Nếu một ngày nọ, bạn tỉnh dậy và không nhớ bất kỳ thứ gì, kể cả tên của mình- bạn sẽ làm gì?
Đó là một ngày nắng, trời trong veo không một đám mây, Tsurumai thẫn thờ đứng giữa lòng sông và nhìn lên mặt trời chói chang trên cao, đôi mắt màu tím của cô không hề nheo lại hay khó chịu vì tia cực tím
Dòng sông tháng 8 chảy xiết như có thể cuốn trôi mọi nạn nhân xấu số vô tình sẩy chân xuống, nhưng Tsurumai thì bình thản đứng đó, cứ như lực kéo dòng nước là vô hình
Tsurumai nhéo nhéo lòng bàn tay mình, hết nhìn lên trời rồi lại nhìn xuống nước, hết quay sang trái rồi lại quay sang phải, cứ như một đứa trẻ đang tò mò về thế giới xung quanh
"Cái này là gì vậy?"
Cô nhìn xuống dòng nước
"Thứ trên đó là gì vậy?"
Cô nhìn lên trời
"Mình là gì- à, mình là mình"
Tsurumai xoa mặt mình, cuốc bộ lên bờ trong trạng thái không một manh áo, và thứ khái niệm như trang phục không có trong đầu cô
Cô đụng vào thân cây gần đó
"Này là gì nữa?"
Cô ngồi xuống gốc cây
"Thích quá, thứ mới thổi qua mặt mình là gì vậy?"
Tsurumai cứ thế lang thang trong rừng, gặp cái gì là cô lại đặt câu hỏi nhưng rồi cũng không có câu trả lời
Cô bốc một cây nấm hoa hòe lòe loẹt gần đó, ngắm nó rồi bỏ vào mồm
"Vị kỳ kỳ, ăn được"
Với Tsurumai, thứ gì bỏ được vào miệng là ăn được, bất kể nó có độc hay không
Chợt, tầm mắt cô tối đen, ngã uỵch xuống rồi tắt thở.
Tự hủy +1, get
Thi thể cô thối rữa với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giòi bọ, sâu kiến và côn trùng đua nhau bu tới.
Chúng ăn sạch từng lớp da thịt của cô gái, nhưng cứ ăn một miếng là lại về với đất mẹ, thế mà bị thu hút bởi mùi xác thịt phân hủy và vị tươi ngon của máu xanh, lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên, chúng gặm cho đến khi cô gái chỉ còn xương trắng
Bộ xương bị phong hóa nhanh đến đáng kinh ngạc ở một khu rừng nguyên sinh, mòn dần rồi biến mất.
Khi mảnh xương cuối cùng tan trong lòng đất, chuyện kỳ lạ đã xảy ra
Tsurumai lại nằm đó, nơi cô ngã xuống, chỉ sau một tháng.
Cô lim dim mở mắt, nhìn xung quanh rồi gãi đầu.
Không nghi ngờ gì, hay nói đúng hơn là không đủ chất xám để nghi ngờ, cô lại đứng dậy và đi đến khu vực mới
Cô trèo lên cây, lợi dụng thân hình bé nhỏ chui vào hốc cây có tổ ong bắp cày vì tò mò mấy con bay qua bay lại đó là gì
"Cái này là cái gì?"
Tự hủy +2, get
Cô mò tới một hang động rắn hổ mang, chộp lấy đầu một con rồi cảm thán
"Con này là gì nữa?"
"Hơi trơn- cắn hơi đau, nó phun gì vậy-"
Tự hủy +3, get
Cô mò xuống đầm lầy bán thủy sinh, tò mò nhìn con hà mã có cái miệng rộng, bơi đến đó và nắm lấy răng nó
"Rộng quá đi, chui vào thử xem-"
Tự hủy +4, get
Cô đuổi theo một con bướm và lạc đến vách đá cao hơn 600 mét, thấy gió lồng lộng lành lạnh, Tsurumai cười khanh khách, lại vung vung tay như hai cái cánh của con bướm, thả mình xuống vách
Tự hủy +5, get
Cô thấy một đàn bò cạp với cái đuôi nhọn hoắt như con vàng vàng bay bay đã chích cô lúc trước, trên lưng nó còn mang mấy con nhỏ hơn thế.
Tò mò xen thích thú, cô đi đến, hốt một mớ bò cạp nhỏ lên tay
"Tụi bây chích không đau bằng vàng vàng bay bay-"
Tự hủy +6, get
Cô đẩy một tảng đá ra, thấy một con nhện tắc kè dưới đó
"Nhiều chân quá nè, mảnh quá nè"
Nhện tắc kè chuyển màu
"Uầy ghê ta, bắt về thử-"
Tự hủy +7, get
Cô cắp nách hai con gấu đen nhỏ, hồ hởi vẫy tay với gấu mẹ cao hơn mét chín
"Cho xin mượn-"
Tự hủy +8, get
Tsurumai đã đi khắp nơi, những nơi cô không biết đâu là đâu
Thấy một cánh đồng Anh Túc, vì đẹp quá nên Tsurumai lại nhìn, chú ý đến những con vẹt đang mút mút gặm gặm mổ mổ gì đó trên những bông hoa, Tsurumai học theo
Cô bứt luôn hơn chục bông, bỏ vào mồm và cười nhạo mấy con vẹt
"Miệng nhỏ quá đó-"
Tự hủy +9, get
Thấy một ngọn núi lửa đang phun trào, tò mò vì sắc đỏ đặc sệt của nó, cô chạm vào
"Nóng thế- ơ thế tức là mình bỏ nó vào nước thì mình sẽ có suối nước nóng đúng không?"
Thế là Tsurumai lao vào núi lửa, ngược dòng mọi người
Tự hủy +10, get
Cô đưa tay nhúng xuống mặt nước biển, thích thú với màu sắc của nó vì gần giống màu tóc của cô
Cô ụp mặt xuống, há miệng uống một hớp
"Khụ, đây là vị mặn trong lời thầy Takeshi nè"
Vui vẻ, Tsurumai uống thêm chục hớp nước biển nữa
Tự hủy +11, get
Cô săm soi con dao cùn bị rỉ sét mình vừa tìm được, hí hửng lấy nó đi cắt thử nấm, tiếc là cắt không được
"Gì kỳ vậy, chắc là do nấm cứng quá"
Tsurumai liếc xuống bắp chân mình, cô đâm con dao vào đó
"Đau quá đi, nhưng cắt không đứt, vậy là con dao này có vấn đề thật rồi"
Cô rút con dao khỏi bắp chân đầy máu của mình, đập nát nó bằng cục đá để tránh ai giẫm phải
"Người ta bảo mấy cái này mà đạp trúng thì gay go lắm"
"Hì hì, không sao, mình đâm mà, chứ mình có đạp đâu"
Tự hủy +12, get
Tsurumai bước đến cạnh một bầy sư tử, nghiêng đầu hỏi
"Mùa đông lạnh lắm, cho mình ngủ cùng-"
Tự hủy +13, get
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tự hủy +N, get
_____________________________
Nếu để mô tả thì trạng thái này của nữ chính là trạng thái trẻ sơ sinh, không biết bất cứ thứ gì kể cả những kiến thức cơ bản, không nhớ gì luôn
Khác ở chỗ là Mai có khả năng tổ chức ngôn ngữ và cơ thể bất tử thôi