Chương 60: Phiên ngoại 3
Lục Thời Dập vào biệt thự, vừa lên lầu hai, đã nhìn thấy mẹ mình đang chỉ huy người hầu thu dọn phòng khách bên cạnh phòng anh cho Vu Vãn ở.
Anh lập tức nóng nảy: “Mẹ, còn với Vãn Vãn đã đính hôn rồi, mẹ còn muốn bọn con chia phòng ngủ, mẹ có ý gì thế? Mẹ còn muốn ôm cháu trai nữa không?!”
Tô Lan nhìn đứa con trai vẻ mặt buồn bực như muốn liều mạng với mình chỉ vì bà ngăn cản hai đứa ngủ cùng nhau, cạn lời than một tiếng, đang muốn giải thích thì sắc mắt Vu Vãn mất tự nhiên từ phòng khách đi ra, nói trước: “Là em nói với dì Tô muốn ở trong phòng cho khách đấy…”
“… Tại sao?” Vẻ mặt Lục Thời Dập vừa khó hiểu, vừa khẩn trương nhìn Vu Vãn: “Là anh có chỗ nào không tốt làm em tức giận sao?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao em lại muốn chia phòng ngủ với anh?” Lục Thời Dập càng thêm khó hiểu.
“Anh đừng hỏi nữa.” Vu Vãn bị anh gặng hỏi mà xấu hổ vô cùng. Đặc biệt là khi Tô Lan và người người giúp việc đều đang hướng ánh mắt tò mò về phía cô, khiến cô hận không thể tìm cái hầm rồi trốn xuống dưới.
“Vậy em cũng phải cho anh một lý do chứ?”
“Đêm nay hai đứa muốn ngủ thế nào thì tự thương lượng đi, mẹ mặc kệ đấy.” Tô Lan cười tủm tỉm mang người người làm rời đi, để cho hai đứa trẻ này tự lăn lộn đi.
Những người khác vừa đi, trên tầng chỉ còn lại hai người Lục Thời Dập và Vu Vãn. Lục Thời Dập càng không kiêng nể tiếp tục gặng hỏi nguyên nhân.
Vu Vãn đỏ mặt, không muốn để ý anh nữa, lập tức quay đầu đi về phía phòng dành cho khách.
Khi cửa phòng vừa đóng lại, thân hình cao lớn của Lục Thời Dập dễ dàng lách vào, tóm lấy eo Vu Vãn, đem cô đặt trên ván cửa, cắn lỗ tai của cô, tiếng nói hàm chứa ý cười ám muội: “Nếu em muốn ngủ ở đây, vậy đêm nay anh cùng em ngủ trong phòng cho khách này vậy.”
Vu Vãn nghiêng mắt, né tránh nụ hôn của anh, đánh vào ngực anh ta: “Anh đứng đắn chút được không? Đêm nay em không muốn ngủ với anh, đây là nhà anh đấy, chúng ta phải chú ý hình tượng một chút.”
Tuy cô và Lục Thời Dập đã sống chung với nhau, nhưng vẫn chưa kết hôn, ở Lục gia cô thật sự ngại ngùng khi ngủ cùng anh, cho nên đêm nay vẫn nên chia ra mà ngủ thì hay hơn.
“Vãn Vãn, chúng ta phải chú ý hình tượng gì cơ?” Lục Thời Dập cười nhẹ bên tai cô: “Em đây là đang bịt tai trộm chuông đấy, hiểu không? Dù cho em có ngủ trong phòng cho khách, em tưởng bọn họ không biết chúng ta đã ngủ với nhau rồi à?”
Vu Vãn: “…”
“Còn nữa, bà nội với mẹ anh đều đang mong được bế chắt trai với cháu trai đấy, bọn họ cũng không muốn chúng ta chia phòng đâu.”
“…” Mặt Vu Vãn nóng lên, hừ hừ: “Em còn lâu mới muốn có con với anh.”
“Không muốn thật à?”
“Ừ, không…” Vu Vãn còn chưa nói xong, môi đã bị Lục Thời Dập hung hăng chặn lại.
Anh giống như cố ý hôn vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo, dây dưa đầu lưỡi của Vu Vãn, trêu chọc không ngừng, kịch liệt như muốn hút hết dưỡng khí của cô.
Vu Vãn bị anh hôn đến độ hai chân mềm nhũn, đầu óc như thiếu oxy.
“Đêm nay không ngủ với anh?” Lục Thời Dập cắn lấy môi cô, giọng nói đè xuống tiếp tục ép hỏi.
Vu Vãn làm sao có thể bị anh ta uy hiếp, vẫn tiếp tục kiên trì: “Em không muốn…”
Nụ hôn che trời rợp đất, như một luồng sóng nhiệt ùn ùn kéo đến khiến người ta không có chỗ trốn, hôn đến người ta hít thở không thông. Khi Vu Vãn bị anh hôn đến mơ hồ, đột nhiên mông bị người đàn ông trước mắt nâng lên, mở cánh cửa phía sau ra, ánh đèn vàng nơi hành lang dừng trên người hai bọn họ.
Vu Vãn không kịp kêu lên người đã bị ôm vào phòng của Lục Thời Dập ở ngay bên cạnh, cửa phòng “rầm” một tiếng bị đá mở ra.
Căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ le lắt hắt trên thân hình hai người.
Người đàn ông lập tức ôm cô tiến vào phòng ngủ.
Vu Vãn tức khắc cảm thấy nguy hiểm.
Độ đàn hồi của giường Lục Thời Dập cực tốt, khi bị ném lên trên giường, Vu Vãn còn nẩy lên vài cái, bởi vậy mới khiến cô tỉnh táo hơn không ít: “Lục Thời Dập, anh đừng làm bậy, đây là nhà anh đấy!”
Cạnh mép giường, người đàn ông cao lớn trên môi treo nụ cười, bàn tay thon dài cởi áo khoác, tiếp đó cởi từng cái từng cái cúc áo sơ mi ra.
“Sợ gì chứ, chỗ này cách âm rất tốt, chúng ta làm gì người khác đều không nghe được.”
“Đêm nay không được, anh đừng có tới đây!” Vu Vãn chống người ngồi dậy, chuẩn bị chạy trốn.
Còn chưa xuống được giường cổ chân dã bị túm lấy, Vu Vãn lại lần nữa bị ném lên trên giường, thân hình của người đàn ông cũng theo đó đè lên, khoá Vu Vãn giữa lồng ngực anh và chiếc giường.
Lục Thời Dập cũng không làm gì hành động gì quá đáng, sau khi dịu dàng nghịch tóc mai của cô, giọng nói từ tính truyền tới từ trên đỉnh đầu của cô, ánh mắt thâm tình nói: “Vãn Vãn, tối nay anh rất vui.”
Nghe được lời này, Vu Vãn không còn đẩy anh ra nữa mà hỏi: “Vui gì thế?”
Lòng bàn tay vuốt ve mặt cô: “Quan hệ của chúng ta năm nay không chỉ tiến thêm một bước, mà hôm nay em còn mang thân phận vị hôn thê của anh tới nhà anh ăn Tết, cả nhà anh còn thích em như vậy, em nói anh có vui hay không?”
Vu Vãn sờ sờ gương mặt đẹp trai của anh, cũng cười theo: “Vậy anh nên vui đi, em chính là người từ nhỏ anh đã muốn cưới về nhà, Lục Thời Dập, chúc mừng anh nhé, ước mơ thành sự thật rồi.”
Lục Thời Dập giữ chặt tay cô, đưa lên trên môi hôn rồi lại hôn, vô cùng đắc ý đáp “đúng vậy”, sau đó lại trắng trợn được nước lấn tới: “Vãn Vãn, năm sau khi Cục dân chính vừa hoạt động trở lại, chúng ta đi lĩnh chứng đi, để trong một năm mới biến giấc mơ của anh thành sự thật, nhé?”
“…” Đây là cô vừa tự đẩy mình vào hố phải không? Vu Vãn cương quyết cự tuyệt: “Không được, quá nhanh rồi.”
Người khác từ khi yêu đến khi kết hôn phải qua rất nhiều năm đấy, bọn họ mới được bao lâu?
“Nhanh chỗ nào? Em không nghe bà nội anh nói sao, từ lúc bò từ trong bụng mẹ ra anh đã muốn cưới em về nhà rồi. Vãn Vãn, ngày này anh đã đợi 27 năm rồi, chờ còn chưa đủ lâu sao?” Lục Thời Dập vô cùng đáng thương nhìn cô.
27 năm, nghe có vẻ lâu thật nhỉ.
Vu Vãn nhìn vào đôi mắt anh, trái tim mềm nhũn, mấy nguyên tắc gì đó đều bỏ xó cả…
“Sau khi lĩnh chứng xong, vào ngày 20 tháng 5 chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.” Lục Thời Dập tiếp tục nói, còn hứng thú dạt dào bàn bạc với cô chi tiết về buổi lễ.
Về vấn đề chuẩn bị tổ chức hôn lễ, không phải Lục Thời Dập hứng lên mới làm, mà anh đã chuẩn bị một bản kế hoạch cho hôn lễ rồi.
“Sao lại chọn ngày 20 tháng 5?”
“520*, em không cảm thấy ngày này rất có ý nghĩa sao?”
*Bên trung đọc tháng trước ngày sau, ngày 20 tháng 5 sẽ là tháng 5 ngày 20, còn 520 đọc gần gióng wo ai ni.
Vu Vãn không phải người lãng mạn, nhưng Lục Thời Dập lại hoàn toàn đối lập với cô, anh rất giỏi tạo ra sự lãng mạn. Khi Vu Vãn nhận ra ngày 20 tháng 5 có ý nghĩa là “anh yêu em”, cô ngẫm lại nếu bọn họ tổ chức hôn lễ vào ngày này thì đúng là một chuyện vừa lãng mạn lại vừa có ý nghĩa.
Cô thật sự sẽ gả cho anh sao?
Ngày 20 tháng 5 chỉ còn cách thời điểm hiện tại chưa đầy ba tháng.
Vu Vãn bị anh nói có hơi động tâm, đáy mắt ẩn chứa tia kích động chờ mong: “Nhưng mà, em không biết tới hôm đó chúng ta có rảnh không…”
Vì dù sao bọn họ cũng phải quản lý công ty lớn như vậy, lịch trình mỗi ngày đều dày đặc.
“Vãn Vãn, chuyện khác đều là chuyện nhỏ, kết hôn mới là đại sự của chúng ta, anh muốn cho em một hôn lễ cả đời khó quên.” Lục Thời Dập trịnh trọng nói.
Lồng ngực Vu Vãn nóng lên, nâng cánh tay ôm lấy cổ anh, hôn anh ta một cái.
Nụ hôn này khiến Lục Thời Dập kích động rú lên một tiếng, ôm người phụ nữ bên dưới xoay người, để cô nằm lên trên người mình.
Lần này, sườn mặt cả hai thân mật kề sát bên nhau, ngay cả tiếng trái tim đối phương đập rộn ràng ra sao cũng đều có thể cảm nhận được.
Lục Thời Dập vuốt mái tóc mượt mà của Vu Vãn, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, như đang nhớ lại điều gì đó, đáy mắt ngập tràn ý cười thỏa mãn: “Trước kia đến cả trong mơ anh cũng đều nghĩ đến chuyện em có thể ngủ trên chiếc giường này, nghĩ đến mức tay cũng tê* luôn, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện rồi.”
*Nhớ nhiều => phải ấy ấy => ấy ấy nhiều => tê tay :)
“Nghĩ đến tê tay?” Vu Vãn hơi nhíu mày lại, mấy giây sau mới phản ứng kịp, vừa nghĩ đến mấy hình ảnh không dành cho thiếu nhi kia, mặt cô đỏ bừng, giơ tay đánh người: “Đồ lưu manh nhà anh! Sao anh lại không đứng đắn như vậy!”
Khi vẫn chưa ở bên nhau lại trở thành nữ chính của mấy cái hình ảnh kích thích trong đầu anh, tâm tình Vu Vãn trở nên phức tạp.
Lục Thời Dập nắm lấy tay cô, thấp giọng cười: “Ai kêu anh vừa từ bụng mẹ chui ra đã thích em rồi chứ. Anh không nghĩ về em đến mức tê tay, chẳng lẽ em lại muốn anh nghĩ về người phụ nữ khác đến mức tê tay à?”
“Anh dám!”
Lục Thời Dập ngẩng cổ lên, hôn một cái lên đôi môi vừa vểnh lên của cô, nói mấy lời cợt nhả biểu thị sự trung thành: “Từ trước đến nay anh chỉ thích em, trừ em ra, ai có mị lực làm anh xuất ra cơ chứ?”
Vu Vãn: “…”
“Em muốn biết mấy năm nay tay phải của anh thay em làm cố gắng làm việc bao nhiêu lần không?”
Gương mặt Vu Vãn đỏ bừng, quả thực không còn mặt mũi nghe tiếp: “Câm miệng, đừng nói nữa!”
Ấy vậy mà Lục Thời Dập còn cắn tai cô, mấy câu cợt nhả càng nói lại càng hăng hái. Nói đến cuối cùng, anh lại chỉ cần dùng lời nói trêu chọc cô có cảm giác rồi…
Tiếng chuông đêm khuya điểm vang, kim đồng hồ chỉ đến số 12, một năm mới đã gõ cửa.
“Vãn Vãn, năm mới vui vẻ. Một năm mới anh sẽ càng yêu em hơn.” Nói xong Lục Thời Dập hôn lên môi Vu Vãn, từng chút cởi bỏ quần áo trên người cô, hai người mười ngón tay đan vào nhau, triền miên trong đêm đầu tiên của năm mới…
-
Vãn Vãn cùng Lục Thời Dập ở Lục gia đến mùng ba mới rời đi.
Buổi sáng hôm nay hai người cũng không về chung cư mà tới bệnh viện. Tối mùng hai Vu Thấm đã sinh một tiểu công chúa, đúng lúc Vu Vãn và Lục Thời Dập có thời gian nên đã đến bệnh viện thăm hai mẹ con cô ấy.
Chỉ là không nghĩ tới, hai người vừa vào tới bệnh viện lại đụng phải Lâm Khải Minh đang đi xuống.
Ông ta chủ động chào hỏi, chúc một câu “Năm mới vui vẻ”, sau đó nhìn bọn họ rồi nói: “Chúc mừng hai đứa.”
…
Lục Thời Dập lên tiếng: “Cảm ơn.”
Hai năm trước Lâm Khải Minh đã chuyển từ nước ngoài về trong nước, cơ bản không hề quản bất kỳ chuyện gì ở công ty, chỉ chuyên tâm chăm sóc Lư lão thái thái. Một năm trước ông ta đã ly hôn với Thạch Thiến.
Mấy năm nay ông ta không ngừng làm lành với Vu Vãn, nhưng đối với người đã thiếu hụt tình thương của bố nhiều năm như vậy, không thể một sớm một chiều là có thể bù đắp được.
Vu Vãn nhìn vào người bố của mình, biểu tình vẫn đạm mạc như cũ, không có sự giao lưu thừa thãi, cô chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Lâm Khải Minh nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng im lặng, quay đầu nhìn về phía Lục Thời Dập: “Thời Dập, chú có thể nói với cháu vài câu không?”
Lục Thời Dập gật đầu, nắm nắm lòng bàn tay Vu Vãn: “Một lát nữa anh đi tìm em.”
“Ừ.” Vu Vãn lên trên trước.
Đối diện bệnh viện có một quán cà phê, Lục Thời Dập cùng Lâm Khải Minh tới đó ngồi một lát.
“Chú Lâm, chú tìm cháu có việc gì?”
Tuy rằng ngày thường Lâm Khải Minh và Lục Thời Dập không qua lại nhiều lắm, nhưng hôm nay ông ta lại nói với Lục Thời Dập không ít lời.
Ông ta nói, khi nhìn thấy Lục Thời Dập cầu hôn Vu Vãn, thân làm một người bố, ông ta rất vui vì con gái mình cuối cùng cũng có được hạnh phúc, cũng tin tưởng Lục Thời Dập sẽ thật lòng đối xử tốt với cô.
Nói một hồi, Lâm Khải Minh không khỏi nói đến cảm thụ của ông ta. Ông ta nói bản thân nợ Vu Mẫn Tri và hai chị em Vu Vãn quá nhiều, nhưng hiện tại ông ta hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Lục Thời Dập biết, Lâm Khải Minh nói nhiều với anh như vậy ngụ ý là hi vọng anh đừng giống ông ấy, phạm sai lầm trên phương diện tình cảm. Nếu yêu thì nên yêu trọn vẹn một người, không được phụ Vu Vãn.
“Chú Lâm, chú yên tâm, đời này cháu chỉ cần một người phụ nữ là Vu Vãn, cháu sẽ yêu thương cô ấy.”
Nghe được câu đảm bảo này của Lục Thời Dập, Lâm Khải Minh an tâm hơn nhiều, còn hỏi hai người tính khi nào kết hôn?
“Hôn lễ định vào nửa cuối tháng Năm, đến lúc đó sẽ mời chú Lâm đến chứng kiến hôn lễ của cháu và Vãn Vãn.”
“Được được được.” Lâm Khải Minh liên tục gật đầu, đáy mắt tràn đầy sự kích động.
Lấy quan hệ hiện tại của ông ta với Vu Vãn, Vu Vãn kết hôn chưa chắc đã mời người bố như ông tham dự.
Làm bố sao có thể không muốn nhìn con gái hạnh phúc gả đi chứ.
-
Tuy rằng hôn lễ được định vào ngày 20 tháng 5.
Nhưng quý bà Tô Lan cảm thấy công việc cả hai đều quá bận rộn, khẳng định không có thời gian chuẩn bị cho tốt, vì thể chủ động ôm hết tất cả từ A đến Z.
Đầu tháng Ba.
Tô Lan cố ý tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi cuối tuần của hai người để tới bàn bạc chi tiết chuyện trong hôn lễ.
Vu Vãn hy vọng hôn lễ có thể giản lược tất cả, khó có dịp Tô Lan lại không cùng ý kiến với cô, một hai phải làm cho Vu Vãn một cái hôn lễ thật long trọng, bà nói tuyệt đối không thể tiện nghi cho con trai bà như vậy, nhất định trong hôn lễ phải hung hăng dạy dỗ anh một phen.
Hai mẹ con hiếm khi suy nghĩ giống nhau, Lục Thời Dập cũng hy vọng hôn lẽ càng long trọng càng tốt.
“Việc này có phải hơi khoa trương không?” Kết hôn là chuyện của hai người, kỳ thực Vu Vãn cũng không muốn chuyện cá nhân của bọn họ bị người ngoài chú ý quá nhiều.
“Vãn Vãn, cả đời này chúng ta chỉ kết hôn một lần, anh không muốn chuyện quan trọng như vậy lại làm qua loa. Để anh tặng em một hôn lễ long trọng và khó quên được không?”