Chương 17: Già mồm
Thời tiết ở Bắc Kinh càng lúc càng lạnh, từng đợt gió thổi qua lạnh đến thấu xương. Cây cối trơ trụi, cố tìm cũng không thể nhìn thấy một chiếc lá còn xanh. Xung quanh chỉ còn lại vô số đèn neon cùng những tòa nhà cao tầng lạnh lẽo như tô điểm thêm cho sự phồn hoa lúc về đêm của thành phố này.
Vào đêm hôm đó, Lư Xuân Hoa lại một lần nữa tìm đến cửa, đúng vào lúc Lục Thời Dập và Vu Vãn vừa trở về từ Thiên Tân.
Khi anh lái xe đưa Vu Vãn về đến Vu gia đã là hơn chín giờ tối. Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, ở trong xe không khí mờ mờ ảo ảo. Lục Thời Dập nhắc nhở Vu Vãn mặc thêm áo lông, đeo thêm khẩu trang rồi hẵng xuống xe.
Bôn ba suốt cả một ngày, tuy rằng Vu Vãn có chút uể oải nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Vừa mặc áo khoác vừa cười mắng anh: “Dài dòng.”
Khi Vu Vãn đang cười thì không biết nhìn thấy thứ gì, khóe miệng vốn đang cong lên đột nhiên dần dần hạ xuống, trở lên lạnh lẽo như băng tuyết trong đêm đông này vậy.
Lục Thời Dập nương theo tầm mắt của cô nhìn sang thì thấy trên bậc thang đá tại cửa lớn Vu gia có một bóng người vừa lùn vừa mập đang ngồi ở đó. Chỉ liếc mắt qua còn tưởng rằng là một người ăn xin.
Nghĩ kỹ lại thì không đúng.
Vu gia nằm trong khu biệt thự cao cấp tại Tam Hoàn, an ninh tốt, một tên ăn xin căn bản không thể nào vào được. Nhìn kĩ lại một lần nữa mới thấy đó là một bà già bên ngoài khoác một chiếc áo lông chồn, đầu đội mũ lông chồn, từ trên xuống không khác gì một con hồ ly, người đó không phải ai khác, chính là Lư Xuân Hoa.
Vào một đêm đông lạnh giá như hôm nay, không biết bà ta đã đợi ở đây được bao lâu rồi. Rõ ràng là cố ý tới chắn đường Vu Vãn.
“Chị ở trong xe chờ em một chút, em đuổi bà ta đi.” Hai ngày nay vất vả làm việc, Vu Vãn cũng mệt mỏi lắm rồi, Lục Thời Dập không muốn cô lại vì Lư lão thái thái mà phiền lòng.
“Không cần.” Vẻ mặt Vu Vãn lạnh lùng, cô đẩy cửa xe ra rồi bước xuống.
Thấy người rốt cuộc đã trở về, Lư Xuân Hoa vội vội vàng vàng đứng dậy, thổi ra một hơi, chà chà lại khuôn mặt, lấy lại mười phần sức chiến đấu.
Bà ta lần này tới không vì thứ gì khác, vẫn chỉ là chuyện cổ phần của Vinh Quang. Vừa mở miệng đã hung hăng uy hiếp Vu Vãn, nói rằng tháng sau chính là sinh nhật Lâm Thiếu Dương, nếu như Vu Vãn không chuyển 5% cổ phần Vinh Quang cho Lâm Thiếu Dương, bà ta sẽ đến đập đầu trước cửa công ty của Vu Vãn.
Vu Vãn tức đến bật cười. Dù trên mặt có ý cười nhưng lại lạnh lẽo như băng. Đôi môi hồng lạnh nhạt nhếch lên: “Muốn uy hiếp tôi à? Cái mạng già này của bà đáng giá nhiều tiền như vậy ư?”
“Làm sao, mày nghĩ bà già này không dám chết sao?” Lư Xuân Hoa ngước cái mặt già nua đầy nếp nhăn của bà ta lên, khí thế hung hãn trừng lại Vu Vãn: “Thiếu Dương tốt xấu gì cũng là em trai của mày, mày đối tốt với Vu Mục như vậy thì cũng phải đối xử công bằng với Thiếu Dương chứ! Mày làm người đừng quá tuyệt tình, chó cùng rứt giậu, nếu không… nếu không… tao sẽ chết thật cho mày xem!”
Vu Vãn ghét nhất bị người khác uy hiếp, cô dằn lại: “Cho dù bây giờ bà có chết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không cho các người một xu! Muốn chết, tùy bà!”
“Con khốn này! Mày với mẹ mày đều khốn nạn như nhau!” Lư Xuân Hoa bị chọc tức, luôn miệng mắng chửi Vu Vãn cùng mẹ cô.
Hay bàn tay Vu Vãn nắm chặt thành quyền, cả cơ thể như bị kéo căng: “Bà thử mắng mẹ tôi thêm một câu nữa xem?!”
Lư Xuân Hoa chửi bới cô ra sao, cô có thể không quan tâm, nhưng động đến mẹ cô, thì cô không chắc.
“Tao chửi đấy thì sao? Con gái của con khốn nạn kia thì đều đê tiện như nhau thôi! Mẹ mày không biết xấu hổ giẫm đạp lên mặt mũi Lâm gia chúng tao để ngồi lên vị trí chủ tịch, khiến cho ba mày cả đời này không thể ngóc đầu lên được! Muốn phủi sạch quan hệ cùng Lâm gia chúng tao? Mày đang nằm mơ đấy à? Con khốn như mày trong xương trong tủy chẳng phải chảy dòng máu Lâm gia chúng tao hay sao…”
“Bà Lư chùi sạch miệng rồi hãy nói tiếp!” Lục Thời Dập phẫn nộ quát để bà ta ngừng lại. Thân hình cao lớn chặn ở phía trước Vu Vãn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lư Xuân Hoa như cảnh cáo.
Trái tim anh nguội lạnh thay cho Vu Vãn.
Lư Xuân Hoa muốn Vu Vãn xử sự công bằng, còn bà ta thì sao?
Đều là cháu trai cháu gái của mình, bà ta lại vì hai đứa con của kẻ thứ ba kia mà nóng lòng muốn hút khô máu thịt Vu gia, ngay cả mạng mình cũng không tiếc đem ra cá cược.
Đối với loại người vô sỉ như vậy, căn bản không thể nói đạo lý với bà ta!
Vốn Lư Xuân Hoa cũng có đôi chút câu nệ Lục Thời Dập, nhưng bởi vì lần trước bị anh lừa một vố, nên lần này khi nhìn thấy anh che chở cho Vu Vãn, Lư Xuân Hoa càng sôi máu. Bà ta gộp cả Lục Thời Dập vào chửi chung một lần, lời dơ bẩn gì cũng đều phun ra hết ra ngoài.
Bà ta nói Vu Vãn giữ Lục Thời Dập lại công ty làm việc rõ ràng không có ý tốt, muốn trâu già gặm cỏ non, ngay cả đứa em trai lớn lên cũng mình cũng muốn “ăn” cho được, không biết xấu hổ.
Rồi nói Lục Thời Dập đang yên đang lành làm cậu ấm lại không thích, chạy tới bên cạnh Vu Vãn làm một tiểu bạch kiểm, lại càng không biết xấu hổ.
“Đôi cẩu nam nữ chúng mày thông đồng bắt nạt tao, nhất định chúng mày sẽ gặp báo ứng!”
“Bọn mày là đôi gian phu dâm phụ, là thứ cặn bã có mẹ sinh không có mẹ d…”
Một tiếng “Bốp!” thật lớn vang lên, Vu Vãn từ phía sau lưng Lục Thời Dập bước ra, giơ tay tát cho Lư Xuân Hoa một cái. Gương mặt cô đanh lại, đôi môi đỏ mím chặt, cả người bao trùm bởi sự lạnh lùng.
Lư lão thái thái sau khi bị đánh thì ngây ra, chữ “dưỡng” cuối cùng vẫn còn đang mắc trong cổ họng. Bà ta sửng sốt vài giây mới có thể phản ứng lại. Ôm lấy khuôn mặt bị đánh, thở hổn hển nói: “Tao là trưởng bối của mày, mày dám đánh tao? Mày là đồ súc sinh, làm phản rồi, làm phản rồi!”
“Tôi đánh bà đấy, bà làm gì được tôi?” Vu Vãn dùng lời khi nãy bà ta nói đáp trả lại bà ta.
Cả đời này đây là lần đầu tiên Vu Vãn đánh người, mà còn là đánh bà nội trên danh nghĩa của mình. Đối với Lư Xuân Hoa từ trước đến nay cô luôn một mực nhẫn nhịn, gương mặt ác độc này của bà ta cô đã muốn đánh từ lâu rồi.
Không thể không nói, một cái tát này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Lư lão thái thái giống như một mụ già đanh đá đã phát điên mà nhào lên, vừa chửi vừa muốn nắm lấy tóc Vu Vãn, giống như muốn xé nát cô ra. Lục Thời Dập cậy ưu thế thân hình cao lớn mà ôm lấy cả người Vu Vãn, bảo vệ cô trong lồng ngực của mình, toàn bộ thương tổn đều rơi hết lên người anh.
Trước khi Vu Vãn xuống xe Lục Thời Dập đã gọi điện cho bảo vệ của tiểu khu. Cục diện rối rắm này chỉ sau khi bảo vệ vội vã chạy tới lôi Lư Xuân Hoa ra ngoài thì mới kết thúc.
“Vu Vãn, mày cứ đợi đi! Nếu trong sinh nhật Thiếu Dương tao không nhìn thấy cổ phần công ty, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày---” Khi Lư Xuân Hoa bị lôi đi, giọng nói thé thé của bà ta vẫn xuyên qua màn đêm mờ ảo mà truyền vào tai hai người bọn họ.
…
“Không còn chuyện gì nữa, người đã đi rồi.”
Vu Vãn vẫn chẳng hề cử động, giống như khi bị ôm chặt lấy, Lục Thời Dập cũng vậy không hề nhúc nhích,cách một lớp áo anh vẫn có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề của cô, ôm cô vào lòng sự đau đớn trong lồng ngực cũng từ từ bình ổn lại.
Lục Thời Dập hiểu rõ, vào những lúc như thế này, mọi lời an ủi đối với Vu Vãn mà nói đều vô dụng.
Cánh tay đang vòng ngang thắt lưng cô vẫn giữ nguyên vị trí, còn cánh tay còn lại thì giơ lên, cách một lớp lông nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô.
Tại thời khắc này, chắc hẳn trái tim Vu Vãn đang rất mệt mỏi.
Mỗi lần Lư Xuân Hoa xuất hiện trước mặt cô, cục diện giữa hai người có thể so sánh với một cuộc chiến tranh…
Hai người đứng ôm nhau bên ngoài biệt thự, chẳng qua biết qua bao lâu. Chỉ đến khi từng cơn gió lạnh không ngừng lùa vào cổ áo của cả hai người, chỉ đến khi lỗ tai đều lạnh đến tê cóng, Vu Vãn mới từ trong lồng ngực của anh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, chớp mắt vài cái, từ từ lấy lại tinh thần. Dường như cảm nhận bản thân đã ngây người trong ngực anh rất lâu, vẻ mặt của Vu Vãn không được tự nhiên, lúc này mới kéo dài khoảng cách với anh ta.
“Cái kia…” Khi Lục Thời Dập đang muốn nói gì đó thì đột nhiên Vu Vãn “A” lên một tiếng, chỉ vào mặt anh ta nói: “Cậu chảy máu rồi!”
“A? Chỗ nào cơ?”
“Ở cằm này.”
Lục Thời Dập lập tức gào thét: “Á á á, gương mặt này của em sẽ không bị hủy chứ?! Chị mau nhìn giúp em đi!”
Vu Vãn tiến sát lại nhìn một chút, đây rõ ràng là bị móng tay Lư Xuân Hoa làm bị thương nên mới chảy máu: “Không đâu. Chỉ là có vài vết cào, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Lục Thời Dập chửi “ĐM” một tiếng: “Bị chó điên cào còn nghiêm trọng hơn đấy! Không tiêu độc thì gương mặt này của em sẽ tàn đó! Sếp à, nhà chị có cồn không, nhanh giúp em tiêu độc đi!”
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lục Thời Dập, Vu Vãn chỉ có thể đưa người vào nhà, sau đó vào phòng tìm hòm thuốc. Chỉ là trầy có chút da, lại khoa trương muốn tiêu độc khử trùng.
Lục Thời Dập giống như một con gấu bông lớn, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi ngăn ngắn, không nhúc nhích trên ghế salon, anh hơi ngước cằm lên, tư thế này giống như Vu Vãn muốn làm gì thì làm.
Động tác Vu Vãn rất nhẹ nhàng, tuy rằng miệng thì nói anh chuyện nhỏ xé to ra nhưng động tác vẫn rất cẩn thận khử trùng cho Lục thời Dập.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Lục Thời Dập có thể thấy được từng sợi lông mi của Vu Vãn.
Ừm, vừa dày vừa dài, còn hơi cong cong, mỗi lần chớp mắt như cọng lông vũ không ngừng khuấy động nhịp tim của anh.
Nhất là khi Lục Thời Dập nghĩ tới buổi tối hôm nay vì bảo vệ mình mà Vu Vãn động tay với Lư Xuân Hoa, trong lòng giống như được rót thêm mật. Ngay cả khi cồn làm vết thương đau xót anh cũng không cảm nhận được.
Vừa nghĩ tới tối nay anh được ôm Vu Vãn lâu như vậy, trái tim bỗng trở nên rạo rực, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lục Thời Dập bày ra gương mặt đầy hưởng thụ, thật hy vọng thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này.
“Xong rồi.” Vu Vãn ném bông gòn vào thùng rác.
“Nhanh như vậy à?” Lục Thời Dập lầm bầm vài tiếng, có chút không nỡ. Anh ngẩng mặt lên một chút, cố ý già mồm: “Tự nhiên em cảm thấy đau quá, chị xem giúp em một chút đi, vết thương có phải trở nên nghiêm trọng rồi không?”
“Ừ, cực kỳ nghiêm trọng luôn. Nếu không nhanh chóng xử lý, nó sẽ khép lại mất.” Vu Vãn im lặng liếc mắt, ném cho anh một miếng băng dán cá nhân: “Tự mình dán vào đi.”
“Đừng mà! Em cũng không nhìn thấy, chị giúp em dán đi mà.” Lục Thời Dập kéo người đang đứng ngồi lại trên ghế salon, thân hình cao lớn cũng ngay lập tức sáp tới.
Trông thấy anh ngước cần cổ thon dài lên, cằm đã sắp chạm vào mặt mình, vẻ mặt Vu Vãn trở nên không được tự nhiên, từ từ kéo giãn khoảng cách với anh.
Thằng nhãi này rốt cuộc có biết rằng nam nữ khác biệt là gì không? Xích lại gần như thế không sợ người khác hiểu lầm hay sao…
Hay là thằng nhãi này thật sự xem cô như chị gái nên mới không kiêng nể gì?
Đối với một Lục Thời Dập như vậy, Vu Vãn không biết xử lý thế nào, đầu cảm thấy có chút đau. Dán nhanh một cái băng dán cá nhân lên cằm anh, sau đó liền hạ lệnh đuổi người: “Dán xong rồi, cậu có thể đi về.”
Lục Thời Dập ngồi im không nhúc nhích, cặp mắt đào hoa quyến rũ nhìn cô đầy tội nghiệp, sờ sờ cái bụng rồi nói: “Em đói bụng.”
Vừa nói dứt câu, bụng anh vô cùng phối hợp kêu hai tiếng “rột rột”.
Vu Vãn: “…” Thằng nhãi chết bằm này lắm trò thật đấy.
Hai người ăn trưa khá muộn, hơn nữa trên đường đi từ Thiên Tân trở về vì không cảm thấy đói nên cũng không ăn bữa tối. Lúc này Lục Thời Dập nói như vậy, Vu Vãn cũng bắt đầu cảm thấy hơi đói.
Vu Vãn thấy thằng nhãi này mặc dù lắm chuyện, nhưng khi làm việc vẫn vô cùng nghiêm túc. Người ta đã đi công tác cả ngày cũng với mình, thân làm bà chủ cũng không thể bạc đãi nhân viên. Hơn nữa khi Lư Xuân Hoa nhào lên đánh cô, cũng ít nhiều nhờ thằng nhãi này che chở, dù thế nào cũng không thể để anh vác cái bụng đói đi về.
Sau khi Vu Vãn tự thuyết phục chính mình, ngay khi định mở miệng dẫn anh ra ngoài ăn thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chìa khóa tra vào ổ. Chị Lý mang theo một túi đồ mua từ siêu thị đúng lúc trở về. Khi bước vào phòng nhìn thấy Vu Vãn, vẻ mặt chị Lý kinh ngạc: “Tiểu Vãn về rồi sao? Không phải đã nói mai mới trở về à?”
“Dạ, xong trước thời hạn.”
Chị Lý biết bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm vội vàng nói để mình làm, vừa lúc mới mua được đồ tươi, ra ngoài ăn còn phải chờ đợi, chờ đến lúc đồ ăn nóng hổi mang ra thì cái bụng cũng xẹp rồi.
Vu Vãn cũng chẳng muốn chạy ra ngoài lúc này, liền để chị Lý đi nấu cơm, còn mình thì lên lầu đi tắm. Còn lại một mình Lục Thời Dập ngồi trên ghế salon ở phòng khách chơi game, yên tâm thoải mái chờ cơm.
Chị Lý làm rất nhanh, ba món ăn một món canh, chỉ nửa tiếng là đã hoàn thành.
Khi Vu Vãn tới phòng ăn thì cô đã đổi một bộ quần áo thoải mái hơn. Bụng Lục Thời Dập rất đói, xoạt xoạt vào cái đã hết vài bát cơm, anh một chút cũng không xem mình là người ngoài, còn luôn miệng khen chị Lý nấu ăn ngon khiến chị Lý mặt mày rạng rỡ, dặn dò Lục Thời Dập rảnh rỗi thì tới dùng cơm.
“Nhất định!”
“Tôi đồng ý cho cậu đến nhà tôi ăn cơm chùa chưa?” Vu Vãn từ đầu tới giờ vẫn im lặng chợt mở miệng.
“Sếp à, con người chị tốt như vậy, không cần nói cũng biết chị khẳng định sẽ đồng ý, đúng không?” Lục Thời Dập chớp chớp mắt với cô. Ăn cơm xong, lại múc vào bát mình một ít canh, ăn thật ngon miệng.
Vu Vãn: “…” Trước mặt cô, thằng nhóc này càng ngày càng không có quy củ.
Sau khi ăn xong, chị Lý vào phòng ăn thu dọn bát đũa. Vu Vãn suy nghĩ một lát mới nói với Lục Thời Dập: “Mấy câu Lư Xuân Hoa nói đêm nay, cậu đừng để trong lòng.”
“Câu nào?”
“…” Vu Vãn lườm anh. Sao cô lại có cảm giác tên nhãi này biết rõ mà còn hỏi thế nhỉ?
“Là câu nói chúng ta là cẩu nam nữ? Hay là câu nói chúng ta là gian phu dâm phụ?” Lục Thời Dập xích lại gần cô, cười như muốn ăn đòn.
Dù là câu nào, chỉ cần có thể buộc anh ta cùng Vu Vãn lại một chỗ, Lục Thời Dập đều cảm thấy câu nói đó rất dễ nghe.
“Quên đi, coi như chị chưa từng nói gì.” Vu Vãn lắc đầu. Vừa rồi còn lo lắng mấy câu rác rưởi của Lư Xuân Hoa sẽ làm tổn thương đến tâm hồn bé nhỏ của Lục Thời Dập, nhìn xem là cô suy nghĩ nhiều rồi.
“Ăn no rồi thì về đi!” Vu Vãn lại một lần nữa đuổi người. Ngày hôm nay cô không muốn nhìn thấy thằng nhãi chết tiệt này nữa, đau hết cả đầu.
Lục Thời Dập bị đuổi ra khỏi cửa đúng lúc va vào Vu Mục vừa trở về nhà.
Vu Mục nhìn thấy anh ta thì ngay cả chào hỏi cũng không thèm, nặng nề “hừ” một tiếng, ném cho một anh mắt khinh bỉ rồi đi thẳng vào nhà.
“Ê, ánh mắt cậu có ý gì đấy?” Đối với vẻ mặt đầy oán khí của Vu Mục, Lục Thời Dập mờ mịt không hiểu, nhìn bóng lưng anh ta mà gọi: “Tôi chọc cậu chỗ nào rồi?!”
Vu Mục không quay đầu lại: “Cậu tự mình biết!”
Lục Thời Dập: “Tôi không biết! Cậu ra đây nói rõ ràng cho tôi!”
Vu Vãn chặn ở cửa, cứt đứt tầm nhìn của hai người anh em: “Đừng để ý đến nó, chắc lại chập dây rồi.”
Tên thần kinh Vu Mục sau khi vào nhà thì đi thẳng vào phòng tập. Miệng lẩm bẩm: “Học bá thì giỏi lắm sao! Cơ bụng tám múi thì giỏi lắm à! Ông tuyệt đối sẽ không bị mi trèo lên đầu đâu! Hây a!”
Vu Vãn đóng cửa lại, rốt cuộc thế giới cũng trở nên yên tĩnh. Nhưng mà yên tĩnh không đến ba bốn giây, chuông cửa đột nhiên vang lên.
____________________
Lục Thời Dập đứng ở cửa, lấy điện thoại di động ra, “tách, tách, tách”, điên cuồng chụp lại gương mặt đẹp trai của mình.
Vu Vãn: “Đêm hôm khuya khoắt anh chụp cái gì đấy?”
Lục Thời Dập: Bà xã dán băng cá nhân cho, anh muốn chụp vài tấm lưu làm kỷ niệm.
Vu Vãn: ...