Chương 4: Cãi nhau
Năm ngày sau, Vu Vãn đi công tác nước ngoài trở về.
Suốt một đường đến bãi đỗ xe, thư ký Dương Tụng đi bên cạnh báo cáo tiến triển công việc của mấy ngày nay.
Nói xong chuyện công việc, Dương Tụng nhắc cô hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của Lư lão thái thái nhà họ Lâm. Trước khi Vu Vãn xuống máy bay, Lư lão thái thái còn đích thân gọi tới sáu, bảy cuộc điện thoại, nói cô hôm nay nhất định phải đến tiệc mừng thọ của bà ta. Còn nói mặc kệ Vu Vãn đến muộn thế nào, bà ta sẽ chờ cô đến mới bắt đầu khai tiệc.
Lông mày Vu Vãn hơi nhíu lại, nét mặt cô lạnh nhạt: “Không đi. Lần sau những chuyện có liên quan đến nhà họ Lâm, cậu không cần hỏi, cứ trực tiếp từ chối cho tôi. ”
“Vâng.”, Dương Tụng không tiếp tục chủ đề này nữa. Anh ta biết những chuyện sếp lớn nhà nhà mình đã quyết sẽ rất khó thay đổi, nhất là chuyện có liên quan đến nhà họ Lâm.
Lư lão thái thái trong miệng Dương Tụng là mẹ đẻ của Lâm Khải Minh tên là Lư Xuân Hoa, bố của Vu Vãn, cũng là bà nội trên danh nghĩa của cô. Chẳng qua là vào năm năm trước, Lâm Khải Minh ly hôn với mẹ cô là bà Vu Mẫn Tri, sau đó liền cưới kẻ thứ ba là Thạch Thiến vào cửa, Vu Vãn liền cắt đứt mọi mối quan hệ liên quan đến Lâm gia.
Chiếc Bentley màu trắng chạy về hướng tập đoàn Vinh Quang. Theo thói quen cũ mỗi lần đi công tác trở về Vu Vãn đều sẽ hỏi thăm về tình hình gần đây của Vu Mục.
Cô hỏi gì Dương Tụng đáp nấy. Anh ta nói mấy ngày này Vu Mục cũng không gây ra rắc rối gì, không đến quán bar uống rượu, càng không hẹn hò với mấy ngôi sao nữ. Chỉ là có một chuyện rất kỳ lạ, sau khi tan làm, Vu Mục lập tức theo chân thiếu gia nhà họ Lục đến phòng gym tập luyện.
Vu Vãn ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “… Mấy hôm nay nó đều tập gym với Lục Thời Dập?”
Dương Tụng cười nói: “Đúng vậy. Tiểu Vu tổng còn mạnh dạn tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ tập ra cơ tay, đường hông V-line cùng cơ bụng tám múi.”
Tin tức này đúng là ngoài sức tưởng tượng của Vu Vãn.
Đêm đó, Lục Thời Dập nói với cô, khi ở nước ngoài anh ta có luyện tập, còn nói hiện tại đã cải tà quy chính, muốn hướng tới mục tiêu trở thành thanh niên ba tốt. Lúc đó cô chỉ coi đó là một câu nói đùa, nói cho vui nên cũng không hề để ý.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, Lục Thời Dập thực sự đã trở nên ngoan ngoãn rồi sao? Còn mang theo thằng em cô ngoan ngoãn cùng?
Hai đứa này ở cùng nhau nhiều ngày như vậy còn chưa gây chuyện, Vu Vãn cảm thấy có chút không quen.
Nhưng hai thằng nhóc chết bằm này có thay đổi hay không thì cô phải đi kiểm chứng.
Vừa nhắc Vu Mục, Vu Mục đã gọi điện tới. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy giọng nói vui sướng của bên kia: “Chị, chị về nước rồi hả?”
“Ừ.” Vu Vãn một bên nghe điện thoại, một bên tiếp tục xem tài liệu trong mail: “Có việc à?”
Vu Mục do dự một lát mới nói: “Chuyện hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, chị biết chưa?”
“Sao thế, nhà họ Lâm bên kia bảo em làm người truyền lời à?”
Vu Mục giả vờ giả vịt cười: “Chị, tốt xấu gì cũng là người một nhà. Đại thọ tám mươi của bà chúng ta làm cháu trai cháu gái không đến thì kỳ lắm.”
Vẻ mặt lạnh lùng, xinh đẹp của Vu Vãn trở nên căng thẳng, cô nghiêm túc nói: “Vu Mục, em muốn xem Lư Xuân Hoa là bà nội thì đó là chuyện của em. Chuyện chị năm năm trước cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm em cũng biết rồi, nên đừng phí lời nữa, chị sẽ không đi.”
“Còn nữa, em cũng không được đi.” Vu Vãn quả quyết nói.
“Chị, chị… chị không thể vô tình như vậy! Hôm qua bà nội còn cố ý tới công ty tìm em…” Vu Mục đem chuyện bà nội ngày hôm qua đến tìm anh ta, chủ động nói chuyện năm ấy với anh ta một lần nữa. Còn nói bà ấy mấy năm nay không nhìn thấy hai chị em bọn họ nên rất nhớ nhung, thương tâm khóc lóc một hồi, hy vọng quan hệ bà cháu của bọn họ có thể trở lại tốt đẹp như trước đây.
“Chỉ rơi có mấy giọt nước mắt cá sấu mà em đã mềm lòng rồi?” Vu Vãn tắt máy tính bảng trên tay, ném qua một bên. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, cười lạnh: “Vu Mục, em đừng lúc nào cũng ngây thơ như vậy chứ!”
“Em ngây thơ chỗ nào? Chị, là bản thân chị nghĩ mọi chuyện quá phức tạp thôi. Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, bà chỉ muốn cháu trai cháu gái đều ở bên cạnh, một nhà đoàn viên. Nói khó nghe một chút, năm nay bà đã lớn tuổi rồi, nửa người đã nằm vào trong đất, chỉ muốn chúng ta sang ăn một bữa cơm thì có mục đích gì chứ?”
“Vu Mục, đừng quên năm đó bà ta đã đối xử với mẹ như thế nào, đã đối xử với chúng ta ra sao.” Vu Vãn trầm giọng nhắc nhở: “Chuyện ghê tởm gì mà bà ta chẳng làm được.”
“Chị, những chuyện này đều đã qua rồi.”
“Đã qua, không có nghĩa chưa từng tồn tại, em nhớ kỹ cho chị.”
“Bà nội không xấu như chị nghĩ đâu.”
Nghe em trai nói thế, Vu Vãn cảm thấy có chút chán nản: “Vu Mục, em tỉnh táo một chút đi!”
Chuyện nhà họ Lâm hai chị em họ đều có cách nhìn khác nhau. Vu Mục cảm thấy dù bố ly hôn với mẹ và cưới người khác cũng không sao, không nhất thiết phải rạch rõ quan hệ cùng ba và bà nội cả đời không qua lại. Dù sao mọi người cũng là người thân, không cần phải khiến mối quan hệ căng thẳng như vậy.
Mà Vu Vãn vĩnh viễn sẽ không quên, bà già cổ hủ đến từ nông thôn này, khi mẹ cô đồng ý gả thấp với con trai bà ta, luôn tìm cách gây khó dễ cho mẹ cô, còn không ngừng khiến cho mối quan hệ của con trai và con dâu nảy sinh mâu thuẫn; cuối cùng là khi mẹ cô đang mang thai Vu Mục, việc bà ta giật dây, bao che cho con trai mình đi ra ngoài tìm người đàn bà khác, còn lén sinh con riêng như thế nào.
Bà già đáng hận ấy chữ thì không biết được bao nhiêu nhưng mấy việc đại gian đại ác, cay nghiệt khắt khe, dối trá lừa gạt thì không cái nào bà ta không tường. Thậm chí còn vì người đàn bà kia mà bắt mẹ cô cùng con trai bà ta ly hôn…
Năm năm trước, mẹ cô bị bệnh nặng, cuộc đại chiến ly hôn giằng co gần hai mươi năm cuối cùng cũng kết thúc. Mà bà già kia, mẹ cô vừa đặt bút kí giấy ly hôn chưa được bao lâu, bà ta đã thu xếp hôn sự cho con trai mình cùng kẻ thứ ba kia… Đến khi sắp chết cũng không để mẹ cô được ra đi được thanh thản.
Những việc đó, từng việc từng việc như ghim sâu vào trong xương tủy của Vu Vãn, cô làm sao có thể bỏ qua hiềm khích với bà già đó được.
Ngày hôm nay, chị em hai người lại cãi nhau qua điện thoại. Đến cuối cùng vẫn không ai chịu phục ai.
Tính khí bướng bỉnh của Vu Mục lại bắt đầu phát tác, không thèm để ý bất cứ thứ gì nữa: “Em với Thời Dập đang trên đường tới đó rồi. Chuyện tiệc mừng thọ của bà nội em nhất định, chị có tới hay không?”
Nói xong câu cuối lập tức hung hăng cúp điện thoại.
Vu Mục ngồi trong xe cáu kỉnh nắm tóc, quay đầu sang bên cạnh, thở phì phò oán giận với Lục Thời Dập đang lái xe: “Cậu nghe rồi chứ? Chị tôi chính là người như vậy, lúc nào cũng chỉ cho mình là đúng, tất cả mọi người đều phải nghe theo. Dựa vào cái gì chứ? Hôm nay ông đây không thèm nghe lời chị ấy!”
Vốn tưởng rằng sẽ được Lục Thời Dập an ủi, không nghĩ tới Lục Thời Dập quét mắt nhìn anh ta một cái, bắt đầu dạy bảo: “Về sau gọi điện thoại cho chị cậu đừng gắt gỏng như vậy. Nếu tôi là chị ấy, cậu mà dám dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi, tôi đã sớm chạy đến chém cậu rồi.”
“…” Vẻ mặt Vu Mục như gặp phải quỷ: “Ôi chao, ôi chao, ôi chao chao. Lục Thời Dập, cậu làm sao thế? Cậu là anh em của tôi mà, sao cậu lại đứng về phía chị tôi?”
“Tôi đây là…” Trong lòng Lục Thời Dập ẩn chứa sự khó chịu không thể phát tác ra được, dừng một chút anh mới nói, “Giúp lý không giúp tình.”
“Chị tôi thì có lý gì chứ? Ế, tôi biết rồi nha…” Vu Mục bỗng nhiên tỉnh táo, “Không phải cậu đã bị chị tôi mua chuộc rồi chứ?!”
“Tôi giống người sẽ cúi đầu khom lưng trước tiền tài của chị cậu sao?” Tôi chỉ cúi đầu khom lưng trước sắc đẹp của chị cậu.
Hai người tranh luận một lúc lâu, bỗng nhiên điện thoại di động của Lục Thời Dập vang lên tiếng chuông, là Vu Vãn gọi tới. Anh ta bảo Vu Mục ngậm miệng trước rồi mới nghe máy, sau khi nói chuyện xong với người ở đầu dây bên kia, Lục Thời Dập cho xe đỗ vào ven đường.
Vu Mục tò mò hỏi: “Chị tôi nói gì với cậu thế?”
“Chị ấy nói hiện tại đang qua đây, bảo chúng ta chờ chị ấy rồi cùng tới nhà họ Lâm.”
Nghe xong, Vu Mục cực kì đắc ý.
Anh ta khoan khoái tựa lưng vào ghế, hai tay vòng ra sau gáy, chân vắt chéo rung rung, trông như vừa đánh thắng một trận lớn, thật là vui sướng: “Ôi chu choa, nữ tổng giám đốc độc tài, chuyên chính của chúng ta cũng có ngày thỏa hiệp cơ đấy! Hí hí hí, hôm nay đúng là một ngày lịch sử, nên ăn mừng!”
“Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí ngu ngốc của cậu kìa.” Lục Thời Dập im lặng, liếc mắt nhìn sang.
Nửa tiếng sau, Lục Thời Dập và Vu Mục cùng leo lên chiếc Bentley màu trắng của Vu Vãn.
Vu Mục phụ trách lái xe, suốt dọc đường đi tâm tình thoải mái, huýt sáo không ngừng. Vu Vãn ngồi phía sau không hề nói chuyện, chỉ chăm chú xử lý tài liệu công việc. Ngồi ở ghế phụ lái là Lục Thời Dập, thông qua gương chiếu hậu, anh nhiều lần nhìn trộm Vu Vãn, càng nhìn càng cảm thấy khi người phụ nữ chăm chỉ làm việc thì toàn thân đều tỏa ra sự hấp dẫn khác thường.
Trái tim nhỏ bé của Lục Thời Dập không nhịn được mà rạo rực.
Đến nhà họ Lâm, trước khi xuống xe Vu Vãn đã xử lý xong hết công việc, lúc này cô mới nói chuyện với Vu Mục, “Hôm nay chị tới đây không phải thỏa hiệp với ai, mà để cho em nhìn rõ hiện thực.”
Vu Vãn hiểu tính tình Vu Mục, đứa em trai ngốc nghếch này của cô chính là đứa chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Mấy thứ thân tình, lấy lòng gì gì đó đều là giả, tiệc đại thọ này chỉ sợ là một bữa Hồng Môn Yến. Nếu cô không đi cùng thì có khi Vu Mục bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền.
Vu Mục ngay tức khắc như quả bóng xì hơi, nụ cười trên mặt tiêu tán hết, bực bội nói: “Được, được, được! Em lại muốn xem xem, chỉ là một buổi tiệc mừng thọ thì bà nội có thể bày ra trò gì.”
Nói xong, anh ta đẩy cửa xe ra, bước vào biệt thự nhà họ Lâm.
Lục Thời Dập lo lắng Vu Vãn bị chọc tức, thay cô mở cửa xe, nhỏ giọng trấn an: “Vãn Vãn, đừng tức giận không tốt, cậu ta vốn là đứa ngu ngốc.”
Vu Vãn xuống xe, vẻ mặt không có gì thay đổi. Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Lục Thời Dập hai giây, rồi bỏ lại hai chữ: “Gọi chị.”
Lục Thời Dập: “…”
-
Ngày hôm nay, biệt thự nhà họ Lâm giăng đèn kết hoa, so với năm ngoái còn náo nhiệt hơn. Đại thọ tám mươi tuổi của Lư Xuân Hoa được tổ chức vô cùng long trọng, ngoại trừ họ hàng Lâm gia, còn có không ít các phu nhân giàu có, tụ tập lại cũng phải hơn mười bàn.
Lư Xuân Hoa nghe thấy Vu Vãn cùng Vu Mục đã tới, lập tức dẫn theo một đám chị em thân thiết của mình ra cửa tiếp đón.
Bà ta mặc một thân Đường trang* màu đỏ thẫm đầy hỷ khí. Chỉ là bà ta vừa lùn, lưng lại hơi gù, bộ Đường trang có giá trị không nhỏ mặc trên người bà ta vinh hoa phú quý đâu không thấy, chỉ thấy dáng vẻ quê mùa chẳng giấu đi đâu được.
*Đường trang:
Loại áo khoác cho nữ có đặc điểm: Cổ áo đứng, thân đối, đường viền cổ áo và thân áo được trang trí bằng các loại chỉ màu. Đường trang là trang phục kết hợp giữa kiểu cách của phương Tây và các yếu tố văn hóa Trung Quốc.
“Tiểu Vãn, Tiểu Mục, mấy đứa cuối cùng cũng tới rồi, bà nội nhớ hai đứa muốn chết.” Lư lão thái thái vui vẻ ra mặt, thân thiết nắm lấy tay Vu Vãn và Vu Mục.
Vừa bắt đầu đã chào đón nồng nhiệt như vậy, người không biết còn tưởng rằng Vu Vãn cùng Vu Mục là hai đứa cháu trai, cháu gái bà ta yêu thương nhất đấy.
Loại thân tình giả tạo này Vu Vãn diễn không được, cô lạnh lùng rút tay lại, từ đầu tới cuối cũng không gọi một tiếng “bà nội”. Còn Vu Mục thì bị bà ta dùng mấy câu dụ dỗ, lập tức bà nội dài, bà nội ngắn, kêu đến độ ngọt ngào, thân thiết hơn tất cả mọi người ở đây.
“Bà nội, cháu với chị mang biếu bà chút quà mừng thọ, chúc bà thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”
Lư Xuân Hoa nhìn qua món quà vô cùng quý giá kia, cười càng lúc càng tươi, bà ta đưa món quà để quản gia mang vào trong nhà, “Quà làm gì chứ, mấy đứa có thể tới là bà nội vui rồi.”
Đang nói chuyện, bóng người đang đứng cạnh Vu Vãn bỗng lọt vào mắt bà ta, hai con mắt Lư Xuân Hoa sáng lên, mừng rỡ nói, “Ui chao, đây không phải thiếu gia nhà họ Lục sao?”