[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Mặc dù quá trình nói lên có chút khúc chiết, hai người cuối cùng vẫn như nguyện nhìn thấy Sesshomaru.

Đơn giản là vì Sát điện hạ cũng cảm nhận được khí tức của bọn họ, tuy rằng hắn cũng chẳng mấy tình nguyện gặp gỡ hai nữ nhân này.

Một người trước đó bám riết Inuyasha không buông, một người lại là thủ phạm phong ấn bán yêu hơn năm mươi năm. Lấy quan hệ hiện tại mà nói, bọn họ chưa đánh thành một đoàn đã là vạn hạnh.

Hiện tại tâm tư Sesshomaru cũng không tại chỗ này.

" Nói đi, các ngươi muốn gì?"

Phải cầu giúp đỡ từ một người như hắn hiển nhiên không mấy dễ chịu. Kikyo mí mắt nhảy nhảy, cố nén cảm giác muốn lật bàn:

" Chúng ta có chuyện muốn nhờ vả Inuyasha, ta muốn gặp hắn một lần. "

Được rồi, hiện tại cũng chẳng có cái bàn nào cho nàng lật cả.

Sesshomaru trực tiếp quay đầu, thanh âm lạnh lùng: " Inuyasha không có ở đây. "

" Không thể nào!" Kikyo theo bản năng thốt ra, lại bị Kagome đúng lúc bịt miệng lại. Thiếu nữ tâm tồn lo lắng, bồn chồn nói: " Sao có thể như vậy? Không phải ngươi ở đâu thì hắn ở đó sao? Không lẽ có chuyện gì xảy ra?"

Còn thật bị nàng đoán trúng.


Sesshomaru không có nhiều thời gian cùng bọn họ tán gẫu, đương nhiên càng lười kể chuyện đã xảy ra, đem người lượng ở một bên liền muốn khởi hành, hoàn toàn không đem hai người đặt trong mắt. Kagome gấp đến nóng nảy, ngay cả thôn dân bọn họ tá túc cũng không kịp quay lại dặn dò một tiếng, chỉ có thể mặt dày mày dạn kéo Kikyo cùng đại quân yêu quái lên đường. 

Trong đội ngũ có thêm hai người cũng không ảnh hưởng gì đến Sesshomaru, hắn chỉ một mực đẩy nhanh tiến độ hành quân. Việc này liền khổ Kagome hai người. Bọn họ đều là nữ tử nhân loại, hoạt động như vậy quả thật muốn mạng bọn họ. Còn may trong quân đội cũng có không ít yêu quái tốt bụng, chủ động biến hồi nguyên hình làm thú cưỡi đưa bọn họ theo một đường.

Kagome cuối cùng cũng từ trong miệng một ngưu yêu hàm hậu đào ra thông tin về Inuyasha. Chuyện sau đó, cho dù binh lính không biết, hai người cũng có thể đoán được ít nhiều.

Nhưng đồng nghĩa với việc, con đường tương lai càng thêm gian nan.

Kagome bối rối cắn môi, lâm vào suy nghĩ sâu xa, ngay cả Kikyo ở bên cũng không để ý. 

Nàng cùng Kikyo mặt dày mày dạn đi theo chủ yếu là hướng về Inuyasha mà đến, nhưng hiện tại xem ra khó mà như ý. Không nói đến vấn đề sau này, hiện tại giải cứu Inuyasha e cũng là một vấn đề khiến người ta đau đầu. Rõ ràng chuyện này hẳn là không thể xảy ra, vì cái gì bọn họ lúc nào cũng sẽ đến muộn một bước? 

Bên cạnh Inuyasha không thiếu người có năng lực, vì sao có thể để hắn bị bắt đi như vậy?  Sesshomaru đâu?  Còn có... Mikazuki đâu? Inuyasha bản thân cũng có Thiết Toái Nha không phải sao? Vì cái gì còn không thể tự bảo vệ mình? 

Đáng tiếc, việc Kagome đoán được chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, quan trọng hơn, thiếu nữ còn không biết rõ tình trạng Tây quốc hiện tại. Đã nói muốn buông tay, nhưng mỗi lần nghĩ đến Inuyasha, Kagome hình như vẫn rất dễ dàng đánh mất một phần lí trí của chính mình. Ít nhất, thiếu nữ chưa bao giờ khách quan cảm nhận mỗi sự việc có liên quan đến Inuyasha. 

Dù sao ai cũng có thể lí giải, buông tay là một chuyện không dễ dàng gì. 

" Kagome? Kagome? " 


Tiếng gọi của Kikyo kéo nàng ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Thiếu nữ day day trán, thở dài: " Có chuyện sao?"

Chỉ có thể đến đâu hay đến đó thôi. Lúc này bọn họ cùng Sesshomaru đồng hành, Naraku cho dù thật sự phát hiện chắc cũng sẽ không ngu ngốc ra tay một cách vội vã. Trong thời gian này hai người bọn họ chắc chắn an toàn, nhưng sau khi tách ra thì cũng khó mà nói được. 

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Lạnh lẽo như băng xâm nhập cốt tủy, giống như bản thân bị đặt trong một hồ băng mùa đông. Inuyasha ý thức mông lung như bị thứ gì đó giam cầm, thân thể vô thức run lên. Có thứ gì đó lạnh lẽo không kém chạm đến khuôn mặt của hắn, dọc theo gò má kéo xuống đến cổ áo.

Ngón tay Tsukimaru hơi dừng lại, đặt trên cần cổ yếu hại. Chỉ cần hắn muốn, lập tức nơi này sẽ có máu tươi tràn ra. Như vậy, hắn liền có thể cướp đi một thứ quan trọng của Sesshomaru. 

Một bàn tay bất ngờ bắt lấy tay hắn, các khớp ngón tay còn đang run rẩy vì lạnh, phía trên phủ một tầng sương tuyết mỏng manh. Inuyasha chậm rãi mở mắt, gằn từng chữ một:

" Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? "

Thiếu niên hiện tại lại trở lại vòng tròn trong đền thờ lúc trước, chỉ khác lần này nhiệt độ bên trong hạ thấp rất nhiều. Thân thể hắn hiện tại không có một chút sức lực, trên dưới không chỗ nào không cảm thấy được đau đớn, có lẽ do cơn đau đột phát hôm qua. Không biết Tsukimaru bỏ thêm cái gì vào trận pháp, nhưng hắn chỉ cảm thấy khả năng hoạt động của bản thân giảm xuống rất nhiều. 

" Ta muốn làm gì? Không phải đã rõ ràng như vậy rồi sao? " Hoàng thân cười khẽ đắc ý, ngay cả việc tay của mình bị ném ra cũng không để ý:

" Ta đương nhiên muốn giữ ngươi ở lại cạnh mình a. Không lẽ Tân hậu đã quên, trước khi ngươi đặt chân đến Hồ tộc, ta đã nói gì với ngươi sao?"


Inuyasha xanh mặt, cứng đờ lùi xa hắn. Thiếu niên nặng nề nhấc người ngồi dậy, không để ý hai sợi yêu đằng trói buộc bản thân, cười lạnh một tiếng:

" Ngươi cảm thấy ta thật sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm? Ta cũng không phải cá nằm trên thớt, Tsukimaru. "

Hoàng thân rũ mi, khuôn mặt giống Sesshomaru ba phần hơi u ám đi: " Vậy sao? Ta mỏi mắt mong chờ. "

Dù Inuyasha có muốn hay không, Sesshomaru lần này chắc chắn phải chết. Hắn nhất định sẽ không để Tây quốc có cơ hội xoay chuyển bất cứ thứ gì. 

Xử lý Tây quốc xong, kế tiếp sẽ là đám người Hồ tộc tham lam kia. Có đảm lượng mơ ước đồ vật của người khác, tất phải có đảm lượng chịu hậu quả mình phải chịu. 

Bọn họ không hổ cùng chảy một huyết thống, ngay cả cứng đầu cũng không kém cạnh gì nhau. Inuyasha giật giật yêu đằng trên tay, chúng lập tức cuốn chặt thêm một chút. Thiếu niên hơi nhíu mi, lại không có thêm hành động nào khác, trầm mặc ngồi đó. 

" Đúng rồi. Có chuyện còn chưa nói." Tsukimaru đã ra đến cửa đột nhiên quay gót, vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn: " Đêm qua khi ta tới nơi, Aoi nữ nhân kia sớm đã chết ngất qua, xem chừng bị thương không nhẹ. Chúc mừng ngươi lại cùng Hồ tộc chuốc thêm thù oán. Không biết Sesshomaru sẽ dùng cách gì để bảo toàn ngươi đây? Ta nghe nói đại quân Tây quốc đã xuất hành được vài ngày rồi. "

" Cái gì? " Inuyasha có chút không tin được ngẩng đầu, đáng tiếc Tsukimaru không có ý định cho hắn biết nhiều hơn, quay đầu liền đi thẳng. Thiếu niên đôi mắt trầm xuống, cắn răng nhẫn nhịn. 

Sesshomaru cứ như vậy liền xuất hành? Không có bất cứ chuẩn bị gì? Sama và mẫu thân sao có thể để tên kia hành động tự do như vậy? Cũng đã được vài ngày, vì sao sama không đến đây? Lấy năng lực của người, không lý nào đến hiện tại còn không đến được nơi này. Không lẽ.... 

Nhớ đến biểu hiện thất thường của Mikazuki thời gian trước, Inuyasha trong lòng cảnh linh mãnh liệt vang lên. 

Không lẽ, sama thật sự xảy ra chuyện gì? 

Không nói đến Inuyasha bên trong, Tsukimaru chân trước vừa ra khỏi đền thờ, chân sau Hồ tộc chi chủ lập tức hùng hùng hổ hổ tìm tới hắn, sắc mặt xanh mét chất vấn:


" Ngươi không phải nói Sesshomaru sẽ kiêng kị sao? Đại quân Tây quốc đã cách chúng ta chủ còn hai ngày đường nữa! Tsukimaru, ngươi còn gì muốn nói sao?"

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Tsukimaru trong lòng chỉ có khinh thường cùng miệt thị. Hắn nhấc cằm, không chút lưu tình cười nhạo:

" Thế nào? Hiện tại lá gan liền nhỏ lại rồi? Đại quân Tây quốc còn chưa công tới, tộc trưởng đại nhân đã tự loạn trận tuyến?  Cũng không hơn gì cái này. "

" Ngươi... " Hồ tộc chi chủ giận run người, lại vẫn cố nhẫn nhịn nén xuống, giọng nói ra lệnh:

" Ngươi lập tức giao Tây quốc Tân hậu cho ta!"

" Để ngươi đưa người lên chiến trường chọc tức Sesshomaru? " Tsukimaru quả thật tức giận phản cười: " Nằm mơ! "

Nếu hiện tại đem Inuyasha giao ra, chắc chắn người tiếp theo bọn họ đánh chủ ý lên đầu là hắn. Chỉ cần Inuyasha một ngày còn trong tay hắn, không chỉ Tây quốc, ngay cả Hồ tộc cũng phải hành xử kiêng kỵ ít nhiều. Sinh tồn trong Hồ tộc lâu như vậy, hắn chẳng lẽ còn không biết trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì? 

Biết Tsukimaru thật là mềm rắn không ăn, Hồ tộc chi chủ sắc mặt nháy mắt đen đi, gằn giọng:

" Ngươi thật không muốn đem người giao ra? Đừng quên ngươi còn muốn dựa vào Hồ tộc hành sự, ta hoàn toàn có thể đem ngươi giao cho Sesshomaru chuộc tội. "

" Chuộc tội? " Tsukimaru cười nhạo thành tiếng, ánh mắt rõ ràng khinh bỉ: " Vậy ngươi đoán, nếu Sesshomaru nhận được một cái xác Tân hậu của hắn trong lãnh địa Hồ tộc, hắn sẽ làm gì với các ngươi? Đừng quên, pháp trận ở lăng mộ của các ngươi còn chưa hoàn thành. "

Sắc mặt Hồ tộc chi chủ xanh mét, bởi vì Tsukimaru nói không sai chút nào. 

Tsukimaru nếu hiện tại lật lọng đem Yêu hậu giết, Hồ tộc bọn họ mới là người nguy nan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận