Chương 43: Phơi bày ra ánh sáng
Cuối tháng ba, vạn vật sống lại.
Cuối cùng Bắc Kinh cũng có hơi thở của mùa xuân, chim bay cỏ mọc, liễu xanh hoa đỏ, thời tiết cũng dần ấm lên. Tập đoàn Vinh Quang trong mùa xuân này cũng nghênh đón cột mốc lịch sử mới.
Các phương tiện truyền thông tranh nhau đưa tin, phòng thí nghiệm lượng tử và trí tuệ nhân tạo của Vinh Quang đã có đột phá lớn, trở thành người dẫn đầu trong ngành công nghiệp máy tính lượng tử thương mại mới nổi. Đồng thời Vinh Quang còn thu mua công ty TOMITO của Đức, sở hữu 51% cổ phần, Vinh Quang chính thức bước chân vào lĩnh vực ôtô không người lái và công nghệ trí tuệ nhân tạo mới. Hàng loạt hành động này lập tức gây chấn động cực lớn trong và ngoài ngành.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Vinh Quang được thu hút rất nhiều sự chú ý.
Các lời đề nghị hợp tác cũng đua nhau kéo đến, Vu Vãn bận tối mặt tối mày. Trong khoảng thời gian này, Vu Mục gần như không gặp chị mình ở nhà, vì hạnh phúc của người anh em tốt, hôm nay anh ta quyết định chạy đến tập đoàn Vinh Quang.
Vu Mục vô cũng kiên nhẫn ngồi trong văn phòng, chờ từ sáng sớm đến khi tối muộn. Sau khi tiếp hết lão tổng này lão tổng khác, lúc Vu Vãn trở về công ty thì đã gần giờ tan tầm.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy người, Vu Mục nhàm chán vứt tờ tạp chí sang một bên, từ sô pha đứng dậy, oán trách nói: “Chị, chị bận rộn thật đấy, em ngồi đây chờ chị một ngày rồi.”
Vu Vãn buông xuống văn kiện trong tay, trên mặt lộ ra chút mệt mỏi, cô giơ tay xoa xoa mi tâm, bưng ly cà phê lên uống một ngụm cho tỉnh táo rồi mới nói: “Lần này lại gây ra hoạ gì muốn chị đi dọn bãi chiến trường cho à?”
“Em còn lâu mới gây hoạ.”
Vu Vãn cảm thấy kì quái, cuối cùng cũng bố thí cho thằng em không khiến người ta bớt lo này một ánh mắt: “Nếu không gây hoạ thì ngồi đây chờ chị lâu như thế làm gì?”
“Chị, câu hỏi này của chị…” Vu Mục sờ sờ cái mũi, vẻ mặt quan tâm nói: “Đã nhiều ngày không thấy chị ở nhà, phận làm em trai, em không thể không đến thăm chị.”
Vu Vãn “hừ” một tiếng, cười. Cô còn lâu mới tin mấy câu vô nghĩa của thằng em mình: “Chị rất bận, có việc thì nói nhanh, không có mau cút cho khuất mắt chị.”
Thực sự cô rất bận, vừa về văn phòng thư ký Trình đã ôm một xấp văn kiện tiến vào, đều cần cô xét duyệt rồi ký tên. Đợi người đi rồi, Vu Mục kéo ghế dựa ra, ngồi xuống phía đối diện: “Chị, chị họ Vu Thấm muốn kết hôn rồi đấy, chị biết không?”
Vu Mục không nói thẳng ra mục đích chân chính của mình, mấy ngày trước ở nhà vất vả lắm mới chạm mặt Vu Vãn, nhưng vừa nhắc tới tên Lục Thời Dập trước mặt cô thì sắc mặt cô đã thay đổi, nói cô mệt rồi, có chuyện gì thì hôm sau nói tiếp, sau đó đi thẳng lên tầng. Hiển nhiên là không muốn nghe bất kì chuyện gì có liên quan đến Lục Thời Dập.
Cho nên Vu Mục chỉ có thể đổi chiêu khác.
Ánh mắt rời khỏi văn kiện, trên gương mặt bình tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện tia kinh ngạc: “Vu Thấm muốn kết hôn?”
“Đúng vậy. Cuối tuần này chị ấy cử hành hôn lễ ở đảo Bali, nói hai chúng ta nhất định phải đến đấy.” Vu Mục sợ cô cự tuyệt, anh ta chồm tới gần cô, vội vàng nói tiếp: “Chị họ nói, vốn muốn để chị làm phù dâu, nhưng gọi điện thoại vài lần chị cũng không nghe, biết chị bận nên cũng ngại mở miệng hỏi. Hơn nữa, đời này chị họ chỉ kết hôn một lần, khẳng định hi vọng bạn bè người thân đều có thể có mặt chúc phúc cho chị ấy. Chị, từ nhỏ quan hệ hai người đã rất tốt, cho dù công ty hiện tại rất bận, nhưng cũng nên bớt chút thời gian đến tham dự hôn lễ của chị ấy phải không?”
Vu Vãn nhớ quả thực gần đây Vu Thấm có gọi điện thoại cho cô, nhưng cô luôn trong trạng thái bận rộn, bận đến nỗi quên gọi lại cho cô ấy luôn.
Vu Vãn đặt bút xuống: “Nói nhiều, chị có nói không đi à?”
“Chị, vậy là chị đồng ý rồi.” Vu Mục tức khắc vui mừng: “Vậy bây giờ em sẽ đi gọi điện thoại cho chị họ.”
Vu Vãn nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng chạy đi của thằng em, cô bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó gọi số nội bộ, để thư ký Trình hoãn lại lịch trình cuối tuần của cô ấy và đặt thêm hai vé máy bay đến đảo Bali.
Mà Vu Mục vừa ra khỏi văn phòng đã lập tức gọi điện thoại cho Lục Thời Dập, vẻ mặt khoe khoang: “Chị tôi đã đồng ý tham dự hôn lễ của chị họ rồi, người anh em, cơ hội đã kiếm cho cậu rồi, có thể thu phục được chị tôi hay không thì còn xem biểu hiện của cậu. Còn nữa, ông giúp cậu một việc lớn như vậy, tốt nhất ngồi suy nghĩ nên báo đáp ông thế nào cho tốt đi!”
-
Cuối tuần.
Đảo Bali phong cảnh tươi đẹp, sắc trời trong xanh, nước biển trong vắt, bãi cát dưới chân trải dài, nơi đâu cũng là cảnh đẹp. Đã có vô số minh tinh tổ chức đám cưới trên hòn đảo nhỏ này, trong không khí dường như phảng phất hơi thở của sự lãng mạn.
Hôn lễ của Vu Thấm cử hành trong giáo đường pha lê lộng lẫy xa hoa trên đảo Bali.
Vu Thấm là con gái duy nhất của anh họ Vu Mẫn Tri, lớn hơn Vu Vãn hai tuổi. Từ nhỏ tính tình Vu Vãn lãnh đạm, cũng chỉ chơi thân với mỗi người chị họ này, thỉnh thoảng còn có thể tâm sự với nhau những điều trong lòng. Mấy năm nay dù bận rộn làm việc, hiếm khi liên lạc nhưng phần tình cảm này không hề giảm đi.
Cho nên sau khi Vu Thấm biết Vu Vãn tạm gác lại công việc, bắt chuyến bay sớm nhất đến đây tham dự hôn lễ của mình, cô dâu còn đang ngồi trang điểm liền trực tiếp quẳng lại một phòng đầy người mà ra ngoài đón Vu Vãn.
Sau khi Vu Vãn tới cũng không ra ngoài đi dạo mà luôn ở trong phòng trang điểm cùng Vu Thấm.
Hai chị em đã lâu không gặp, tất nhiên là nói không hết chuyện.
Trước đây tính cách của Vu Thấm và Vu Vãn khá giống nhau, đều là nữ cường nhân, công việc đặt lên hàng đầu, cũng là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Không nghĩ tới bỗng dưng lại kết hôn rồi, khi Vu Vãn biết được tin tức này, tất nhiên cô vô cùng kinh ngạc.
Vu Thấm và chồng cô là Khâu Minh quen nhau nhờ công việc, chưa đến nửa năm đã kết hôn, có thể nói là khá gấp gáp.
“Trước đây chị đã nói với em, đàn ông đều là chướng ngại vật trên con đường hướng tới thành công của mấy nữ cường nhân như chúng ta.” Vu Thấm cười, nói như nơi này không có ai: “Hiện tại nghĩ lại đúng là bị vả mặt, khi đó còn nói không muốn kết hôn, muốn độc thân cả đời, chẳng qua không gặp người đàn ông hợp nhãn với mình, tình yêu mà tới thì chắc chắn không cản được, nguyên tắc cái gì đấy đều là đều là thứ vứt đi, hiện giờ lão nương chỉ muốn ở bên Khâu Minh cả đời.”
Nói đến tình yêu với Khâu Minh, đuôi lông mày của Vu Thấm đều ngập tràn ý cười.
“Tình yêu thực sự có thể thay đổi một người, trước kia chị cảm thấy điều hạnh phúc nhất chính là chỉ cần lão nương có tiền có quyền, cả quả đất này đều bị lão nương đạp dưới chân. Mà hiện tại, chị cảm thấy hạnh phúc nhất chính là gặp được Khâu Minh, trước năm ba mươi tuổi tuổi gả cho anh ấy, mỗi ngày đều có thể vì anh ấy mà rửa tay nấu canh… Chị như vậy, có phải rất lạ hay không?” Vu Thấm cười hỏi.
Lần này Vu Vãn gặp lại chị họ, quả thực phát hiện cô ấy thay đổi rất lớn. Có được tình yêu thật dễ chịu, giống như mài mòn đi các góc cạnh, cả người đều trở nên mềm mại nhu hoà.
Giống như tất cả các cô gái nhỏ đang tận hưởng tình yêu, đang sa vào hạnh phúc.
Cô dâu vừa trang điểm xong không bao lâu, người tổ chức hôn lễ đã vào thông báo hôn lễ sắp bắt đầu, cô dâu nên chuẩn bị đi ra lễ đường rồi.
“Chị Thấm, chúc chị hạnh phúc.” Trước khi Vu Thấm bước lên lễ đường, Vu Vãn ôm lấy cô, ở bên tai cô nói ra lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
“Tiểu Vãn, em cũng sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về một mình em.”
Vu Vãn không biết bản thân có thể gặp được hay không, tuy rằng hôm nay cô vui mừng vì Vu Thấm có thể tìm được hạnh phúc, nhưng cô vẫn cảm thấy một mình một người vẫn khá tốt.
Nhưng ở trong giáo đường pha lê, khi chú rể đối diện Vu Thấm đầu đội khăn voan, tay cầm hoa cưới, nói ra lời thề tình yêu vô cùng chân thành và cảm động, Vu Vãn nhìn thấy nữ cường nhân xưa nay thà đổ máu cũng quyết không rơi lệ bị cảm động đến nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Hôn lễ của Vu Thấm không mời quá nhiều người, hầu hết đều là người thân và bạn bè thân thiết.
Sau khi kết thúc nghi thức, đôi tân nhân cùng các khách mời lần lượt chụp ảnh kỷ niệm, khi đến tiết mục tung hoa cưới, Vu Vãn đứng bên ngoài rìa sân khấu lại ngoài ý muốn đỡ được bó hoa.
Vẻ mặt Vu Vãn kinh ngạc cầm lấy bó hoa, người xung quanh sôi nổi chúc mừng cô. Vu Thấm nâng váy bước xuống phía dưới, cười nói: “Xem ra, rất nhanh chị có thể uống rượu mừng của em rồi.”
“Chị Thấm, đừng lấy em ra làm trò cười chứ. Đâu phải ai cũng may mắn giống chị, gặp được chân mệnh thiên tử chứ.”
“Nói không chừng chân mệnh thiên tử của em đang ở ngay trong hôn lễ của chị đấy.” Vu Thấm nháy mắt với cô, cười vô cùng thần bí.
Vu Vãn còn muốn nói gì đó thì cô dâu đã bị người khác gọi ra chụp ảnh chung rồi.
Trong ngày hôm nay, mỗi một chi tiết trong hôn lễ, đều được thiết kế rất cẩn thận, các khách mời cũng được chăm sóc rất tốt.
Tại bữa tiệc buổi tối, trong tiếng nhạc hoà vang, khách mời lần lượt đi vào phòng ăn. Sau khi các khách mời quan trọng phát biểu, chú rể và cô dâu lên nhảy điệu mở màn. Khi điệu nhảy của hai người kết thúc, phù dâu phù rể cùng các khách mời khác đều có thể đi vào sàn nhảy để khiêu vũ cùng nhau.
Ở một góc nào đó, Vu Mục nâng ly champagne lên, vẻ mặt tức giận nhìn Lục Thời Dập đứng bên cạnh không biết tranh thủ: “Rốt cuộc cậu muốn trốn đến khi nào? Vất vả lắm tôi bắt chị tôi đến được đảo Bali, chẳng lẽ cậu tính đứng từ xa nhìn chị ấy cả ngày à?”
Lục Thời Dập vẫn không nhúc nhích. Đôi mắt đào hoa xuyên qua đám người, trước sau chỉ yên lặng đuổi theo một bóng hình.
Vu Mục hít một hơi thật sâu, đè nén sự nóng nảy của mình: “Chị tôi là con hổ cái à? Đi qua chào hỏi một câu cũng không dám, tôi nói cho cậu biết nhớ, 12h30 đêm nay chị tôi sẽ lên máy bay trở về Bắc Kinh, nếu cậu không tranh thủ thời gian, thì cậu, thì cậu cứ FA cả đời đi.”
Rốt cuộc Lục Thời Dập cũng có hành động, anh đặt ly rượu xuống, tiến về phía trước vài bước, rồi đột ngột dừng lại.
Vu Mục cũng dừng lại theo bước chân anh ta, cau mày: “Điệu nhảy sắp kết thúc rồi, cậu lại còn không đi qua mời chị tôi, nhìn mấy tên đàn ông bên trái bên phải đang muốn bắt chuyện cùng chị tôi kìa, tất cả đều có ý với chị tôi, đều muốn mời chị ấy khiêu vũ đấy. Sao cậu có thể để người khác hớt tay trên được?”
Vu Mục thấy anh vẫn sợ như cún, sau khi lắc đầu vì cạn lời thì trực tiếp đẩy Lục Thời Dập về phía chị anh ta.
Khi Vu Vãn đang nói chuyện cùng người khác thì giống như cảm nhận được điều gì đó, cô chợt quay đầu lại thì trông thấy Lục Thời Dập đã không gặp gần một tháng, không biết anh đã xuất hiện trong tiệc tối của hôn lễ Vu Thấm từ khi nào.
Ánh mắt ngơ ngẩn trong giây lát.
Cách nhau một đám người, sau khi hai người bốn mắt nhìn nhau chừng vài giây, Lục Thời Dập thấy Vu Vãn rất nhanh thu hồi lại ánh mắt, quay đầu đi tiếp tục nói chuyện cùng những người xung quanh, không hề để ý đến anh.
Chân Lục Thời Dập lập tức như bị đeo thêm chì, mặc kệ Vu Mục đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.
Trái tim anh xẹt qua từng trận đau đớn.
Vu Vãn thực sự xem anh như người xa lạ rồi…
Vu Mục ở một bên lo lắng đến sốt cả ruột, nếu đêm nay anh ta không dùng một vài biện pháp, chỉ sợ hai người này sẽ không có bất kỳ tiến triển gì.
Không khí trên đảo Bali rất ẩm, gió biển như có ma lực có thể thổi bay hết những phiền muộn trong lòng.
Không biết Vu Vãn đã đứng ở bờ biển hứng bao nhiêu gió, khi cô chuẩn bị trở về thì nhận được điện thoại của Vu Thấm, cô ấy nói muốn tạo một bất ngờ cho chồng ở trong giáo đường, muốn Vu Vãn qua hỗ trợ một chút.
“Được, em qua ngay đây.” Vu Vãn không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp ứng.
Đi đến giáo đường buổi sáng tổ chức hôn lễ cũng chỉ tốn năm, sáu phút.
Giáo đường pha lệ nằm bên vách đá của khách sạn ven biển, thiết kế giống như giáo đường đang nổi trên mặt nước. Giáo đường pha lê có thể thu hết cảnh biển tuyệt đẹp của Ấn Độ Dương vào trong mắt.
Giờ phút này bên trong không có một bóng người, từ ngoài cửa kéo dài đến bên trong giáo đường, trên mặt đất đều phủ kín những ngọn nến hình trái tim lãng mạn, giống như một ký hiệu. Vu Vãn đi theo hướng đó vào bên trong liền nhìn thấy dưới ngọn đèn pha lê, những cánh hoa hồng phấn xếp thành một hình trái tim rất lớn.
Ánh sáng của ngọn nến khẽ động, phản chiếu lên ngọn đèn pha lê phía trên trần nhà khiến nó trở nên lấp lánh, rực rỡ hơn. Toàn bộ giáo đường pha lê như được phủ lên một tầng sao trời rực rỡ, vừa lãng mạn lại vừa ấm áp.
Vu Vãn nhìn xung quanh một vòng, có chút hoang mang, chỗ này không phải đã bố trí xong rồi sao, có cần cô hỗ trợ gì đâu?
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vu Thấm, bên ngoài giáo đường truyền tới tiếng bước chân.
Vu Vãn quay đầu lại.
Một dáng người cao ráo quen thuộc đón lấy ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến chầm chậm tiến về phía cô.
Người đàn ông mặc một bộ lễ phục màu đen cắt may vừa người, trên áo sơ mi trắng đeo một chiếc nơ tinh xảo, tuấn mỹ và lịch lãm như một bạch mã hoàng tử tới để cầu hôn công chúa.
Người đàn ông đi đến trước mặt cô mới dừng bước lại, cặp mắt đào hoa dụ người kia dừng lại trên gương mặt cô, rực rỡ lấp lánh như một viên bảo thạch đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Trái tim Vu Vãn không hiểu vì sao lại bị người đàn ông trước mặt làm cho rối loạn, đập càng lúc càng nhanh.
“Vãn Vãn, chị tìm em à?” Giọng nói từ tính của Lục Thời Dập từ đỉnh đầu truyền xuống.
Lúc này Vu Vãn mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng thu lại những cảm xúc dư thừa nơi đáy mắt, cô hỏi: “Ai nói với cậu chị tìm cậu?”
“Vu Thấm nói, chị ấy nói chị chờ em ở đây, có chuyện muốn nói với em.” Đáy mắt Lục Thời Dập có chút ánh sáng chờ mong: “Vãn Vãn, chị muốn nói gì với em?”
Một tiếng rồi một tiếng “Vãn Vãn”, gọi đến trái tim Vu Vãn dần trở nên mềm mại.
Ánh mắt cô dời đi, lạnh nhạt nói: “Chị họ chị nhầm rồi, chị không tìm cậu.”
Tuy rằng Vu Vãn không biết Vu Thấm biết chuyện của cô và Lục Thời Dập từ đâu, nhưng hiển nhiên, chị ấy đã lừa hai người bọn họ cùng đến đây, ngay cả lễ đài này chỉ sợ cũng là cố ý bố trí cho hai người bọn họ…
Nghe được lời này, ánh mắt Lục Thời Dập lập tức trở nên ảm đảm.
Khi Vu Vãn xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến tiếng gọi “Vãn Vãn” rất gấp gáp. Bước chân cô chợt dừng lại, bóng lưng Vu Vãn cứng đờ, cô hơi nghiêng đầu: “Chuyện gì?”
Đôi môi Lục Thời Dập mấp máy, nhìn chằm chằm vào cô, hơn nửa ngày mới nói: “Chúng ta… đã lâu không gặp, khoảng thời gian này chị có khoẻ không?”
Sự quan tâm không chút che giấu này làm trái tim Vu Vãn như bị thứ gì đó bóp vào.
“Ừ, khá ổn.” Cô nhìn khuôn mặt Lục Thời Dập đã gầy đi không ít, theo bản năng hỏi lại: “Cậu thì sao?”
Lục Thời Dập rũ mắt xuống, giọng nhỏ lại: “Em một chút cũng không tốt, mỗi ngày đều không thể ngủ được, cơm cũng không muốn ăn, làm gì cũng không thấy hứng thú…”
Trái tim Vu Vãn lại lần nữa bị bóp chặt, trong lòng có một nỗi đau không thể nói thành lời.
Cuối cùng cô vẫn không dám hỏi nguyên nhân, bởi vì nguyên nhân này cô biết.
Trong khoảng thời gian này, Vu Vãn luôn dùng công việc để khiến bản thân bận rộn đến tối tăm mặt mũi, để làm tê mỏi thần kinh của mình. Những tình cảm không rõ đối với Lục Thời Dập bị cô mạnh mẽ áp chế vào một nơi nào đó trong lòng. Nỗ lực lâu như vậy, nhưng hôm nay sau khi nhìn Lục Thời Dập, thứ tình cảm không thể khống chế kia như thuỷ triều cuồn cuộn trong lòng cô, không cách nào nào áp xuống nữa.
Từ khi ý thức được bản thân cũng có cảm tình với anh, Vu Vãn không thể xem anh như một đứa em mà đối xử được nữa...
“Vãn Vãn, thực sự cả đời này chúng ta phải làm người xa lạ ư?” Lục Thời Dập nghẹn ngào hỏi.
Trái tim Vu Vãn như bị kim đâm vào, cô bỗng nhiên không muốn trả lời vấn đề này, cô chuyển chủ đề: “Chị phải ra sân bay rồi.”
“Em đưa chị đi.” Lục Thời Dập không tiếp tục hỏi nữa.
“Không cần, chị họ đã sắp xếp tài xế rồi.”
Lục Thời Dập không kiên trì nữa mà lùi lại một bước nói: “Ừ, để em đưa chị lên xe, vừa lúc em cũng muốn trở về khách sạn.”
Ngụ ý chính là đoạn đường này bọn họ vừa khéo tiện đường, làm Vu Vãn không có lý do gì để cự tuyệt.
Lát sau, hai người sóng vai đi trên bờ cát, trong lòng đều mang tâm sự, không ai nói gì cả.
Cuối tháng ba chính là mùa mưa trên đảo Bali, mới vừa ban nãy bầu trời phủ kín ngàn sao, nháy mắt mây đen ùn ùn kéo đến, nước mưa theo gió tí tách rơi xuống người bọn họ.
Nơi này còn cách khách sạn chừng bốn, năm phút. Lục Thời Dập ngẩng đầu nhìn bầu trời thay đổi thất thường, không nói gì liền cởi áo ngoài trùm lên đầu để che mưa cho Vu Vãn.
Áo comple mang theo độ ấm và hormone nam tính nháy mắt ngăn trở mưa gió. Vu Vãn nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay đang giơ áo che mưa cho cô, người đàn ông thay cô chặn lại mưa gió này, trong nháy mắt khiến trái tim cô trở nên ấm áp và mềm mại.
Đáy mắt Vu Vãn hiện lên một thứ tình cảm khác, đêm nay khó có khi ngữ khí mềm mại: “Mưa không lớn, cậu mau mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”
“Sức khoẻ em tốt, không sao.”
Bỗng nhiên một trận gió mang theo vài hạt cát thổi vào mắt Vu Vãn, cô “a” một tiếng, khó chịu đưa tay dụi mắt.
“Sao thế?” Lục Thời Dập lo lắng hỏi.
“Cát vào mắt.”
“Đừng dụi, để em thổi giúp chị.” Lục Thời Dập một tay nâng gáy cô lên, đầu ngón tay ấm áp của một bàn tay khác nhẹ nhàng mở mí mắt cô ra, thân hình cao lơn hơi cúi xuống, môi mỏng kề sát vào đôi mắt cô, thổi vừa dịu dàng lại vừa cẩn thận. Giống như một cọng lông vũ theo đôi mắt cô quét xuống trái tim, thổi đến trái tim cô nhộn nhạo từng đợt sóng.
“Tốt hơn chút nào chưa?”
“Ừ.” Vu Vãn nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ánh mắt không kìm được rơi xuống đôi môi anh ta. Trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh đêm đó dưới tàng cây dã hương, Lục Thời Dập đè cô lên thân cây rồi hôn…
Gương mặt mỗi lúc một nóng lên.
Trong bụi cỏ cách đó không xa, ống kính dài “tách tách tách” chụp được một màn này. Không bao lâu scandal #Nữ tổng giám đốc Vinh Quang bao dưỡng tiểu bạch kiểm# đột nhiên ngồi trên hot search.
________________
Tác giả nói nè: Nghe bảo chương sau lão Lục muốn làm đại sự! Hô hô hô~