Động Vật Máu Lạnh

Buổi sáng, Lục Khải Ân mở mắt nhìn thời gian theo thói quen thì phát hiện không tìm được đồng hồ báo thức đáng lẽ phải ở trên đầu giường, ngẩn người ra một lúc thì mới nhận ra, thì ra đây không phải là phòng ngủ.

Hôm qua làm rất hưng phấn, chiến đấu gần hết cả chung cư, hoàn toàn giải quyết hết những gì tích tụ mấy ngày gần đây.

Con người Kỷ Tư này đã chơi là không có giới hạn, hành vi khác người của y luôn luôn khiến người khác tán thưởng y không đủ. Bây giờ nhớ đến cái đầu với mái tóc đen động đậy giữa hai chân mình một lúc lâu rồi chầm chậm ngẩng đầu lên, hiện ra gương mặt có nụ cười xấu xa và cả chất lỏng mờ ấm trên khóe miệng, cơ thể của Lục Khải Ân vân cảm nhận được sự tê dại còn sót lại của ngày hôm qua.

Không biết Kỷ Tư đã tỉnh dậy từ bao giờ, lúc này đang ngồi ở bên giường ngẩn ngơ, để lại cho gã một bóng lưng gầy yếu xinh đẹp.

Lục Khải Ân lặng lẽ ngắm như vậy hết một lúc lâu.

Chung quy là trên cơ thể của người này có thứ gì thu hút gã. Còn rốt cuộc là đến từ xác thịt hoặc là thứ gì khác thì Lục Khải Ân nghĩ rằng gã không cần phải truy đến cùng. Kỷ Tư trong sở cảnh sát, Kỷ Tư trong cuộc sống, đến cả Kỷ Tư trên giường, mỗi một người đều mang đến sự vui thích riêng biệt cho gã, và còn là sự vui thích mà không ai khác có thể cho gã được.

Đối với Lục Khải Ân, hiểu rõ được điều này là đã đủ rồi.

Gã nhấc tay dùng đầu ngón tay chạm lên sau lưng Kỷ Tư, chầm chậm men theo độ cong của sống lưng.

Kỷ Tư hơi run rẩy, quay đầu qua nhìn thẳng vào mắt Lục Khải Ân, vẻ mặt hờ hững hệt như nhìn một người lạ mặt.

Động tác của Lục Khải Ân ngừng lại, lưỡng lự trước thái độ thất thường của đối phương, kết quả Kỷ Tư bên đó đột nhiên cười khe khẽ, ôn tồn nói: “Chào buổi sáng.”

Giống như cái nhìn lạnh lùng vài giây trước hoàn toàn là ảo giác của gã vậy.

“À,” Không hiểu sao lại hơi ngại ngùng, “Chào.”

Rõ ràng là một câu chào buổi sáng bình thường thôi, nhưng khi phối hợp với gương mặt hòa thuận của Kỷ Tư thì lại khiến Lục Khải Ân cảm thấy – mẹ nó ôn hòa quá đi!

Vụ án “nhân ngư” vẫn chưa có manh mối, Lục Khải Ân và Kỷ Tư ăn sáng xong trực tiếp đến chỗ ở của Bốc Tồn Tai.

Căn cứ vào báo cáo của phòng khám nghiệm, đây chính là hiện trường vụ án đầu tiên.

Thu thập được dấu chân và dấu vân tay của hơn mười người trong nhà, chứng minh rằng Bốc Tồn Tai không những không thích sạch sẽ mà quan hệ xã giao cũng tương đối phức tạp.

Chân nến trên bàn đang cắm nến chảy được phân nửa, Kỷ Tư hiếu kỳ cầm lên nghiên cứu.

Lục Khải Ân đạp mở thùng rác trong nhà bếp, một mùi hôi của thức ăn thiu xộc vào mặt, “Xem ra lúc còn sống thì người bị hại của chúng ta đã có một bữa ăn ngon.”

Kỷ Tư ló đầu vào nhìn một cái, nhăn mũi, “Trong một tuần lễ đừng nhắc đến hai chữ ‘tôm hùm’ với tôi.”

Lục Khải Ân gật đầu ý nói đã nghe thấy, ngừng một chập, nói: “Tôm hùm.”

Kỷ Tư: “…”

Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy ba tiếng đồng hồ sau khi Bốc Tồn Tai ăn uống thì chết, cũng chính là mười giờ tối, mà rốt cuộc trong ba tiếng đồng hồ này đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết.

Đi ra khỏi tòa nhà, Kỷ Tư vừa phủi bụi trên vai, vừa nhìn xung quanh một vòng: “Chung cư cũ kỹ thế này, vị trí hẻo lánh như vậy, cho dù có người nào đó giết người xong di chuyển thi thể đi thì e là cũng chẳng có người nào phát hiện ra.”

“Không sai, vì vậy chúng ta phải tìm ra điểm đột phá khác.”


Chạy thẳng đến công ty giải trí I Music không ngừng nghỉ gì, nhận được tin Nguyên Dĩ Cần đã từ Đài Loan về nước từ chỗ cô gái phục vụ.

Địa điểm là phòng làm việc ở tầng mười một của hắn. Thân phận người quản lý của Nguyên Dĩ Cần chẳng qua là vì nể tình bạn với Bốc Tồn Tai, thật ra hắn là giám đốc sản xuất âm nhạc của I Music.

Vừa bước ra khỏi thang máy thì sâu bên trong hành lang vang lên một tiếng gầm giận dữ: “Mày là thằng ngu à?”

Lục Khải Ân mỉm cười, “Không ngờ cậu cũng có người quen ở đây,” Hất cằm về phía âm thanh phát ra, “Chẳng phải là đang gọi cậu đó ư?”

Kỷ Tư chọn giả điếc theo thói quen, túm lấy một cô gái đang ôm hồ sơ ngang đi qua, hỏi: “Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hình như là trợ lý đặt sai cơm hộp.”

“Cơm hộp ư?”

“Dạ vâng, ngài Nguyên không thể ăn hải sản.”

Lục Khải Ân và Kỷ Tư đưa mắt nhìn nhau, đều có ý muốn cười.

“Có lẽ là chỗ đột phá đến rồi.”

Thế là gõ cửa tiến vào, trình phù hiệu cảnh sát ra, “Tôi là cảnh sát khu B…”

Nguyên Dĩ Cần dùng giọng điệu cứng nhắc ngắt lời: “Muốn hỏi thì xin nhanh lên, tôi rất bận.”

Kỷ Tư xì một tiếng.

Lục Khải Ân vẫn không để ý, thản nhiên tự động ngồi vào chỗ, “Ngày bảy tháng trước anh có gặp nạn nhân Bốc Tồn Tai không?”

“Ngày hôm đó tôi ở công ty lập một bản kế hoạch đến sáu giờ tối, tan sở thì trực tiếp tới nhà Bốc Tồn Tai ăn cơm, khoảng tám giờ có một người bạn gọi điện thoại hẹn chúng tôi đến party của cậu ta, Bốc Tồn Tai nói cậu ấy hơi khó chịu, tôi bèn đi một mình. Trước một giờ sáng tôi toàn ở party uống rượu với bạn bè.” Nguyên Dĩ Cần thuật lại câu chuyện một cách rõ ràng, đồng thời còn hóa giải được mối nghi ngờ tung tích không rõ trước và sau thời gian tử vong của Bốc Tồn Tai.

Bằng chứng vắng mặt ở hiện trường hoàn mỹ như vậy, anh có tin không? Kỷ Tư dùng ánh mắt thăm hỏi Lục Khải Ân.

Lục Khải Ân dùng cách y hệt vậy để trả lời y: Không tin.

Dường như Nguyên Dĩ Cần nhận ra được hai người đang trò chuyện trong im lặng, bổ sung: “Tất cả mọi người ở party đều có thể làm chứng cho tôi.”

Bộ dạng Kỷ Tư chẳng mấy hứng thú, chuyển sang một chủ đề khác: “Anh Nguyên, anh thường hay ăn tối dưới ánh nến với đàn ông phải không?”

“Tôi là người yêu của Bốc Tồn Tai, không được à?”

“Trùng hợp thật,” Kỷ Tư kinh ngạc hô toáng lên, đi tới ngồi lên tay vịn của chiếc ghế mà Lục Khải Ân đang ngồi, “Chúng tôi cũng vậy.”

Mạch máu ở huyệt thái dương của Lục Khải Ân giật nảy lên, đang định hất Kỷ Tư đi, không ngờ có người bùng nổ trước gã rồi.

Nguyên Dĩ Cần cục cằn lớn tiếng nói: “Mấy chuyện nhảm nhí thì bỏ bớt đi, không còn chuyện gì thì tôi xin tiễn khách.”


Lục Khải Ân chán ghét đẩy Kỷ Tư ra, hướng cuộc điều tra vào quỹ đạo lần nữa: “Chẳng phải anh Nguyên dị ứng với hải sản ư, tôi thấy tôm hùm ăn cũng sạch bách mà.”

Vẻ mặt của Nguyên Dĩ Cần trở nên gượng gão, nhưng sau đó lại cười, “Dị ứng với hải sản có thể chứng minh tôi đã giết người ư?”

Lục Khải Ân cũng cười, “Chí ít cũng chứng minh là anh nói dối.”

Lúc này Kỷ Tư lại đến gần, “Anh không để ý chúng tôi đi xét xe của anh chứ?”

“Tùy các anh.”

Đi xuống bãi đậu xe, Kỷ Tư đi quanh chiếc jeep trước mặt hai vòng, “Xe của anh Nguyên là chiếc này ư?”

Nguyên Dĩ Cần hừ một tiếng, “Anh nghĩ tôi có bao nhiêu tiền?”

“Mấy ngày nay có rửa xe không?”

“Nếu như anh hỏi sau khi Bốc Tồn Tai chết thì chưa.”

Kỷ Tư mở cửa bên trái, ngồi xổm xuống đất cẩn thận tìm kiếm, thậm chí còn lật thảm lót sàn lên xem.

“Ê Barney, có phát hiện được gì không?” Lục Khải Ân khoanh tay đứng gần đó, trong giọng nói mang theo sự trêu đùa.

Bọn họ đều biết, Barney là một chú chó nghiệp vụ từng đoạt được giải thưởng của trường cảnh sát.

Kỷ Tư quay đầu lại nhe năng với Lục Khải Ân, sau đó quay sang phía Nguyên Dĩ Cần, “Pháp y của chúng tôi đã từng nói rằng ‘Bốc Tồn Tai khi còn sống hoặc sau khi chết đã được đối xử tốt’, tôi nghĩ rằng có thể anh đã bọc anh ta trong chăn, nhưng có lẽ là quên mang giày.”

Kỷ Tư giơ hai ngón tay lên, giữa hai ngón tay đang kẹp một mảnh móng chân.

Nguyên Dĩ Cần tới trước hai bước như để xác nhận, nhưng lại nhanh chóng lùi về, trào phúng nhếch môi, “Một mảnh móng chân mà đã muốn lấy mạng của tôi, thì ra cảnh sát phá án dễ như vậy.”

“Yên tâm, thật ra tối hôm đó Bốc Tồn Tai có ăn cơm với ai, anh ta có bao nhiêu nhân tình sau lưng anh, và anh lẻn ra khỏi party dưới toàn bộ sự chứng kiến của mọi người để gây án như thế nào, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ từng cái một…”

Nguyên Dĩ Cần xông tới túm lấy cổ áo của Kỷ Tư, “Thằng khốn, mày nói gì?”

“Tôi nói rồi, bị người khác cho cắm sừng xong rồi đi giết người,” Kỷ Tư khinh khỉnh nhìn hắn, “Anh chính là thứ bỏ đi.”

“Mày…”

Lục Khải Ân nhấc cổ áo sau gáy của Nguyên Dĩ Cần, kéo hắn ra một cách nhẹ nhàng, sau đó giáo huấn Kỷ Tư: “Cậu kết luận gì mà dài dòng vậy, tưởng đang đóng phim à?”

Kỷ Tư dẹp vẻ mặt hùng hổ đi, giả vờ dễ thương chớp mắt với Lục Khải Ân.

Sau đó đương nhiên là bị lờ đi rồi.


Dẫn theo nghi phạm quay về sở cảnh sát thì đã là ba giờ chiều rồi, Lục Khải Ân và Kỷ Tư vừa bước vào thì lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng không được bình thường lắm.

Lục Khải Ân nhìn xung quanh, hỏi: “Bội Nghi đâu?”

“Ra ngoài điều tra vụ án rồi.”

“Cái vụ hiếp giết ấy à?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đầu mày của Lục Khải Ân nhíu lại, “Để một mình con bé đi, tôi kêu các cậu ở đây để uống trà chiều phỏng?”

Thẩm Chí Lương mếu máo bước lên trước: “Không thể trách tụi em được, khuyên chị ấy mà chị ấy cũng không thèm quan tâm.”

Kỷ Tư nghe ra được ẩn ý, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là tại…” Thẩm Chí Lương muốn nói nhưng lại dừng.

Lục Khải Ân mất kiên nhẫn, “Bây giờ nói, hoặc là đừng bao giờ nói.”

“… Chị hai chia tay với bạn trai rồi.”

Lục Khải Ân và Kỷ Tư đều hết hồn.

“Chẳng phải đã mua nhà, đang chuẩn bị hôn lễ ư?”

“Chuyện tình cảm mà, ai biết được.”

Nói đến đây, Hà Bội Nghi trở về với gương mặt mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Khải Ân, hỏi bừa một câu: “Vụ án của hai anh sao rồi?”

Kỷ Tư chủ động cho hay: “Yêu em yêu đến nỗi giết chết em.”

“Ồ.” Hà Bội Nghi hiểu đại khái tình tiết của vụ án rồi, không thể không cười gượng.

Lục Khải Ân ngẫm một lúc, ném hồ sơ trong tay lên bàn, phóng khoáng phát ngôn: “Hôm nay chúng ta tan sở sớm, lát nữa cùng nhau đi uống hai ly.” Sau đó búng lên trán Hà Bội Nghi đang định đưa ra lời từ chối, “Tước đi quyền nói ‘không đi’ của em.”

Hà Bội Nghi lập tức nghẹn họng.

Trịnh Trung Thái huýt sáo một hơi, vỗ tay hô: “Đại ca, ra tay đẹp lắm.”

Vẫn là quán bar lần trước Kỷ Tư chọn.

Mọi người gọi cái loại rượu bia xong, Thẩm Chí Lương đanh định hỏi Hà Bội Ngi có muốn uống nước ngọt không nhưng lại thấy đối phương lặng lẽ cầm lấy chai bia.

Trên sân khấu nửa hình tròn nhỏ có một ca sĩ đang hát một bài hát xưa đã được cải biên, giai điệu và ca từ đều rất u sầu.

Tại sao lại phải rơi nước mắt vì anh

Chẳng lẽ anh không biết đó là vì yêu sao

Nếu như không phải có người yêu muốn chia tay với em

Thì nước mắt của em sẽ không rơi xuống

Không rơi xuống…

(Trích từ bài Nước mắt người tình)


Hà Bội Nghi ngơ ngác nghe hết hai phút đồng hồ, rồi đột nhiên hai tay ôm lấy mặt bật khóc.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng là đàn ông đàn anh thô kệch, không biết phải an ủi một cô gái không kiểm soát được cảm xúc vì thất tình.

Thân làm Lục Khải Ân thì ý kiến của gã đương nhiên là: Để cô bé ấy khóc, khóc tới chừng nào không muốn khóc nữa thì thôi.

Nhưng Kỷ Tư ngồi kế bên Hà Bội Nghi có lẽ không tán đồng cách nghĩ của gã.

Kỷ Tư ôm lấy vai Hà Bội Nghi, từ từ siết cô vào lòng, bàn tay lớn đang đặt trên đầu cô ép cô tựa lên lên ngực mình, hạ giọng lập đi lập lại: “Không sao đâu, sẽ không sao đâu…”

Tiếng khóc của Hà Bội Nghi cuối cùng cũng trở nên yếu dần.

Lục Khải Ân giật mình trước hành động của Kỷ Tư, càng giật mình hơn vì phản ứng của chính mình – không ngờ gã lại cảm thấy Kỷ Tư lúc này dịu dàng không thể tả được.

Từ trước đến nay Lục Khải Ân luôn hiểu rõ “sự khôn ngoan” của Kỷ Tư – nói bình dân hơn thì là “bắt mắt”, có lẽ không có ai hiểu rõ hơn gã, bởi vì dù có ở góc độ nào đi nữa thì từ đầu đến cuối gã đều đứng ở vị trí gần người này nhất. Vì vậy gã thấu hiểu sâu sắc rằng, trừ lúc cố ý làm trò hề hay giả điên ra thì Kỷ Tư biết rõ làm đúng chuyện vào đúng lúc như thế nào.

Khi vụ án hóc búa cần hướng suy nghĩ mới tinh, thì Kỷ Tư có mặt khi chán cơm ngoài đường quá, thỉnh thoảng muốn nếm vài món ăn nhà làm, thì Kỷ Tư có mặt khi cuộc sống nhàm chán, khát vọng chút kích thích cho cơ thể và tinh thần, thì Kỷ Tư có mặt…

Y luôn có thể cho bạn thứ bạn muốn nhất, và dùng cách này để ngang nhiên tiến vào thế giới của bạn một cách im hơi lặng tiếng.

Đây chính là lý do vì sao mọi người đều thích y, đều cần y.

Thậm chí có lẽ còn bao gồm cả bản thân Lục Khải Ân.

Rượu cồn không thể giải quyết vấn đề, nhưng ít nhất có thể xoa dịu vấn đề đi. Trải qua một đêm không ngừng cố gắng, cuối cùng Hà Bội Nghi cũng đã bị chuốc say thành công.

Thẩm Chí Lương xung phong đưa cô về nhà, mọi người nhà ai nấy về.

Lục Khải Ân để xe ở bãi đậu xe 24/24 giờ, đứng ở bên đường chờ taxi.

Kỷ Tư đi qua đè cánh tay đang giơ lên của gã xuống, “Đi bộ một lúc đi, hơi đau đầu.”

Lục Khải Ân miệng không nói gì, nhưng bước chân thì lại chịu khó di dộng.

Không khí đau thương trong quán bar vẫn còn, nhất thời hai người đều không lên tiếng.

Qua một lúc sau, Kỷ Tư mở miệng trước, vẫn là chủ đề không đầu không đuôi: “Sếp Lục, anh có biết vì sao Nguyên Dĩ Cần giết Bốc Tồn Tai xong thì ném xác anh ta xuống biển không?”

Lục Khải Ân nhướn mày, “Tại sao?”

“Ca khúc ra mắt của Bốc Tồn Tai năm đó là do tự anh ấy sáng tác ra, trong đó có một câu hát thế này: Tôi sinh ra giữa mây, chết ở dưới biển.”

“…”

“Hắn không thể cho Bốc Tồn Tai lúc còn sống đứng mãi trên tầng mây, nhưng hắn đã nghĩ ra cách thực hiện nửa câu sau.”

“Đây đều là do cậu suy đoán phải không?”

Kỷ Tư nhắm mắt làm ngơ với câu hỏi của Lục Khải Ân, giống như bỗng dưng có hứng thao thao bất tuyệt, “Dù cho là Nguyên Dĩ Cần, hay Hà Bội Nghi, con người sẽ bị tổn thương, chính là vì họ cho người khác cơ hội để tổn thương mình…” Nói đến đây thì ngừng một lúc lâu.

Lục Khải Ân cảm thấy khoảng lặng này ẩn chứa điều gì đó đặc biệt, khiến ***g ngực gã đột nhiên thắt lại.

Sau đó gã nghe thấy Kỷ Tư dùng giọng điệu trầm thấp tiếp tục nói: “Nếu như, bây giờ tôi muốn cho anh cơ hội này, thì anh có chấp nhận không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận