứng nơi vệ đường, người qua đường cứ như bị mù, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của hai người họ

Cô lấy ra cuộn băng gạc, quấn quanh miệng cậu, che đi vết sẹo đến chính Obanai Iguro cũng ghê tởm

"Cậu có ghét quỷ không? Cậu có muốn giết sạch chúng không?"

"Tôi có" Không cần nghĩ ngợi, cậu ngay lập tức đáp

Cậu căm hận chúng, từ tận xương tủy


Người phụ nữ gật nhẹ đầu, gương mặt vẫn bình thản như cũ, trước khi nói

"À, đôi mắt của cậu gọi là chứng loạn sắc tố, tên khoa học là heterochromia"

"Không có gì đặc biệt cả, cũng như người thường"

Đó là tất cả những gì Obanai Iguro nhớ sau khi mở mắt lần nữa, và thấy mình nằm trên chiếc nệm ấm áp trong ngôi nhà gỗ của cựu Xà Trụ

Ông ta nói rằng một người phụ nữ đã gửi cậu ta đến đây vì thấy cậu ta có tài năng về kiếm thuật và học tập hơi thở của rắn

Trong một lần sau buổi luyện tập, Obanai Iguro đã hỏi sư phụ của mình

"Ông biết cô ấy là ai không?"

"Ai ư?"

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên gương mặt của vị cựu Xà Trụ

"Cô ấy là tiên nữ"

"Cứ gọi cô ấy là Tsurumai-tennyo (鶴舞天女)"

­­­___________________

Hành văn ngẫu hứng, ý tưởng tùy duyên

Dung mạo thanh tú, khí tràng siêu công, nếu viết được đến đó thì các bạn sẽ biết Mai công đến mức nào

Vạn nhân mê người gặp người yêu (không hẳn), Mary Sue sáng lấp lánh, ai thích sảng văn được toàn viên yêu đơn phương thì nhảy hố

Nữ chính bá nhất quả đất, nhưng tổng chiến lực lại ngang Muzan vì một số lý do, nói chung là bị nerf




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận