Độ ấm trên môi em

Chương 28: Thổ lộ
 
Lưng Vu Vãn đột nhiên cứng đờ, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng.
 
Quả nhiên thằng nhãi này giả vờ say!

 
Hai người đã cộng tác lâu như vậy, Lục Thời Dập đã nhiều lần cùng cô ra ngoài xã giao. Vu Vãn đương nhiên biết tửu lượng của anh thế nào, đâu thể dễ dàng say được.
 
Vu Vãn kìm lại cơn giận, giọng cô vừa nặng nề vừa lạnh nhạt: “Bỏ tay ra.”
 
Lục Thời Dập không chỉ không bỏ, ngược lại anh còn ôm chặt hơn. Cọ cọ gương mặt trên eo cô, giống như một con cún vô lại đang thiếu cảm giác an toàn.
 
Hơi thở nóng bỏng xuyên qua lớp vải thấm vào trong da thịt, như một ngọn lửa thiêu đốt Vu Vãn từ bên trong. Cô bị cọ tới phát bực muốn thoát khỏi cái ôm siết của anh. Nếu lúc này không phải đang ở trong phòng Vu Mục, bận tâm ở bên cạnh còn có người thứ ba, cô nhất định sẽ ra tay đánh người.
 
Giọng nói lạnh lùng mang theo tia tức giận không thể kiềm chế, cô cảnh cáo: “Lập tức buông cái móng vuốt của cậu ra cho tôi!”
 
Lục Thời Dập giống như bị điếc, lời cô nói một chữ anh cũng không nghe lọt, vẫn lặp lại câu cũ: “Chị không có gì muốn nói với em sao?”
 
Cánh tay anh vừa cường tráng vừa khoẻ mạnh, vòng eo bị anh ôm chặt tới nỗi Vu Vãn không thở được. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đầy tóc của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại không có? Đương nhiên là có rồi! Ngay bây giờ cậu ra ngoài với chị!”
 

Vừa khéo cô muốn tính sổ với anh ta chuyện tối nay.
 
“Em không ra, chị không thể đuổi em đi được!” Không biết câu nào của cô đã kích thích Lục Thời Dập, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dữ tợn của Vu Vãn, tuy rằng anh rụt cổ lại nhưng hành động tiếp theo lại càng quá đáng hơn.
 
Người vừa mới ngồi thấp hơn cô cái đầu đột ngột đứng dậy, giống như một ngọn núi lớn bao phủ phía sau Vu Vãn. Cánh tay vốn đang ôm lấy eo cô lại biến thành ôm lấy toàn bộ cơ thể cô dán chặt vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.
 
Cằm Lục Thời Dập đặt trên vai Vu Vãn, sườn mặt kề sát với cổ cô, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt cô, giọng điệu vừa như đang say lại mang theo chút bướng bỉnh: “Cho dù chị đánh chết em, em cũng không đi!”
 
“…” Cô nói đuổi anh đi khi nào?
 
Động tác thân mật như người yêu khiến toàn thân Vu Vãn cứng đờ, cả người không được tự nhiên.
 
Nếu nói Lục Thời Dập say, thì cũng không đúng lắm, nhưng nếu nói hiện tại anh ta đang tỉnh, vậy thì lại càng không giống.
 
Vu Vãn thở dài: “Say đến điên rồi à? Buông chị ra?”
 
“Em không phải uống say rồi phát điên, em rất tỉnh táo…” Không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu Lục Thời Dập lại thay đổi, giọng nói khàn khàn, khó chịu nói: “Em uống say rồi, em khó chịu quá, thật khó chịu…”
 
Lúc thì Lục Thời Dập nói mình tỉnh táo, lúc lại nói mình đang say, lặp đi lặp lại vài lần, hoá ra cũng là một con ma men.
 
Vu Vãn phát hiện, một khi thằng nhãi này say thì còn khó chơi hơn thằng em của cô, căn bản không cách nào nói chuyện được cả.
 
Cô tốn hết sức lực cũng không thể bỏ cánh tay cứng như sắt đang ôm vòng lấy mình ra. Thậm chí cô còn dùng chân dẫm lên chân Lục Thời Dập nhưng anh giống như mất đi cảm giác đau, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, vẫn tiếp tục ôm cô vào lòng, không hề nhúc nhích.
 
Lục Thời Dập thấy Vu Vãn không nói lời nào, càng lúc càng lo lắng, anh nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng mặc kệ em được không? Ít nhất cũng nói với em một câu đi…”
 
“Lục Thời Dập, cậu làm loạn đủ chưa?” Vốn dĩ Vu Vãn đang nén lửa giận, nhưng anh lại vô cớ gây rối, khiến cô như một quả bom được châm lửa, lập tức bùng nổ, mặc kệ người phía sau có phải đang say đến không còn tỉnh táo hay không, Vu Vãn phát tiết hết cảm xúc trong lòng: “Xem tôi là đối tượng để chơi đùa, gọi điện thoại cho tôi rồi nói ‘em thích chị’ để chơi tôi, chơi có vui không?”
 
Lồng ngực Vu Vãn lên xuống phập phồng kịch liệt, Lục Thời Dập cảm nhận rõ ràng rằng cô đang tức giận, khẩn trương nói: “Đêm nay bọn em chơi là thật, nhưng em không đem chị xem như đối tượng chơi đùa, em thực sự thích chị.”
 
Như là sợ Vu Vãn không tin, Lục Thời Dập vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói thêm: “Rất thích! Vô cùng thích!”
 
Thích?
 
Vu Vãn chưa quên những lời Vu Mục nói với cô, nói rằng Lục Thời Dập về nước về để theo đuổi tình yêu đích thực của anh ta, Đường Uyển Tinh.
 
Dù cho không phải trò chơi, nhưng chữ “thích” này nói ra từ trong miệng tên đa tình Lục Thời Dập sao nghe lại châm chọc, lại chói tai đến thế chứ.
 
“Thằng nhãi ranh lông còn chưa mọc hết, cậu biết cái gì là thích sao?”
 
“Lông em đã dài từ lâu rồi, chị có muốn nhìn không?” Lục Thời Dập lập tức trả treo.
 
“…” Tự nhiên lại nói chuyện mờ ám làm mặt Vu Vãn lúc đỏ lúc trắng. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, người phía sau hơi cử động eo, đem thân thể tiết sát thêm vào cơ thể cô. Vu Vãn tức khắc như bị lửa thiêu, muốn tránh nhưng lại không thể thoát ra được cái ôm của anh. Cô tức giận nói: “Cậu đang nói bậy gì đấy? Chú ý chừng mực đi!”
 
Nhưng trên thực tế, tư thế hiện tại của hai người, chẳng có tí “chừng mực” nào cả…
 
“Là chị nói lông em chưa dài…” Lục Thời Dập nhỏ giọng thì thầm.
 
“…” Trọng điểm cô muốn nói là cái sao?
 
Không biết làm sao Lục Thời Dập lại ở bên tai cô ném thêm một câu: “Em đã sớm trưởng thành rồi. Bây giờ em đã là một người đàn ông trưởng thành, trưởng thành về mọi mặt.”
 
“…” Sắc mặt Vu Vãn thay đổi như cái bảng pha màu. Cô cũng thực phục chính mình, tự nhiên lại nói nhiều với một con ma men như vậy. Cô hít vào một hơi thật sâu: “Chị không cần cậu thích, chuyên tâm thích Đường…”
 
“Chị đừng vội từ chối em được không?” Lục Thời Dập vội vàng ngắt lời cô. Có lẽ vì trong người có chút hơi men nên lúc này anh mượn rượu đem những lời trước đây không dám nói một lần nói hết với Vu Vãn: “Em thực sự rất thích rất thích chị, em không muốn làm em trai của chị, em muốn làm người đàn ông của chị, làm bạn trai của chị.”
 
Vu Vãn: “…”
 
“Lúc này chị đừng nói gì cả!” Lục Thời Dập sợ cô sẽ lập tức từ chối: “Em sẽ cho chị ba ngày suy nghĩ cho rõ ràng, đến lúc đó chị hãy trả lời em.”
 
Nói xong, Lục Thời Dập lập tức buông Vu Vãn ra, nhanh chân chạy ra ngoài, chạy được mấy bước lại quay trở lại, hôn thật mạnh cái “bẹp” lên má người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Vu Vãn, khiến cô thiếu chút nữa không đứng vững được.
 
Lục Thời Dập hôn xong cũng không dám liếc mắt nhìn Vu Vãn, anh ta lấy tốc độ tia chớp phóng như bay ra khỏi cửa.
 
Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi. Khi Vu Vãn phản ứng lại được, cô bụm mặt, giận dữ hét lên với bóng lưng Lục Thời Dập: “Cậu tự tìm chết —”
 
Tên nhãi này, còn dám hôn trộm cô!
 
“Ông nội bây làm gì đấy? Ồn chết ông!” Vu Mục đang nằm trên giường đột ngột hét to, doạ Vu Vãn nhảy dựng. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Vu Mục đang trở mình, miệng lại gáy “ô ô”. Hiển nhiên vừa nãy là đang nói mớ…
 
Mà bên kia, Lục Thời Dập chạy quá gấp, trán đâm sầm vào cánh cửa té lăn cù, anh che trán bò lên, loạng choạng chạy ra khỏi cửa.
 
Vu Vãn: “…”
 
Tiếng động từ cầu thang truyền đến, dường như có một vật nặng lăn xuống dưới, sau đó là tiếng đóng cửa mạnh mẽ.
 
Nhiệt độ ở Bắc Kinh hai ngày gần đây lại hạ xuống, đợt rét đậm kèm theo gió lạnh, thổi qua da giống như dao sắc cứa vào. Lục Thời Dập chạy quá vội vàng, ngay cả áo khoác đang để trong phòng Vu Mục cũng không kịp lấy. Trên người chỉ mặc chiếc áo len mỏng, nếu chạy ra bên ngoài nhất định sẽ lạnh đến cảm mạo.
 
Lại nói anh say đến nỗi đi đường đều không đi thẳng được, còn ngã từ trên cầu thang xuống nữa, chỉ sợ chạy ra ngoài cũng không phân biệt được đâu là  đông tây nam bắc…
 
Đêm nay Lục Thời Dập làm ra đủ loại hành động quá đáng, khiến Vu Vãn bực bội đến nỗi hận không thể lột một tầng da trên người anh ta xuống. Nhưng ai bảo người ta họ Lục, là con trai của Tô Lan, nể mặt dì Tô, Vu Vãn không nào cách tay xuống tay tàn nhẫn được, đành nhắm một mắt mở một mắt với thằng nhãi này.
 
Sau khi Vu Vãn tự thuyết phục chính mình, cầm lấy áo khoác của Lục Thời Dập đuổi theo. Nhưng trong tiểu khu đã sớm không còn bóng dáng anh nữa rồi.
 
Tìm một vòng cũng không thấy người đâu, Vu Vãn hít sâu một hơi.
 
Kệ đi, sức khoẻ cậu ta tốt như thế, lạnh cóng thì lạnh cóng. Hơn nữa một người đàn ông như anh cho dù uống say rồi ngủ bờ ngủ bụi, cũng đâu thể xảy ra chuyện gì được.
 
Vu Vãn về đến nhà, đi thẳng lên tầng tắm rửa.
 
Cô đứng dưới vòi hoa sen, rửa đi rửa bên má bị Lục Thời Dập hôn, nhưng mặc kệ cô rửa thế nào, gương mặt vẫn nóng như lửa đốt, độ ấm và mùi hương anh lưu lại dường như rửa thế nào cũng rửa không trôi.
 
Ngay cả trái tim cô cũng vì nụ hôn kia mà xao động.
 
Trước nay Vu Vãn đều là người bình tĩnh và lý trí. Ngoại trừ việc liên quan đến Lâm gia và Vu Mục, thì dù trời có sập xuống cô cũng có thể mặt không đổi sắc xử lí bất kì chuyện gì. Từ sau khi mẹ mất, trái tim cô đã trở nên tĩnh lặng như nước, tâm trạng rất hiếm khi chịu xao động quá lớn. Nhưng gần đây không biết cô bị làm sao, trong khoảng thời gian này làm việc cùng Lục Thời Dập, cô còn để ý đến anh hơn cả Vu Mục. Cô còn thường vì một hành động trong khi vô thức của Lục Thời Dập chọc giận, mất rất lâu mới bình tĩnh trở lại.
 
Giống như đêm nay.
 
Nụ hôn kia…
 
Còn có cả câu nói của anh ta nữa, ‘em không muốn chị chỉ coi em là em trai, em muốn làm người đàn ông của chị, em muốn làm bạn trai của chị…
 
Một giờ sau.
 
Vu Vãn vẫn không yên tâm mà gọi điện thoại cho Tô Lan, cô không nói tường tận, chỉ nói một ít chuyện khi Lục Thời Dập và Vu Mục đi họp lớp vào tối nay, nói hai người đều uống nhiều quá, vốn cô muốn đưa cả hai về Vu gia, nhưng sau đó phát hiện Lục Thời Dập tự về trước rồi…
 
Không thể đưa người về đến nhà, Vu Vãn hơi áy náy, hỏi: “Dì Tô, cậu ta về nhà chưa ạ?”
 
“Tiểu Vãn à, khó khăn lắm cháu mới được nghỉ nhưng lại khiến cháu nhọc lòng, vất vả cho cháu. Cháu không cần lo đâu, thằng nhãi ranh vừa về đến nhà, bây giờ còn đang nôn oẹ trên tầng kia kìa, vừa nôn vừa nói vớ vẩn, chậc chậc chậc…’
 
Vu Vãn nhẹ nhàng thở ra, sau đó tò mò hỏi: “Cậu ta… nói gì ạ?”
 
“Nói cái gì mà ‘em thực sự thích chị’, ‘làm bạn gái em được không’, rồi gì mà ‘em nhất định sẽ dùng cả đời em để đối tốt với chị’…” Tô Lan không hổ là diễn viên, ngay cả thần thái cùng giọng điệu đáng thương của Lục Thời Dập khi nói mấy câu này đều thuật lại y như đúc. Bà ghét bỏ nhìn thằng con say quắc cần câu nhưng vẫn lo yêu đương kia rồi lắc đầu.
 
“Đừng thấy bộ dạng yêu đến chết đi sống lại, không phải người đó sẽ không lấy của thằng nhãi này mà nhầm. Tất cả đều là phân chó cả. Không quá hai ngày, “tình thánh” này sẽ chuyển đối tượng thôi. Cháu biết mà, từ nhỏ đến lớn thằng nhãi này quen thiếu gì bạn gái, sao dì lại sinh ra thằng con đa tình như thế chứ?”
 
Ở trước mặt Vu Vãn, Tô Lan nhịn không được bắt đầu nói xấu con trai mình.
 
Bà nói tiếp: “Mấy hôm trước, thằng nhãi này ở nhà trưng ra bộ mặt thất tình. Đêm nay uống nhiều như thế phỏng chừng vì tình mà say đấy! Người trẻ bây giờ sao không khiến người ta bớt lo được chứ? Cũng còn may biết đường về nhà chứ chưa say đến mức ngủ trên đường cái…”
 
“…” Từ lời nói của Tô Lan Vu Vãn nghe được vài câu quan trong. Cho nên, Lục Thời Dập vì bị Đường Uyển Tinh cự tuyệt nên đêm nay mới uống say mèm?
 
Mấy cái tâm tư xiêu vẹo của Lục Thời Dập với cô, rồi cùng cô thổ lộ là vì xem cô như lốp xe dự phòng?
 
Tô Lan cùng Vu Vãn nói chuyện phiếm một lúc, bà bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi Tiểu Vãn, bây giờ cháu có đang thích ai không?”
 
Vu Vãn lấy lại tinh thần: “Sao dì Tô tự nhiên lại hỏi cái này?”
 
“Ây ya, thế là cháu có hay không?” Vẻ mặt Tô Lan thần bí.
 
Vu Vãn do dự một lát mới nói: “Không có.”
 
“Được, dì biết rồi.’ Tô Lan cười tủm tỉm, giống như muốn cho Vu Vãn một chuyện tốt nào đó.
 
-
 
Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
 
Nhưng đối với Lục Thời Dập mà nói, mỗi một ngày dài bằng một năm. Ba ngày này điện thoại anh hết tắt lại mở, không dưới trăm lần, điện thoại sắp sửa bị anh nghịch hỏng luôn rồi.
 
Tâm trạng Lục Thời Dập lúc này cực kỳ phức tạp. Một mặt anh sợ Vu Vãn sẽ gọi tới để cự tuyệt mình, mặt khác lại có chút mong, biết đâu cô sẽ chấp nhận thì sao, lo lắng nếu tắt máy cô sẽ không liên lạc được với mình…
 
Mấy ngày nay không nhìn thấy Vu Vãn, sau khi mở máy thì Lục Thời Dập thường xuyên vào phần album ảnh, xem những bức ảnh anh chụp lén trên máy bay.
 
Vu Vãn dựa vào vai anh, ngủ điềm tĩnh và an nhiên.
 
Lục Thời Dập híp mắt thưởng thức, bọn nhìn giống như một đôi tình nhân ấy…
 
“Ngẩn người làm cái gì đây?”
 
Lục Thời Dập ngồi trên sô pha, xem ảnh đến xuất thần, bỗng nhiên bả vai bị ai đó tóm từ phía sau, thiếu chút doạ anh ta rơi cả điện thoại.

 
“Cô gái trong ảnh là ai thế?” Tô Lan từ phía sau ghế sô pha đi tới, ngoài bên cạnh Lục Thời Dập.
 
“Không phải ai cả.” Lục Thời Dập nhanh tay khóa màn hình, cất điện thoại đi.
 
“Còn tỏ vẻ thần bí nữa.” Tô Lan liếc mắt lén lút nhìn con trai. Lúc nãy vô tình liếc qua một cái thì thấy cô gái trong ảnh thoạt nhìn có hơi quen mắt, nhưng không nhớ chính xác là ai. Đương nhiên, con trai chăm đổi bạn gái như thế, bà cũng không có hứng thú tìm hiểu.

 
“Mẹ, mẹ mới gọi điện thoại cho ai đấy? Xem mắt gì cơ? Mẹ ngàn vạn lần dừng giới thiệu đối tượng cho con nhé, con tuyệt đối không đi xem mắt đâu!” Trong lúc vô tình Lục Thời Dập nghe thấy khi mẹ mình gọi điện thoại cho người nhắc khá nhiều đến xem mắt.
 
“Nghĩ hay thật đấy, ai thèm giới thiệu đối tượng cho con.” Tô Lan khinh bỉ nhìn, rồi bà hỏi: “Còn nhớ Hoắc Trầm không?”
 
“Anh Trầm làm sao ạ?”
 
“Cậu ta năm nay cũng ba mươi rồi, nghe mẹ cậu ta nói hiện tại vẫn đang độc thân. Hoắc Trầm người ta lớn lên vừa cao ráo vừa đẹp trai, còn là chuyên gia tính toán tài chính quốc tế, lợi hại lắm đấy. Năm nay cậu ta về nước phát triển, mẹ nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta không chỉ ngoại hình mà năng lực làm việc cũng phù hợp với Tiểu Vãn…”
 
Tô Lan còn chưa nói xong, Lục Thời Dập đã kích động đứng bật dậy, xù lông: “Mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho Vu Vãn?”
 
“Con kích động gì thế?”
 
“Con không đồng ý mẹ giới thiệu đối tượng cho Vu Vãn!” Lục Thời Dập từ trên cao nhìn chằm chằm vào quý bà Tô Lan, giọng điệu kiên quyết.
 
Vẻ mặt Tô Lan kì quái: “Vì sao?”
 
Bát tự của anh ta với Vu Vãn còn chưa viết đâu, mẹ anh ta lại bày trò gì thế này? Lục Thời Dập hít sâu một hơi: “Mẹ cũng không phải mẹ cô ấy, mẹ quan tâm làm gì chứ?”
 
“Thằng bé này… Tình cảm của mẹ với Mẫn Tri tốt như thế, cô ấy không còn nữa thì mẹ còn không phải mẹ Tiểu Vãn à. Tiểu Vãn năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Ngày nào nó cũng bận rộn làm việc, không có thời gian tìm bạn trai, mẹ không quan tâm nó thì ai quan tâm nó?”
 
“…” Lục Thời Dập xiết chặt điện thoại, ngực phập phồng, cảm xúc kích động: “Mới hai mươi bảy thôi mà, lớn chỗ nào chứ? Chị ấy không có hứng thú xem mắt đâu, mẹ đừng làm chuyện lộn xộn!”
 
“Mẹ giới thiệu đối tượng cho Tiểu Vãn, con tức giận cái gì?” Tô Lan nhìn Lục Thời Dập đi lên tầng, vẻ mặt khó hiểu: “Thằng nhãi này, quản rộng thế!”
 

 
Rốt cuộc cũng đợi đến ngày thứ ba, sau một hồi khẩn trương chờ đợi, vào lúc 6 giờ chiều Lục Thời Dập đã nhận được tin nhắn Vu Vãn gửi tới: [8 giờ, gặp ở bar XX.]
 
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
 
Lục Thời Dập: Đã nói là hỗ trợ, mà toàn CMN ngáng đường của nhau. (Đến từ khiếu nại chính thức)
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui