- CON KHỐN! CHẾT ĐI! TẠI MÀY MÀ TAO MANG TAI TIẾNG! CON CHÓ! - Những lời cay nghiệt vừa rồi, không cần đoán cũng biết là ai.Bà ta, mẹ của chủ thể, đang đánh đập cô dã man.CHÁT! CHÁT! CHÁTTiếng roi quật làm người ta rùng mình, từ nãy giờ ba ta cứ đánh vào lưng cô, vết thương này đè lên vết thương khác, tấm lưng rỉ máu làm người ta nhìn qua cũng thấy chua xót.
Bà ta đánh đến nỗi roi da bị đứt dây, chưa đủ, người đàn bà đó cầm chiếc gậy sắt đánh cô thật mạnh.Dường như trong quá trình ra tấn này không có một tiếng hét nào, có vẻ bà ta đã hả dạ nên đã bỏ đi, để cô lạnh lẽo trên sàn với cả người chằng chịt vết thương.- Rồi...!có một ngày...!tôi sẽ báo đáp lại tất cả...!những gì mà các...!người làm với tôi...Akiko tuy thê thảm những vẫn rên chửi rủa...Do cô đánh mấy bọn con nít đó, nên cha mẹ chúng đã đem tin này rêu rao khắp làng, khiến cho "người mẹ thân yêu" của cô "liên lụy", thế là bà ta bị mất khách.
Nên đã trút hết bực dọc lên người cô.Bộ đồ ngủ trắng mỏng của cô đã bị rách tả tơi, còn dính máu thảm thiết.- A...Vết thương làm cô đau rức, cô lết thân mình đến tủ đồ, cởi chiếc váy ngủ mỏng manh ra, cô đổ hết thuốc vào lưng...- A...a...Akiko nhịn đau, quân băng vào.
Cô mặc váy vào, lên giường ngủ như chưa có gì sảy ra...Chợp mắt được một chút, cô bỗng nghe thấy tiếng động mạnh dưới nhà, có thể là người phụ nữ kia uống rượu lên cơn sao.
Tốt nhất là đừng xuống, vết thương của cô đang có chuyển biến tốt, nếu bị đánh thêm chắc nhiễm trùng mất.
Cô không quan tâm nữa, tiếp tục thiếp đi...- Ưm...!- Akiko ngái ngủ xuống giường, cô ngủ hôm nay rất ngon, có lẽ không bị người đàn bà kia đánh thức.
Cô thành thục mở tủ mặc quần áo, mặc xong thì vẫn tiếp tục khoác thêm chiếc áo hôm qua.
Cô mở cửa ra khỏi phòng, hôm nay sẽ mệt lắm, bởi "người mẹ của cô" chắc hẳn "bày bừa" nhiều hơn mọi khi.Cái gì vậy?! Nó còn bày bộn hơn cô nghĩ...Phòng khách giờ không khác gì đống tan hoang, tường gỗ bị thủng nhiều chỗ, kunai dính đầy nhà, bình gốm; tranh vẽ bị vỡ; nát đôi, còn có vài vết cháy xém; bát đĩa vỡ khắp nhà nữa,...- Hic...!- Akiko run rẩy, "Bà ta là người trốn trại hả...?" - Cô thực sốc vô cùng, vậy cô phải dọn đống tan hoang này sao? Thế phải mất cả ngày mất! Người ta đã nói là thời gian là vàng là bạc rồi mà...Bỗng, một giọng nói lạ là cô giật mình:- Tìm thấy cô bé rồi!.