Chương 58: Phiên ngoại 1
#tổng giám đốc Tư bản Dịch Vãng cầu hôn thành công#
#Lục Thời Dập Vu Vãn#
#Nhẫn kim cương của tổng giám đốc Vinh Quang#
#Cầu hôn trên biển#
#Nghèo đói hạn chế sức tưởng tượng của tôi#
…
Đêm Lục Thời Dập cầu hôn Vu Vãn đó, hot search Weibo liền bị oanh tạc. Tuy rằng không mời truyền thông, nhưng từ những người tham gia cuộc họp thường niên trên du thuyền đã truyền ra không ít ảnh chụp của hiện trường cầu hôn lãng mạn hôm ấy.
Cư dân mạng xem mấy tấm ảnh với độ phân giải không được cao mấy này mà đã phấn kích đến phát rồ.
Theo nhiệt độ không ngừng tăng lên, càng ngày càng có nhiều chi tiết lộ ra ngoài.
Du thuyền màu trắng to lớn dài hơn 300 mét, cao 16 tầng, đủ để chứa hơn 1000 người. Bên trong ngoại trừ có thể thưởng thức các loại mỹ thực, trải nghiệm các thể loại giải trí và thư giãn khác nhau như nhà hát Hoàng gia, phòng hòa nhạc, rạp chiếu phim ngoài trời… còn có các minh tinh diễn xuất trợ trận.
Đây nào phải là đi họp thường niên, đây rõ ràng là đi du lịch nghỉ dưỡng được không!
Mà hiện trường cầu hôn là ở trên boong tàu tầng cao nhất, trong bể bơi cực lớn trải đầy cánh hoa hồng màu hồng nhạt, mà ở chính giữa là một đôi người cao chừng hai mét, ở trong nước ôm nhau nhảy theo điệu Waltz “The Lover”. Hình người này được thiết kế như một hình ảnh trang trí, quanh người điểm xuyết hoa tươi, còn quấn thêm đèn màu lãng mạn, lấp la lấp lánh, lộng lẫy như bầu trời đầy sao.
Hai bên bể bơi là dàn nhạc xa hoa, khi Lục đại lão cầu hôn, sẽ ở đó đánh một bản nhạc cầu hôn ấm áp và đồng lòng người.
Hiện trường cầu hôn được bố trí vừa lãng mạn lại có phong cách, cũng khá hào phóng.
Sau khi hot search liên tục lên men trong vài giờ, có hai cái hot search lại nhảy lên No.1 và No.2.
#Lục Thời Dập đăng bài#
#Vu Vãn đáp lại#
Lục Thời Dập: Cuộc đời này có em là đủ rồi, yêu em! [trái tim trái tim trái tim] @Vu Vãn.
Vu Vãn: Cuộc đời này có anh là đủ rồi, yêu anh! [trái tim trái tim trái tim] @Lục Thời Dập.
Hai người đều thay hình đại diện giống hệt nhau, một tấm là Lục Thời Dập quỳ một chân xuống đeo nhẫn cho Vu Vãn, một tấm khác là hai người đứng hôn nhau dưới bầu trời đầy sao và những đoá pháo hoa rực rỡ.
Tất cả đều là hình HD.
Weibo hai người đều đã được bên phía chính phủ chứng thực qua, quả thực một cái của tổng giám đốc Tư bản Dịch Vãng, một cái của tổng giám đốc tập đoàn Vinh Quang.
Hai vị đại lão của thương giới ngày thường rất ít khi đăng lên Weibo của mình, hầu hết đều chỉ là share lại các hoạt động của công ty mình.
Ngay sau khi hai tài khoản này vừa được cập nhật, lập tức vô số lời chúc mừng được gửi tới.
“A a a, chúc mừng chúc mừng.”
“Ngọt ngào quá đi, chỉ nhìn ảnh thôi đã thấy hạnh phúc rồi, khiến tôi lần nữa lại tin vào tình yêu!”
“Hâm mộ tất cả những người có mặt ở đó xem đại lão cầu hôn!!! Đầu chó.jpg.”
“O.O oa, đều là đại lão, tài sản hơn trăm tỉ, giá trị nhan sắc còn cao như vậy, này mẹ nó là tổ hợp thần tiên gì á?”
“Tình yêu chị em rốt cuộc cũng tu thành chính quả rồi! Lục đại lão rốt cuộc cũng hết khổ rồi, hahaha…”
“Tôi cũng muốn một tình yêu chị yêu, con chó sói nhỏ của tôi ơi, em đang ở chỗ nào?”
“Chua quá! Chua quá! Biến thành chanh tinh rồi.”
“…”
Bên cạnh cư dân mạng, còn có không ít các ngôi sao đang nổi tiếng, cùng với tài khoản của các kênh truyền thông và những tài khoản lớn có tích V đều sôi nổi để lại lời chúc mừng.
Trong khoảng thời gian này, vốn dĩ hai vị đại lão đều có độ nhận diện rất cao, hiện tại lại ngồi trên hot search thế này, bốn phương tám hướng gửi lời chúc mừng tới cùng rất bình thường.
Chỉ có điều thứ khiến người ta không ngờ tới là đại lão các giới trong và ngoài nước vạn năm không đăng gì lên Weibo đều hiện thân trong đêm nay, tự tay nhắn tin chúc phúc.
“Ể, có phải tài khoản giả mạo của đại lão không thế?”
“Ụ á, không phải thật kìa! Mấy đại lão ngày thường lạnh nhạt thế sao bỗng nhiên lại có sở thích lướt Weibo thế này?”
Trong số những bình luận này, có một bình luận đặc biệt bị đẩy lên đầu tiên——
Vu Mục: “Tâm trạng đang phức tạp, nhưng vẫn chúc phúc ha.”
Bình luận của Vu Mục lập tức có vô số người trả lời.
Vu Mục là tổng giám đốc của giải trí Hoàn Ảnh, vẫn luôn có độ nhận diện rất cao, hơn nữa vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, fans của anh ta đông vô cùng. Mà từ sau khi Lục Thời Dập theo đuổi chị anh ta, truyền thông không ít lần đào sâu vào mối quan hệ của hai người.
Cho nên phong cách trả lời dưới cmt của anh ta không “hahaha, đau lòng cho Tiểu Vu tổng” thì chính là cư dân mạng phân tích hai chữ “phức tạp” của anh ta.
“Tiểu Vu tổng: Tôi xem cậu là anh em, cậu cmn lại muốn ngủ với chị tôi! Cậu còn xem tôi là anh em sao?”
“Trả lời lầu trên—— Lục đại lão: Tôi chỉ muốn là anh rể của cậu. Hahaha…”
“Hahaha, khẳng định Tiểu Vu tổng không nghĩ tới người cùng anh ta mặc chung một cái quần lớn lên có một ngày lại trèo lên đầu làm anh rể của anh ta!”
“Tâm tình Tiểu Vu tổng phức tạp, khẳng định có cảm giác cải trắng nhà mình chăm sóc lại bị con heo nhà hàng xóm gặm mất! Hahaha…”
“Anh em biến thành anh rể, bối phận lập tức thấp hơn một bậc, đau lòng thay Tiểu Vu tổng!”
“…”
Trên mạng vô cùng náo nhiệt, mà đương sự Vu Mục giờ phút này đang đứng trên boong tàu, hai tay đặt trên lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa bị gió biển thổi lúc sáng lúc tối.
Anh ta vẫn đang mặc bộ trang phục trang trọng màu đậm khi chứng kiến Lục Thời Dập cầu hôn chị gái mình, gió biển thổi loạn mái tóc ngắn của anh ta, bóng dáng thoạt nhìn rất phiền muộn.
Người anh em của anh ta cầu hôn thành công rồi, một chân đã thuận lợi tiến vào cung điện hôn nhân. Mà anh ta không chỉ độc thân, mà người trong lòng của anh ta còn không biết đã trốn đi đằng nào rồi đây.
Aiz……
Vu Mục sờ sờ mặt của mình, rõ ràng gương mặt này lớn lên vừa đẹp trai lại mê người, không ít phụ nữ si mê điên cuồng vì anh ta nhưng anh ta vẫn khinh thường để ý. Nhưng tại sao cô gái nhỏ kia lại sợ anh ta như vậy, làm như anh ta là hổ không bằng.
Aiz……
Vu Mục buồn bực rít điếu thuốc, gió biển thổi qua, phiền muộn nghĩ về Tiểu Dao Dao đang trốn tránh ở nơi xa của anh ta.
So với Vu Mục cô đơn lẻ bóng, tại một căn phòng xa hoa cách đó không xa, người đàn ông nào đó vừa cầu hôn thành công giờ phút này đang mặc áo tắm, ngồi dựa trên giường lớn, cả người rạng rỡ, toàn thân xuân phong đắc ý trưng ra vẻ “người gặp việc vui tâm tình sảng khoái”.
Hai mươi phút trước, Lục Thời Dập vào Weibo của mình, cập nhật status, lại thừa dịp Vu Vãn đang tắm mà lấy điện thoại của cô rồi vào Weibo, ghi một cái status y hệt như của anh.
Tiếng máy sấy trong phòng tắm ngừng lại, Vu Vãn tắm xong thì sấy khô tóc, sau khi ra ngoài liền thấy người đàn ông trên giường cầm chặt điện thoại của cô, nhìn chằm chằm vào màn hình cười ngây ngô.
Vu Vãn tiến lên phía trước, tò mò hỏi: “Anh cầm điện thoại em làm gì?”
Nghe thấy thanh âm, lúc này Lục Thời Dập mới hồi thần, đầu ngón tay vội vàng rời khỏi giao diện Weibo. Khuôn mặt tuấn tú không có nửa điểm chột dạ: “Đâu có gì, vừa mới đọc một chuyện cười thôi.”
Nói xong, vẻ mặt anh tự nhiên ném điện thoại lên chiếc tủ đầu giường bên phía mình, giơ tay vỗ vỗ xuống bên cạnh, nhiệt tình tiếp đón: “Bà xã, mau lên đây.”
Bà… xã?
Xưng hô mới mẻ như vậy làm Vu Vãn kinh ngạc thiếu chút nữa đau eo, hai bờ má trắng nõn cũng lặng yên đỏ ửng lên.
Biểu tình cô mất tự nhiên: “Anh gọi bậy bạ cái gì đấy!”
Lục Thời Dập nghiêng người, cánh tay dài duỗi ra kéo người đang đứng bên cạnh lên giường.
Vu Vãn sợ hãi kêu lên một tiếng, lòng bàn tay ấm áp của Lục Thời Dập nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, hơi thở nóng ấm dừng bên tai cô: “Anh đã cầu hôn thành công rồi, em cũng sắp phải gả cho anh rồi, sao lại không phải là bà xã của anh được?”
Người đàn ông cười từ tính, tiếng cười trầm thấp mà chọc người.
“…” Mặt Vu Vãn đỏ lên.
Đối với chuyện cầu hôn này, công tác bảo mật của Lục Thời Dập làm cực kì tốt, trước đó Vu Vãn thật sự không biết gì cả.
Cuộc họp thường niên năm nay vốn dĩ Vu Vãn định tổ chức ở tập đoàn giống như mọi năm.
Mà Lục Thời Dập trước đó hai tháng lại nói với cô chuyện năm nay để hai công ty cũng tổ chức họp thường niên trên du thuyền, Vu Vãn ban đầu định không đồng ý, sau đó Lục Thời Dập nhắc lại với cô rất nhiều lần, nói về đủ loại lợi ích mà quan hệ hữu nghị giữa nhân viên hai công ty sẽ mang lại, Vu Vãn thực sự không thể lay chuyển được anh, cuối cùng đành miễn cưỡng đáp ứng…
Không nghĩ tới, mở họp thường niên là giả, quan hệ hữu nghị cũng là giả. Mục đích cuối cùng của Lục Thời Dập chính là muốn cầu hôn cô vào đêm nay.
Mà vào hai tháng trước, anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi…
Nói Vu Vãn không cảm động tất nhiên là giả, nhưng trước khi cầu hôn, một chút dấu hiệu cũng không có.
Đêm nay sau khi khai mở cuộc họp thường niên, Vu Vãn đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ thì Vu Mục bỗng nhiên gọi cô lại, bảo cô lên tầng cao nhất, nói Lục Thời Dập có việc tìm cô.
Vu Vãn lúc ấy còn đang buồn bực, Lục Thời Dập có việc tìm cô sao không gọi điện thoại cho cô hoặc về phòng rồi nói, một hai bắt cô phải đi lên trên đó.
“Chị, chị đi lên đó sẽ biết!” Vu Mục nhíu mày, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt vội vàng túm người đi.
Kỹ thuật diễn của Vu Mục cũng tương đối khá, trên mặt thằng nhóc đó nhìn không ra nửa điểm Vu Vãn sắp được cầu hôn. Giống như nếu không đi thì Lục Thời Dập đang chờ cô trên đó vì có chuyện quan trọng.
Vu Vãn bất an đi lên trên tầng cao nhất, sau khi nhìn thấy bố trí ở nơi này thì nháy mắt trợn tròn mắt.
Đặc biệt là khi trông thấy Lục Thời Dập ở cách đó không xa còn cố ý thay một thân áo bành tô trang trọng, lúc này mới nhận ra điều gì đó.
Trước đó, Vu Vãn chưa từng nghĩ Lục Thời Dập sẽ cầu hôn với cô, vì dù sao hai người mới quay lại chưa đến nửa năm…
Những lời Lục Thời Dập nói với cô vào thời điểm cầu hôn đó, mặc dù cảm động thật đấy, nhưng Vu Vãn chưa từng nghĩ bản thân lại gật đầu dễ dàng như vậy…
Đối diện với Lục Thời Dập, hình như càng ngày cô càng không thể chống cự được.
Giờ phút này, Vu Vãn nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm trên ngón giữa của bàn tay trái, dưới ánh đèn sáng lấp lánh, tuy rằng rất đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không chân thật, giống như những chuyện phát sinh vào đêm nay, hết thảy đều như đang nằm mơ.
Vu Vãn nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, thấy anh đang nhìn mình, cặp mắt hoa đào lại liếc mắt đưa tình, bên trong còn hàm chứa ý cười, như đã làm được việc gì tuyệt vời lắm.
Cái tên chết bằm này từ trước đến nay đều cho anh chút tiện nghi là lại đem ra khoe mẽ, Vu Vãn không muốn để anh quá đắc ý, cô hừ hừ một tiếng, cố ý nói: “Tuy rằng em nhận lời cầu hôn của anh, nhưng cũng chưa nói nhất định sẽ phải gả cho anh đâu. Muốn để em gả cho anh, anh còn phải qua nhiều tầng khảo sát lắm.”
“Vâng vâng vâng, anh 24 giờ đợi mệnh, tuỳ thời đều sẽ tiếp nhận khảo sát của sếp.” Lục Thời Dập hoàn toàn nghiêm chỉnh làm ra bộ dạng “bã xã nói cái gì thì chính là cái đó”.
Nhưng đứng đắn không quá hai giây, giây tiếp theo anh liền áp sát vào tai Vu Vãn, cười hắc hắc, cợt nhả nói: “Hay là đêm nay anh mở khoá một tư thế mới, để sếp “khảo sát” một chút nhé?”
“…” Mặt Vu Vãn lập tức nóng như lửa đốt: “Anh lăn đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ.”
“Được, đi ngủ.” Lục Thời Dập tắt đèn, thấp giọng cười.
“Anh dựa gần như thế làm gì?”
“Ôm em ngủ.”
“… Vậy tay anh đang sờ loạn cái gì đấy?”
“Tay lạnh quá, mượn hơi ấm trên người em một chút.”
“…” Tay anh rõ ràng nóng như bếp lò, lạnh chỗ nào?
Viện cớ cũng nhiều quá đấy…
Vu Vãn đẩy người ra, người phía sau lại như cục kẹo cao su tiếp tục dán vào người cô.
Người đàn ông đã có cảm giác nào dễ dàng chịu bỏ qua Vu Vãn như vậy. Đôi môi nóng bỏng dán lên chiếc cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hết mổ rồi hôn.
Vu Vãn “hừ” thành tiếng, cả người bị anh hôn đến mềm nhũn, cũng có cảm giác rồi. Chẳng được bao lâu, áo ngủ của hai người đã bị ném ra khỏi giường.
Tuy rằng tuổi Lục Thời Dập nhỏ hơn Vu Vãn, nhưng sau khi trải qua hai năm chia tay, vô luận là ngoại hình, tâm trí hay các xử sự đều thêm thành thục, ổn trọng, chỉ có thời điểm này anh mới lộ ra dáng vẻ phóng túng không thể kiềm chế.
Nhưng khi ở trên giường, Lục Thời Dập quả thực là một bạn trai đủ tư cách, rất biết cách lấy lòng Vu Vãn.
Trong khoảng thời gian này, Vu Vãn bị anh yêu chiều chăm sóc cũng biến thành cô gái nhỏ rồi. Có đôi khi cô quên mất bọn họ có sự chênh lệch tuổi tác.
Trước kia, Vu Vãn chẳng tài nào nhìn nổi mấy cô gái động chút là làm nũng trước mặt bạn trai.
Mà sau khi cùng Lục Thời Dập ở bên nhau, cô mới biết rằng ở trước mặt người mình thích sẽ không thể khống chế trở nên mềm mại hơn, đối với Lục Thời Dập, càng ngày cô càng nũng nịu và tỏ ra yếu đuối rồi…
Giống như bây giờ, Vu Vãn bị lăn lộn không thể chịu nổi nữa, cô ôm lấy eo anh, không tự chủ mà mềm giọng lại, thủ thỉ khóc lóc cầu xin.
Mà mỗi lần như thế, Lục Thời Dập đều sẽ chơi xấu, một hai bắt cô nói mấy lời dễ nghe mới bằng lòng tha cho cô.
Đôi mắt Vu Vãn hồng hồng, tuỳ tiện nhìn anh ta một cái, anh đã chịu không nổi hôn lên đôi mắt cô, dùng đủ các lời ngon tiếng ngọt để trêu chọc cô.
-
Sau khi kết thúc, trên người cả hai đều phủ một tầng mồ hôi, Lục Thời Dập ôm Vu Vãn đi vào phòng tắm làm sạch, rồi nhịn không được lại trêu chọc cô, ở phòng tắm làm thêm một lần.
Khi cả hai làm xong đã là đêm khuya. Bọn họ lại không ngủ được, Lục Thời Dập tới quầy bar mở một chai vang đỏ, hai người ngồi trên ghế dài trong phòng khách, vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh biển ban đêm của cửa sổ sát sàn.
Vu Vãn rúc vào trong lồng ngực Lục Thời Dập, trên người bọn họ đắp một tấm chăn mỏng, không khí vô cùng ấm áp.
Vu Vãn nhìn bầu trời đêm đầy sao bên ngoài cửa sổ, nhịn không được mà cảm khái: “Thời gian trôi nhanh thật, khi anh mới về nước rồi tới Vinh Quang làm việc mới 24 tuổi, bây giờ đã sắp 27 rồi.”
Vu Vãn nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, không cầm lòng được mà nâng cao khoé môi: “Mà hiện tại em cũng 30 rồi…”
Tuy rằng đã 30 tuổi, nhưng một năm này cô không chỉ thu hoạch được tình yêu thêm một lần nữa, mà người cô yêu nhất còn cầu hôn vào đêm nay.
Những ngày tháng sau này, trong sinh mệnh của cô đều sẽ có người đàn ông này ở bên.
Ngẫm lại thật đúng là tốt đẹp!
Vu Vãn thoả mãn cọ cọ vào trong lồng ngực anh.
Lục Thời Dập giơ tay nâng cằm cô lên, vẻ mặt đắc ý: “Lúc trước em còn xem anh như đứa em trai, hiện tại em đã là vị hôn thê của anh rồi.”
Nói rồi, anh như nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu cắn cắn môi cô, như cố ý sau thu tính sổ: “Vãn Vãn, bây giờ em còn xem anh là em trai không?”
“Ui~ còn lâu em mới không biết xấu hổ giống như anh, em trai gì mà ngày nào cũng muốn chiếm tiện nghi của em!”
Lục Thời Dập cười nhẹ, đối với lời đáp vừa nãy hiển nhiên rất hài lòng, lại hỏi: “Vậy bây giờ anh là gì của em?”
Vu Vãn biết anh muốn nghe hai chữ “ông xã”, nhưng cô thực sự rất ngại nói, chỉ bảo: “Con chó sói nhỏ của em.”
Lục Thời Dập lại cười tiếp, kéo bàn tay trắng nõn đang đeo nhẫn của Vu Vãn lên rồi hôn vào mu bàn tay.
Anh cũng cảm khái: “Vãn Vãn, đêm nay em có thể nhận lời cầu hôn của anh, anh thực sự rất vui, cảm giác mình chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này. Lần vui vẻ trước đó cũng là vào lúc em cho anh cơ hội làm lành. Lần trước nữa là khi em đồng ý làm bạn gái của anh…”
“Vãn Vãn, em biết không, thời gian ở cạnh thực sự trôi qua quá nhanh, hai năm chúng ta rời xa nhau, đối với anh mà nói, mỗi ngày trôi qua đều dài bằng một năm.”
Hai năm đó, Lục Thời Dập nghĩ lại mà thấy hoảng sợ.
Vì để sớm thực hiện được mục tiêu cả mình, có thể sớm trở về gặp Vu Vãn, anh ta làm việc không quản ngày đêm, mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng đã là chuyện bình thường.
Mỗi lần gặp khó khăn hay suy sụp trong công việc, vào lúc thân thể mệt đến nỗi không thể chống đỡ nổi nữa, Vu Vãn chính là tín ngưỡng của anh, chỉ cần nghĩ đến cô, Lục Thời Dập lập tức có động lực để phấn đấu.
Mà khi Vu Vãn nhớ lại hai năm chia tay kia, trái tim vẫn sẽ nhói lên.
Sau khi Lục Thời Dập rời đi, đối với Vu Vãn mà nói, trái tim giống như bất ngờ bị đào rỗng, toàn bộ thế gian đều mất đi màu sắc.
Lúc trước Vu Mục tra được địa chỉ tổng công ty của Lục Thời Dập ở bên Mỹ rồi đưa cho cô, sau đó rất nhiều lần qua Mỹ công tác cô đều cố tình để thư kí đặt một khách sạn ở đối diện với công ty của Lục Thời Dập.
Mỗi lần từ khách sạn đi ra cô đều mong ngóng sẽ tình cờ gặp được Lục Thời Dập. Cô muốn biết anh ở Mỹ sống có tốt không, ngay cả khi bọn họ chẳng nói một lời, chỉ đứng đằng xa nhìn anh cũng được.
Chỉ là, một lần Vu Vãn cũng không gặp được…
Kỳ thực bọn họ có rất nhiều cơ hội có thể chạm mặt nhau, nhưng những cơ hội đó đều bị Lục Thời Dập cố tình đảo loạn.
Khách sạn Vu Vãn ở là do một người bạn bên Mỹ của Lục Thời Dập mở. Cho nên mỗi lần Vu Vãn tới ở trong khách sạn đối diện với công ty của mình Lục Thời Dập đều biết.
Anh đứng trong văn phòng của lẳng lặng nhìn Vu Vãn mỗi ngày ra ra vào vào ở khách sạn đối diện.
Hai năm đó, làm việc không biết ngày đêm, cho dù người làm bằng sắt cũng không gánh được, mấy lần Lục Thời Dập bị ốm, cả người tiều tụy, gầy đi không ít. Anh không muốn gặp Vu Vãn, một vì không muốn cô trông thấy bộ dạng chật vật của mình lúc đó, hai là công ty còn chưa phát triển, anh không có mặt mũi gặp Vu Vãn…
Nhớ tới chuyện hai năm trước, cả hai đều cảm thấy không dễ chịu, càng thêm trân trọng hạnh phúc trước mắt không dễ dàng có được này.
Lục Thời Dập ôm chặt eo Vu Vãn, xúc động nói: “Vãn Vãn, sau này chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.”
Đôi tay Vu Vãn ôm lấy cổ anh, cũng ôm thật chặt: “Ừ, không bao giờ tách ra nữa.”