Độ ấm trên môi em

Chương 53: Tình ý
 
Cuộc họp báo triển lãm khái niệm chip của Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng cùng con chip Vinh Quang nghiên cứu ra cơ hồ giống hệt nhau, đây rõ ràng là một sự sao chép trắng trợn và ăn cướp.
 
Tối đó, Vu Vãn gọi điện thoại cho Lục Sang.

 
Điện thoại hồi lâu mới kết nối được, xung quanh ầm ĩ, giống như đang ở tiệc mừng công.
 
“Vu tổng, cuối cùng cô cũng bỏ chặn số tôi rồi.” Người đàn ông ái muội cười.
 
Vu Vãn đứng bên cửa sổ sát sàn, gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng phản chiếu lên tấm kính, đôi mắt đẹp giờ phút này không một chút ấm áp. Nghe lại giọng Lục Sang Vu Vãn vẫn cảm thấy vô cùng ác cảm và buồn nôn.
 
“Lục Sang, anh dùng thủ đoạn đê tiện cướp đi con chip của Vinh Quang chúng tôi, giả mạo tự mình nghiên cứu phát minh, loại hành động trái pháp luật này anh không  sợ sẽ chôn cả bản thân và Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng  hay sao?” Vu Vãn lười nói lời vô nghĩa với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
 
Lục Sang cười: “Vu tổng, mọi người đều là người có thể diện, chuyện không có chứng cứ thì đừng nên oan uổng người khác.”
 
“Tôi có oan uổng anh hay không, chẳng lẽ anh không rõ ràng?”
 
Chuyện Lục Sang làm chỉ sợ không chỉ là cướp chip, ngay cả những scandal lên hot search trước đây của Vu Vãn chỉ sợ cũng đều do anh ta đứng phía sau hướng dư luận.
 

“Vu tổng, cô không tin vào thực lực nghiên cứu phát minh của Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng chúng tôi như vậy sao?” Lục Sang cười trả lại vấn đề: “Cô không hợp tác với chúng tôi cũng không sao, thị trường lớn như vậy, chẳng lẽ lại không cho nhân tài mới như chúng tôi xuất hiện, bước vào lĩnh vực ô tô không người lái và vượt qua Vinh Quang ư?”
 
Dứt lời, anh ta lại bỏ thêm một câu: “Vu tổng oan uổng tôi như thế, người ta sẽ đau lòng đấy.”
 
Đầu ngón tay Vu Vãn nắm chặt điện thoại. Cô không nghĩ tới Lục Sang lại có thể nói mấy lời này một cách đường hoàng như vậy.
 
“Mặc kệ là làm người hay làm việc, Vu Vãn tôi trước nay đều lựa chọn ‘người không phạm ta, ta không phạm người, người lại phạm ta, ta đâm người một châm, người còn phạm ta, nhổ cỏ tận gốc’.” Vu Vãn lạnh giọng cảnh cáo: “Tôi khuyên anh nên lập tức mở họp báo thừa nhận Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng trộm con chip từ trung tâm kỹ thuật của Vinh Quang chúng tôi. Bằng không, kể cả tôi không có chứng cứ, tôi thà giết địch 1000 tổn thất 800 cũng sẽ không buông tha choKhoa học Kỹ thuật Sang Hưng mấy người!”
 
“Vu tổng nhẫn tâm thật nha.” Lục Sang tấm tắc cười, khoé môi cong lên một nụ cười nham hiểm, nhắc nhở: “Nghe nói Vu tổng đã ký không ít đơn đặt hàng, có sức lực đối phó với Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng chúng tôi không bằng tính xem nên đền bù khoản vi phạm hợp đồng kếch xù kí như thế nào đi.”
 
“À đúng rồi, nghe nói mấy lão già trong hội đồng quản trị đều là mấy kẻ hám lợi, gần đây chắc hẳn làm phiền Vu tổng không ít nhỉ?”
 
“Lục mỗ làm người xưa nay hào phóng, nếu Vu tổng cảm thấy hứng thú với con chip chúng tôi nghiên cứu ra thì tôi rất vui lòng hợp tác với Vinh Quang.”
 
“Còn nữa, trái tim ái mộ Vu tổng của tôi chưa bao giờ thay đổi.” Lục Sang nhập một ngụm rượu vang đỏ, như đang cố tình kích thích Vu Vãn, tiếp tục nói: “Tôi thật lòng kiến nghị Vu tổng nên chia tay với tên bạn trai nhỏ không dùng được kia đi, ở bên cạnh tôi, hai người mạnh kết hợp mới tạo thành thắng lợi chân chín. Với lợi, tôi có thể bảo đảm, ở trên giường tôi càng có thể thỏa mãn cô hơn tên bạn trai nhỏ kia…”
 
Không đợi anh ta nói xong, Vu Vãn trực tiếp ngắt điện thoại, phẫn nộ ném thẳng lên tường.
 
Khi điện thoại rơi tiếng đất thì màn hình đã chia thành năm, bảy mảnh.
 
“Đê tiện! Vô sỉ!!!”
 
Hôm nay, Vu Vãn hoàn toàn bị Lục Sang làm cho buồn nôn.
 
Cô nói được thì làm được, nếu Lục Sang đã dùng thủ đoạn đê tiện để cạnh tranh, thì Vu Vãn cũng tuyệt đối không ngậm bồ hòn làm ngọt.
 
Sau đó, trên mạng ồn ào huyên náo chuyện Vinh Quang và Khoa Kỹ Sang Hưng tranh chấp độc quyền.
 
Bên nào cũng cho mình là người đúng.
 
Vinh Quang gửi công hàm luật sư cho Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng tố cáo bọn họ lấy trộm chip từ trung tâm kỹ thuật của Vinh Quang,
 
Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng trả lời, Vinh Quang đang ăn vạ.
 
Lục Sang căn bản không đặt công hàm luật sư Vinh Quang gửi tới để vào trong mắt, loại kiện tụng độc quyền này xưa nay tốn rất nhiều thời gian, ít cũng phải tốn một hai năm, cho dù thua thì tiền nên kiếm được anh ta cũng đã kiếm không thiếu một xu rồi.
 
Đối với Lục Sang mà nói, chuyện cạnh tranh giữa các doanh nghiệp anh ta chưa từng để ý đến việc thủ đoạn chân chính hay không, cái anh ta để ý là lợi ích và kết quả.
 
Bên kia.
 
Đơn hàng chục tỷ mà trước đó Vu Vãn đã ký có một điều khoản phụ, đó là Vinh Quang và TOMITO trong vòng ba năm phải có những sáng tạo độc nhất vô nhị và tiên tiến nhất trong lĩnh vực nghiên cứu phát minh ô tô không người lái.
 
Mà hiện tại, chưa đến nửa năm, Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng đã nghiên cứu phát minh ra một con chip thông minh công nghệ cao tương tự với Vinh Quang, giá cả còn ưu đãi hơn.
 
Những bên này mặc kệ hai bên công ty có đang tranh chấp độc quyền hay không, bọn họ chỉ để ý đến bên nào sẽ cho bọn họ càng nhiều lợi nhuận.
 
Các doanh nghiệp hợp tác ào ào huỷ hợp đồng, Vinh Quang đối mặt với khoản phí vi phạm hợp động khổng lồ. Cùng lúc đó, nhóm cổ đông năm lần bảy lượt tới tìm Vu Vãn làm loạn. Loạn trong giặc ngoài khiến Vu Vãn bận đến sứt đầu mẻ trán, cơ hội gặp mặt Lục Thời Dập càng ngày càng ít.
 
Hôm nay, sau khi Dương Tụng tiễn mấy doanh nghiệp tới huỷ hợp đồng thì đi vào văn phòng tổng giám đốc, lo lắng, sốt ruột báo cáo: “Vu tổng, những doanh nghiệp kia đều chạy tới ký hợp đồng với Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng rồi, nghe nói đơn đặt hàng của bọn họ đều đã bàn đến sang năm…”
 
Vu Vãn dựa vào ghế xoay, gương mặt trắng nõn lạnh lùng không thể nhìn ra cảm xúc, ánh mắt sắc bén kiên định, cô cong môi cười: “Hay lắm, thời cơ đến rồi.”
 
Vu Vãn và Dương Tụng an bài những chuyện sắp tới phải làm, Dương Tụng nghe xong liền kinh hãi: “Vu tổng, nếu cô thật sự công bố kỹ thuật ra, chúng ta sẽ không còn ưu thế nữa.”
 
“Lục Sang ăn trộm chip của chúng ta, ưu thế của chúng ta đã không còn rồi. Không bằng đem kỹ thuật của chúng ta chia sẻ cho mọi người trong nghề, để những công ty khác có thể tới kìm hãm Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng.”
 
Dương Tụng suy nghĩ một lát liền hiểu rõ lợi hại trong đó, ánh mắt anh ta sáng lên, không thể không bội phục khí phách và thủ đoạn của Vu tổng: “Vu tổng cao minh! Để những công ty khác cùng phát triển, Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng đừng mong có thể một mình nuốt hết.”
 
Chiêu này của Vu tổng là gậy ông đập lưng ông.
 
“Thông báo với phòng thí nghiệm bên kia, tranh thủ thời gian nghiên cứu chip version 2 đi.”
 
“Vâng!”
 
Sau khi Vinh Quang công bố hết số liệu của con chip đời thứ nhất, những công ty nghiên cứu ô tô không người lái như nhặt được trân bảo, khiến cho người trong ngành vô cùng có hảo cảm. Mà Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng không còn ưu thế, lại ký nhiều đơn đặt hàng giá trị lớn như thế, tức khắc đối diện với nguy cơ giống Vinh Quang.
 
Nửa cuối tháng Bảy.
 
Vu Vãn đi tham gia hội thảo thương nghiệp, oan gia ngõ hẹp, vừa lúc đụng phải Lục Sang cũng tới tham gia.
 
Tuy rằng Lục Sang vẫn mặc tây trang đi giày da, nhưng trên mặt lại thiếu đi sự tự tin như trước đây, hiển nhiên gần đây cũng bận đến sứt đầu mẻ trán.
 
Anh ta ngăn cả đường đi của Vu Vãn, Dương Tụng và hai vệ sĩ cảnh giác bảo vệ Vu Vãn.
 
“Vu tổng, cô vì chỉnh tôi mà dứt khoát thật đấy nhỉ!” Lục Sang hung tợn nhìn chằm chằm Vu Vãn, anh ta không thể nghĩ tới chuyện Vu Vãn lại dám công bố kỹ thuật ra ngoài: “Cô trăm đắng nghìn cay nghiên cứu ra con chip, bây giờ lại công khai tạo cho mình thêm nhiều đối thủ cạnh tranh như thế, cô không sợ sẽ không đứng được một chân trong ngành này sao?”
 
Vu Vãn bình thản nhếch môi: “Thực lực Vinh Quang mạnh lắm, kỹ thuật nghiên cứu phát minh lại càng tiên tiến hơn. Người lo lắng không có chỗ đứng chắc hẳn phải là loại người vô sỉ chỉ biết đi ăn cắp thành quả lao động của người khác chứ nhỉ.”
 
“…” Ánh mắt Lục Sang trở nên âm u, cắn chặt răng. Nhưng sau đó đột nhiên anh ta lại cười, nói cực kì trào phùng: “Có thực lực nghiên cứu phát minh thì cũng phải có kinh phí chống đỡ mới được chứ. Khoản tiền vi phạm hợp động kia chỉ Vinh Quang không thể duy trì được một tháng đã phải tuyên bố phá sản rồi nhỉ?”
 
“Vinh Quang chúng tôi có vượt qua được nguy cơ hay không không cần Lục tổng nhọc lòng. Anh vẫn nên quan tâm công ty của mình có bị phá sản hay không đi.” Dứt lời, Vu Vãn dẫm trên giày cao gót rời đi, đầu không quay lại cũng không bố thí cho một ánh mắt.
 
Đôi mắt u hàn của Lục Sang nheo lại, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên.
 
Xem như cô lợi hại!!!
 
Nhưng ai chết trước còn chưa biết đâu!
 
-
 
Khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ quả thực đã đẩy Vinh Quang vào nguy cơ chưa từng có.
 
Giữa tháng tám, chuỗi tài chính của Vinh Quang đứt gãy, giữa lúc toàn bộ tập đoàn đang chìm trong bóng tối thì cổ phiếu Vinh Quang lại trượt giá, nếu không thể giải quyết tình cảnh khốn cùng trước mắt chỉ sợ sẽ phải tuyến bố phá sản…
 
Trong lòng nhân viên trong Vinh Quang hoang mang rối loạn.
 
Đặc biệt là ở tầng cao nhất, không khí gần đây vô cùng áp lực.
 
Thư ký Trình cẩn thận gõ cửa phòng tổng giám đốc, nghe trong phòng truyền đến tiếng “vào đi”, lúc này mới dám đẩy cửa ra.
 
Vu Vãn đang gọi điện thoại, thư ký Trình ở bên cạnh chờ một lát, chờ cô gọi xong mới báo: “Vu tổng, có bà Tô Lan muốn gặp cô, bà ấy đang đợi ở dưới lầu.”
 
Vu Vãn đặt điện thoại xuống, sắc mặt hơi giật mình. Không ngờ Tô Lan lại tới công ty tìm cô.
 
Hình như lâu rồi cô chưa gặp Tô Lan, lần cuối gặp mặt đã là hồi tháng Sáu.
 
Đừng nói Tô Lan, gần đây Vu Vãn bận tới mức cũng không gặp được Lục Thời Dập, nhưng Lục Thời Dập gần đây cũng không biết bận chuyện gì mà đã nửa tháng không thấy xuất hiện trước mặt cô…
 
Vu Vãn xoa xoa huyệt thái dương, điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Để bà ấy lên đi.”
 
Chưa tới một lúc thư ký Trình đã đưa Tô Lan lên phòng tổng giám đốc. Một đường đi lên thư ký Trình không khỏi đánh giá Tô Lan —— vị này bảo dưỡng tốt thật đấy, nhìn qua chỉ thấy giống như hơn ba mươi tuổi. Người thật so với trên màn hình còn đẹp và có khí chất hơn.
 
Trước đây đều chỉ nhìn thấy Ảnh hậu Tô Lan trên màn hình, đây là lần đầu tiên thư ký Trình nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần như vậy. Cô không nhịn được cảm thán, khó trách có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như Lục Thời Dập.
 
Tô Lan mang cho Vu Vãn canh tự bà nấu, sau khi đặt hộp giữ nhiệt xuống, bà kéo tay Vu Vãn, đánh giá trên dưới rồi đau lòng nói: “Tiểu Vãn, cháu xem cháu đã gầy như vậy rồi, mấy ngày này không ăn uống tử tế phải không?”
 
“Lại đây, mau uống chút canh bổ dì hầm cho cháu đi.” Tô Lan mở hộp giữ nhiệt ra, đưa trên trước mặt Vu Vãn: “Hầm cả buổi sáng đấy, cháu nếm thử hương vị xem thế nào.”
 
“Cảm ơn dì Tô.” Tuy rằng Vu Vãn không có khẩu vị nhưng cũng không cự tuyệt được ý tốt của Tô Lan.
 
Tô Lan biết Vu Vãn bận, cũng không làm trễ nải thời gian, trong lúc Vu Vãn uống canh, bà tấy trong túi ra một chiếc thẻ, đẩy tới trước mặt Vu Vãn.
 
“Dì Tô, đây là?”
 
“Đây là vốn lưu động trên tay dì với ông ngoại Thời Dập, tuy rằng chỉ có hơn một tỷ, không thể giúp con được nhiều nhưng so với không có vẫn tốt hơn.”
 
Hốc mắt Vu Vãn có chút nóng, cô không nghĩ tới Tô Lan lại đưa tiền cho cô…
 
“Dì Tô, tiền này cháu không thể nhận, chuyện của Vinh Quang cháu sẽ tự nghĩ cách giải quyết.” Vu Vãn đẩy chiếc thẻ lại cho Tô Lan.
 
Hơn một tỷ, đối với người bình thường mà nói đây là một con số rất lớn. Nhưng đối với lỗ hổng khổng lồ trước mắt của Vinh Quang, con số này chỉ như muối bỏ biển. Nhưng Tô Lan có thể gom được nhiều vốn lưu động như vậy, chỉ sợ phải bán không ít trang sức cùng bất động và cửa hàng… Hành động của bà khiến Vu Vãn thực sự cảm động.
 
Tô Lan đứng lên, kiên quyết nhét thẻ vào trong tay Vu Vãn, nói tiếp: “Nếu cháu cần bảo lãnh với ngân hàng, dì với ông ngoại Thời Dập đều có thể làm người bảo lãnh cho cháu. Cháu ngoan, đừng lo lắng, chuyện này rồi sẽ qua thôi.”
 
Vu Vãn nhìn chằm chằm bàn tay ấm áp của Tô Lan, chóp mũi cảm thấy chua xót, trong lòng xẹt qua từng trận ấm áp.
 
Trong khoảng thời gian này, vì để giải quyết vấn đề tài chính của Vinh Quang, Vu Vãn không ít lần phải nhờ vả người khác, nhưng người ta muốn tránh còn tránh không kịp, rất sợ bị Vinh Quang kéo xuống nước…
 
Nói thật, Vu Vãn không biết lần này có thể cùng Vinh Quang vượt qua cửa ải khó khăn hay không. Hiện tại Vinh Quang chính là cái động không đáy, chỉ cần hơi bất trắc thì những người có liên quan tới Vinh Quang đều sẽ gặp xui xẻo. Cho nên Vu Vãn không muốn liên lụy đến những người bên cạnh, chỉ cần phần tình cảm này là đủ rồi.
 
Vu Vãn chỉ nói, cần gì thì cô sẽ mở miệng.
 
Tô Lan cùng Vu Vãn hàn huyên một lát, bà cũng nói mấy ngày gần đây không thấy Lục Thời Dập về nhà, hỏi quan hệ hai đứa có tốt không.
 
Vu Vãn không biết quan hệ của mình và Lục Thời Dập có thể coi là tốt hay không tốt, khoảng thời gian này quá bận rộn, bận tới mức thường không để ý đến anh, vậy nên anh bận chuyện gì cô cũng không hề biết…
 
Nói ra, cô thật đúng là xứng với chức danh bạn gái này.
 
“Cũng tốt ạ. Dạo này Thời Dập cũng rất bận, bọn cháu… ít khi gặp mặt nhau.”
 
Thần sắc Tô Lan phức tạp, bà cũng không làm mất nhiều thời gian, trước khi đi còn dặn dò: “Tiểu Vãn, nếu thằng nhãi ranh kia khiến cháu không hài lòng, cháu nhất định phải nói với dì, dì sẽ đi thu thập nó.”
 
-
 
Khi Vu Vãn nhìn thấy Lục Thời Dập đã là hai ngày sau.
 
Mấy ngày nay vì để tìm kiếm nguồn tài chính cho Vinh Quang, Vu Vãn phải đi đến các buổi xã giao. Hôm nay khi về tới chung cư đã là hơn mười một giờ đêm.
 
Đêm nay lại bất lực trở về. Tuy rằng tổng giám đốc bên kia niệm tình nhiều năm hợp tác nói chuyện khách khí, nhưng vẫn không muốn bỏ vốn hợp tác cùng Vinh Quang, chỉ nói đồng ý cho Vu Vãn mượn mấy ngàn vạn vốn riêng để ứng…
 
Vu Vãn mệt mỏi trở về nhà.
 
Hơi bất ngờ vì thấy đèn trong phòng khách đang sáng, Lục Thời Dập nhiều ngày không thấy giờ phút này đang ngồi trên sô pha. Anh mặc tây trang, áo khoác vẫn còn chưa cởi, cà vạt lỏng lẻo, phong trần như mới vội vã chạy từ nơi nào đó về.
 
Bên cạnh sofa còn có rương hành lý của anh.
 
“Về rồi sao?” Lục Thời Dập mở miệng, giọng nói thì thầm mang theo cảm giác mệt mỏi. Anh đứng lên, chân dài bước đến bên cửa, lấy một đôi dép đi trong nhà từ tủ giày thay cho Vu Vãn.
 
Vu Vãn đặt túi trên chiếc tủ cạnh cửa, đổi giày cao gót, đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt, trong mắt anh  rõ ràng vẫn còn tia máu, dưới mi mắt là quầng thâm nhàn nhạt, giống như đã rất nhiều ngày không ngủ.
 
Vu Vãn nhíu mày, hoang mang hỏi: “Mấy ngày này anh đi đâu thế?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui