[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

" Inuyasha!"

Tiểu bán yêu muốn nói gì đó thì bị tiếng gọi của Irasue cắt đứt. Mikazuki nhướng mi, khẽ nháy mắt với hắn:

" Ngài có muốn thử không, nhị điện hạ? Cơ hội biến đổi yêu lực thành một đại yêu quái? Nó không thể thay đổi hình thái bán yêu, cũng rất nguy hiểm nếu thuốc dẫn không đúng, nhưng nó có thể hoán đổi hoàn toàn yêu lực ngài đang có. "

Nội tâm thiếu niên ầm ầm chấn động, hiển nhiên không hề nghĩ đến có thể có cơ hội này. 

Hắn chỉ nghĩ đến, có thể tăng yêu lực đến cực hạn của một bán yêu đã là rất tốt. Chỉ cần như vậy hắn đã rất thỏa mãn, suy nghĩ đạt được lực lượng như Mikazuki-sama vốn rất xa vời. Nhưng hiện tại cơ hội hoàn toàn vượt lên đang đặt ra ngay trước mắt.....

Còn có thể có cả nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng mà... 

Hắn muốn thử một lần. 

Cho dù khả năng thành công mong manh đến mức nào, hắn cũng muốn thay đổi cực hạn của bản thân một lần. Nó vẫn tốt hơn là chỉ đứng từ phía xa nhìn ngắm người kia không phải sao? 

Trong tim không rõ lỡ đi một nhịp, suy nghĩ bỗng trở nên rối ren.

Cảm xúc của hắn với Sesshomaru, rốt cuộc là thế nào? 

Chỉ đơn thuần là huynh đệ ngưỡng vọng, hay là giống như lời của Kagome? Hắn đối với người kia....

Inuyasha nhất thời không dám nghĩ nữa. Tình cảm như vậy thật có thể hi vọng sao? Tương lai của nó thấy thế nào cũng là một mảnh mịt mù. 

" Nhị điện hạ."

" Nhị điện hạ?"

" A.... " Inuyasha hồi thần, phát hiện đại nhân nhà mình đang lo lắng nhìn:


" Thế nào lại thất thần rồi? Ta dặn vừa nãy ngài nghe thấy chứ? "

Khả năng đọc suy nghĩ người khác của Mikazuki Inuyasha từng vinh hạnh diện kiến qua, cho nên thiếu niên chỉ có thể gật đầu cho qua: " Đã hiểu, ta có thể nhớ mà."

Nếu bị phát hiện loại suy nghĩ đó, sama sẽ nghĩ thế nào về hắn đây? Người ấy yêu thương bọn họ như vậy....

Nhìn bộ dạng chột dạ vẫn muốn giấu của thiếu niên, khóe môi mỗ gia trưởng yên lặng cong lên. Inuyasha không nghe đủ mới là tốt nhất a... 

" Hảo. " Mikazuki mở miệng, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngân bạch của hài tử nhà mình:" Có lẽ Irasue có chuyện gì đó quan trọng mới gọi nhiều lần như vậy, chúng ta trước ra ngoài. "

" Khoan đã! Sama....." Inuyasha theo bản năng kéo lấy tay áo Mikazuki, nhận được cái nhìn khó hiểu mới giật mình nhận ra mình lỡ thực hiện điều đang nghĩ trong lòng: " Không.... Không có gì. "

Trong chớp mắt khi nãy, hắn đột nhiên thật muốn hỏi sama, suy nghĩ rối loạn trong lòng lúc này rớt cuộc là thứ gì, cảm xúc hắn hướng về Sesshomaru lại là thứ gì, nhưng mà hắn vẫn không dám nói ra. Đối diện với đôi mắt tím biếc ấy, Inuyasha luôn cảm thấy mọi suy nghĩ của mình người kia đều hiểu vô cùng rõ ràng. Điều này khiến hắn sợ hãi đối mặt cùng sự ôn nhu của Mikazuki. Hắn luôn có cảm giác suy nghĩ của mình là điều gì đó vô cùng sai lầm, có thể gây ra đau khổ không cần thiết. 

Mikazuki nhàn nhạt nghiêng đầu, ôn nhu nhìn hắn: " Ngài muốn hỏi gì đó, đúng không, nhị điện hạ? "

Inuyasha mấp máy môi, lại nói không thành lời. Mikazuki kiên nhẫn chờ đợi hắn, trong lòng mừng thầm không thôi.

Inuyasha cuối cùng cũng bắt đầu thắc mắc về tình cảm của mình. Dấu hiệu này không thể nào tốt hơn được nữa, nó báo hiệu sự ngưỡng mộ cùng truy cầu của thiếu niên đang dần phát triển đi lên, ít nhất là cao hơn tình thân và chiến hữu. 

" Không nói cũng không sao. " Mikazuki cong cong đôi mắt, vươn ra một tay cầm tay thiếu niên dẫn hắn ra ngoài:" Ngài chỉ cần biết, ta luôn luôn đứng về phía ngài, bất kể chuyện gì đi chăng nữa. "

Inuyasha hoảng hốt chớp mắt, tựa hồ thấy được bóng dáng mẹ mình năm đó ôn nhu cầm tay hắn đi dưới gốc anh đào xanh mướt. 

Mikazuki quay đầu, ở góc độ thiếu niên nhìn không thấy kết thủ ấn thu hồi kết giới. 

Như vậy là đủ rồi. 

Có một điều không may là kết giới vừa được thu hồi thì tiếng đổ vỡ bên ngoài ầm ầm tràn vào, kèm theo đó là tiếng hét rung trời của Tây quốc chủ mẫu, chấn động màng nhĩ hai vị đại gia trong này. 


" Ssssseeeessssshhhhoooommmmaaaarrruuuuu!!!!!!!! Ngươi còn muốn đập đến lúc nào nữa HẢ?"

Mikazuki diện vô biểu tình chỉnh lại mái tóc vừa bị yêu khí của Irasue hất tung lên, một lần nữa xắn tay áo ra ngoài.

Hắn phải thay mặt thế giới này tiêu diệt Irasue! 

Đã đến nước này, dùng đầu ngón chân cũng có thể biết chuyện gì đang diễn ra ngoài kia. 

Inuyasha cười gượng lau mồ hôi, vội vã đuổi theo bóng lưng người nào đó.

Nếu còn không ngăn lại, e là cái hoàng cung này cũng không cần ở nữa. 

Mikazuki trước hết túm lấy Irasue đứng gần đó nhất, đem người lắc lên lắc xuống:" Ngài không thể để nơi này yên bình một ngày sao?"

Irasue tạm thời không có thời gian bận tâm đến cái khác, bởi vì có thứ khác quan trọng hơn đặt ở trước mắt:

" Coi chừng!"

Inuyasha vừa đặt chân ra ngoài thì đại thụ trước cửa điện oanh liệt hi sinh, xu thế không nhỏ muốn đổ xuống đầu hắn. Hồng y thiếu niên lập tức phản ứng kịp thời đặt tay lên chuôi kiếm, có điều người khác lại không cho hắn cơ hội chứng tỏ bản thân mình cũng phản ứng nhanh.

Hai bóng người nhanh như chớp xuất hiện trước mặt hắn,lại vô cùng đồng bộ chia nhau túm lấy một tay hắn muốn kéo đi. không may là hướng bọn họ chọn lại trái ngược nhau, kết quả sau một lần kéo, cả ba vẫn còn dậm chân tại chỗ.

Inuyasha: "....."

" Khoan, khoan đã, " Thấy hai người kia lại muốn lặp lại chuyện cũ, Inuyasha hắc tuyến lên tiếng. Chuyện đã gấp đến chân hắn cũng chỉ có thể dựa vào mùi hương xác định Sesshomaru đang ở bên trái của mình, nhưng người còn lại thì....

Heh? Cái mùi này thế nào quen như vậy?


Không để Inuyasha nghĩ thêm, thân cây cao lớn từ từ nghiêng xuống, trong khi cả ba còn đang giằng co không tránh. 

Lần này coi như xong.

Thiếu niên khóc không ra nước mắt nhìn Thiết Toái Nha còn nằm ngon lành bên hông. Các ngươi có giỏi bỏ tay bổn đại gia ra! 

Sesshomaru tựa hồ cuối cùng cũng đã nhận ra vấn đề trên đầu bọn họ, độc tiên trên tay lóe sáng. Nhưng không cần chờ hắn cùng người lạ mặt kia ra tay, cổ áo cả ba người đồng loạt bị xách lên, chớp mắt liền thoát ra khỏi phạm vi thân cây đổ xuống. 

" Ầm " một tiếng, bụi đất bay tán loạn khắp nơi. Sesshomaru giật giật lông mày, thanh âm không rõ hỉ nộ:

" Xách đủ?"

Mikazuki bình tĩnh buông bọn họ xuống đất, nửa lời cũng không nói thêm. Inuyasha thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại liền nhịn không được quay đầu trừng hai kẻ đầu sỏ. 

Lúc nhìn rõ mặt kẻ còn lại, thiếu niên kinh ngạc há to miệng.

" Là ngươi?" Inuyasha tròn mắt nhìn, theo bản năng muốn xông lên đánh người:" Ngươi còn dám chạy đến trước mặt bổn đại gia nữa a... Xem ta lóc xương ngươi thế nào đây. "

Kouga đương nhiên không sợ hãi hắn dù chỉ một chút, còn rất không đứng đắn buông lời trêu chọc:

" Nga, nghe thật oai phong a, Tây quốc nhị điện hạ. Ta phải chăng nên xin lỗi rồi? "

Hảo thiếu niên nghiến răng, vừa muốn xông lên cào rách bản mặt tự mãn đó thì cổ áo bị kéo lại, kế đó là bị đẩy ra phía sau. Sesshomaru bình tĩnh đặt tay lên Nanh Quỷ, đôi mắt kim sắc lạnh lùng nhìn lang yêu trước mặt:

" Hình như ngươi không có gì để nói, nếu vậy... "

" Từ từ! " Kouga cho dù có mười lá gan cũng không muốn cùng người này dây dưa, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ:" Ta thật sự có chuyện muốn bàn bạc! Có thể đàng hoàng nói ở một chỗ khác sao? "

" Nói nghe thật hay. "

Inuyasha vừa ló mặt ra muốn nói gì đó đã bị Sesshomaru ấn trở về, thay vào đó là giọng nói của Irasue u u vang lên sau lưng. Tây quốc chủ mẫu bình tĩnh đem thân cây khổng lồ trên tay ném ra, cười đến quỷ dị: " Đột ngột chạy đến chỗ này không nói, hủy hoàng cung của ta xong còn muốn ngồi xuống đàng hoàng nói chuyện? "

Hủy hoàng cung? 


Inuyasha theo bản năng đưa mắt nhìn về phía trước không xa, lúc này mới nhận ra vài cung điện nhỏ trước mặt đều đã " trở về với hư không ".

Thiếu niên bất lực đỡ trán. Chuyện quỷ gì đây a?

Sau đó, bên phái đoàn có cử vài người sang hỏi thăm tình hình loạn lạc khi nãy, toàn bộ do Mikazuki đánh thái cực trở về. Tên nào cứng đầu cứng cổ đều bị đánh sấp mặt xuống đất, rồi lại ném lên cáng khiêng trở về. 

Nhìn cửa điện đã được đóng kín, mỗ gia trưởng thở dài một tiếng, quay trở lại hội họp trong nội điện. 

Gần đây sự việc đã hoàn toàn chệch ra quỹ đạo vốn có, có nghĩa là nhiệm vụ của hắn vốn đã hoàn thành từ lâu, nhưng mà Inuyasha thì.... 

Mikazuki yên lặng úp mặt vào tường. Bao giờ hài tử nhà hắn mới khiến người ta bớt lo đây?

Cảm giác khó chịu trong người lại mon men dâng lên. Mikazuki bất chợt cảm thấy dạ dày cuộn trào, che miệng nôn khan một hồi. 

Thứ hắn nôn ra chỉ có dịch lỏng màu đỏ sẫm, thi thoảng xen lẫn một vài cụm đen ngòm.

Khóe môi hơi cong lên tự giễu, Mikazuki lau đi vệt đỏ còn sót lại bên môi, tiếp tục quay trở vào bên trong. 

Dạo này lượng sát khí bị thực thể hóa ngày càng nhiều hơn, liệu hắn còn cường chống được ba năm nữa không đây? Nếu không nhanh chóng quay lại Tu Chân Giới, hậu quả còn nặng hơn Chước Ngọc Khanh tưởng tượng rất nhiều.

Hắn vừa đẩy cửa ra, không khí trầm mặc quỷ dị bên trong liền đập thẳng vào mặt. Một nhà ba người của Inuyasha đang dùng ánh mắt lăng trì Kouga, kinh khủng đến mức đuôi của Lang tộc tộc trưởng vô thức dựng đứng:

" Các ngươi.... Có thể thôi cái ánh mắt kinh dị đó sao? "

Mikazuki bình tĩnh xách Irasue bỏ sang một bên, chính mình ngồi vào vị trí đó:" Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng. Đầu tiên, Kouga-sama, ngươi đến đây là để làm gì đâu? "

Mặc cho Irasue oán niệm nhìn mình, gia trưởng đại nhân vẫn vô cùng hiếu khách với khách nhân từ xa đến. Kouga thở phào nhẹ nhõm, hảo cảm với vị đại mỹ nhân này lại lên một bậc:

" Ta là muốn bàn việc hợp tác giữa hai tộc, hm, trong việc đối phó Naraku. "

" Naraku?" Inuyasha không quá tin tưởng nhìn hắn: " Hắn không xuất hiện, ta còn thật quên bản lĩnh kéo thù hận của hắn. Hắn đã làm gì khiến ngươi phải tìm đồng minh đối phó? "

Sesshomaru giật giật chân mày, đem đệ đệ thích náo loạn của mình kéo trở về, không có cảm xúc dư thừa nào nhìn thẳng Kouga: " Ngươi làm sao chắc chắn chúng ta sẽ cùng ngươi hợp tác? Bạch khuyển tộc vốn không cần bắt tay với bất kỳ kẻ nào. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận