Chương 61
Cuối tháng 3.
“Tuần báo kinh tế BBN” cuối cùng cũng hẹn được cuộc phỏng vấn với Tổng giám đốc của Tư bản Dịch Vãng.
Buổi sáng, thư ký Từ dẫn phóng viên Chu đi thăm quan tầng làm việc của Tư bản Dịch Vãng, tham quan cả môi trường làm việc của các bộ phận khác. Cuối cùng mới dẫn cô ấy tới phòng chuyên dùng để tiếp khách ở tầng thượng của Tổng giám đốc
Thư ký Từ bưng cà phê và điểm tâm tới: “Phóng viên Chu, cô đợi ở đây trước, sếp tổng của chúng tôi còn một cuộc họp vẫn chưa kết thúc, chắc cần hai mươi phút. Có việc gì cô cứ gọi tôi.”
“Cảm ơn, thư ký Từ cứ làm việc đi.” Phóng viên Chu cười, đáp.
Thư ký Từ dẫn cô đi tham quan hết cả buổi sáng, tận tình chăm sóc, vô cùng để tâm. Hơn nữa, bầu không khí làm việc và tác phong doanh nghiệp chỗ Dịch Vãng là thứ tốt nhất mà phóng viên Chu từng thấy trong các công ty trong nước.
Có hòn ngọc sáng giá như Lục Thời Dập, chả trách chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, Tư bản Dịch Vãng đã phát triển đến quy mô như ngày hôm nay.
Trước khi phóng viên Chu đến, cô đã tìm hiểu không ít về Lục Thời Dập trên mạng Internet, cũng đã xem đến phát nghiện mấy tấm ảnh khiến người ta phải liếm màn hình của anh. Vậy mà lúc nhìn thấy người thật, phát hiện ra người thật còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp, còn có múi, còn có sức hấp dẫn.
Không gia nhập vào showbiz làm minh tinh, đúng là quá đáng tiếc.
Phóng viên Chu gặp được Lục Thời Dập cũng chấn động bởi giá trị nhan sắc và khí chất tản ra từ con người anh.
Trong quá trình phỏng vấn, trái tim cứ đập thình thịch thình thịch.
May mà phóng viên Chu có kinh nghiệm phong phú, có sự bồi dưỡng nghiệp vụ, nên mới không thất lễ trong lúc phỏng vấn.
Nội dung phỏng vấn là tiền đề tốt, phóng viên Chu --- đưa ra câu hỏi liên quan đến những phương pháp giải quyết khó khăn, khúc mắc, thách thức và chiến lược, lý tưởng, chiến thuật, cách thức, phương pháp mà CEO sẽ gặp phải trong quá trình quản lý kinh doanh doanh nghiệp… Có một số câu hỏi khá khó để đối đáp.
Dòng suy nghĩ của Lục Thời Dập rất rõ ràng, trả lời thong dong, khi nói về vấn đề chuyên ngành thì ăn nói gãy gọn, khá là độc đáo.
Phóng viên Chu ngầm bội phục, người sành sỏi đúng là người sành sỏi, người ta có thể thành công đúng thật không phải nói suông.
Phỏng vấn xong nội dung thuộc lĩnh vực chuyên ngành, đối tượng phỏng vấn tiếp theo khá nhàn nhã.
Phóng viên Chu lật thêm một tờ phỏng vấn, tiếp tục hỏi: “Lục tổng, tại sao lúc đầu ngài lại chọn cho công ty cái tên Tư bản Dịch Vãng? ‘Dịch Vãng’ là ‘thẳng bước tiến lên’, có phải mang nghĩa cho dù công ty gặp khó khăn gì cũng sẽ mạnh mẽ không chút lo sợ mà tiến về phía trước không?”
Lục Thời Dập mặc một bộ suit nam được may đo vừa người, áo sơ mi trắng kết hợp với cà vạt, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ có giá không nhỏ, quần Tây càng tôn lên độ dài và hình dáng cho đôi chân của anh.
Lúc này, đôi chân dài vắt lên nhau, tấm lưng thẳng tắp dựa vào sô pha, cả người toát lên vẻ cao quý vô cùng, cũng làm toát lên giá trị của bộ trang phục.
Khi trả lời phỏng vấn, trên mặt của Lục Thời Dập không có chút biểu cảm thừa thãi nào, hoàn toàn là bàn chuyện công.
Khi nghe đến chủ đề này, trong đôi mắt hoa đào cuối cùng cũng có chút ấm áp. Lục Thời Dập cong khóe môi: “Không phải. Tên của công ty được lấy từ tên của tôi và tên của người vợ tương lai của tôi. Mỗi cái lấy một chữ gần âm phía sau.”
Lục Thời Dập, Vu Vãn – Dập Vãn – Dịch Vãng (*)
(*)陆时熠 (Lù shí yì)、于晚( yú wǎn),熠晚(yì wǎn) --易往(yì wǎng)
Phóng viên Chu không kịp trở tay, bị anh nhét vào miệng một đống cẩu lương.
“Lục tổng thật là một người lãng mạn, tên của công ty lại có ý nghĩa như vậy, có thể thấy Lục tổng thật sự hao tổn tâm tư.” Phóng viên Chu nhanh chóng nịnh nọt.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị không ít câu hỏi liên quan đến phương diện tình cảm của người này, nếu anh đã chủ động nhắc đến thì phóng viên Chu phải đẩy câu hỏi phía sau lên trước.
Cô tiếp tục hỏi: “Có người nói, trước đây ngài là tiểu bạch kiểm(*) của Vu tổng, có thật không?”
(*) chỉ người đàn ông chỉ dựa vào trợ cấp kinh tế của phụ nữ (theo Baidu)
Lục Thời Dập: “Thật.”
“…” Phóng viên Chu sững người, không ngờ được vị đại lão này lại thoải mái đáp lại, không hề che giấu.
Cô cười gượng cố tìm cho đại lão một đường lui: “Chắc Lục tổng đang đùa? Ngài chính là đại lão ghi tên bảng vàng trong làng lắm tiền nhiều của, làm sao có thể đi làm loại người đó, nhất định là người ta loan tin lung tung rồi.”
“Không phải loan tin, bây giờ tôi vẫn là tiểu bạch kiểm. Chỉ có điều…” Lục Thời Dập cười một cái, ung dung rút ra tấm thẻ đăng ký kết hôn từ trong áo suit, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Bây giờ tôi là tiểu bạch kiểm đặc biệt được thăng chức.”
“…” Phóng viên Chu nhìn sổ lĩnh chứng đỏ chót trên bàn, lại bị nhét thêm một miệng cẩu lương.
Chuyện tiểu bạch kiểm mà cô nói, với tiểu bạch kiểm mà đại lão nói, rõ là không phải cùng một chuyện…
“Ha ha ha, Lục tổng thật hài hước… Vậy, chúc mừng Lục tổng đã lĩnh chứng với Vu tổng.”
Trong lần phỏng vấn này, phóng viên Chu không ngờ được đại lão không chỉ phối hợp mà còn hào phóng công bố tin vui của bản thân.
Mà phóng viên Chu vì lần phỏng vấn Lục đại lão, bất ngờ được thơm lây đại lão, không bao lâu thì được thăng chức, thật là vui không tả nổi!
Phỏng vấn kết thúc không bao lâu.
“Tuần san kinh tế BBN” chuyện bên lề phỏng vấn lần này ở trên mạng, Lục Thời Dập và Vu Vãn lại được đẩy lên hot search lần nữa.
#Thời gian Lục Thời Dập và Vu Vãn kết hôn#
#Tình cảm sâu sắc với Dập Vãn#
#Nguồn gốc cái tên Dịch Vãng khiến người ta cảm động#
#Hôn lễ 520#
#Dịch Vãng và Vinh Quang liên hợp bền vững#
Còn có một mục hot search gây chú ý nữa --- #Nghi ngờ Tổng giám đốc tập đoàn Vinh Quang mang thai#
Mỗi khi trên mạng có tin vui gì thì y như rằng sẽ bị media thành nghi ngờ mang thai, Vu Vãn cũng không ngoại lệ…
Mà gần đây Tô Lan tham gia tuyên truyền phim điện ảnh, không ít lần bị phóng viên truy hỏi có phải Vu Vãn đã mang thai, cho nên thời gian gần đây mới kết hôn không?
Mỗi lần có vấn đề liên quan tới Lục Thời Dập và Vu Vãn, Tô Lan đều rất hợp tác, rất nhẫn nại trả lời.
Bà cười, đáp: “Tất nhiên kết hôn không phải vì mang thai, mà là vì tình yêu. Ngoài ra, cảm ơn mọi người đã quan tâm, Tiểu Vãn nhà chúng tôi vẫn chưa mang thai, nếu có tin vui, nhất định sẽ chia sẻ cho mọi người.”
Mấy phóng viên còn đặt ra không ít các loại câu hỏi liên quan đến ấn tượng và cách nhìn của bà đối với cô con dâu này.
Tóm lại, Tô Lan đã khen ngợi Vu Vãn không tiếc lời trước truyền thông, lời khen Vu Vãn cũng không hề trùng lặp.
Tô Lan nói: “Con dâu cái gì mà con dâu, Tiểu Vãn là con gái ruột của tôi, trong lòng tôi con bé còn quan trọng hơn cả đứa con trai kia!”
Tô Lan nói: “Quyết định chính xác nhất cả đời này của con trai tôi, chính là lấy được Tiểu Vãn.”
Tô Lan nói: “Lớn hơn con trai tôi mấy tuổi thì đã sao? Con trai tôi có thể lấy được Tiểu Vãn là phúc đức nó tích được từ đời trước!”
Tô Lan nói: “Cái gì mà không xứng? Cho dù những cô gái khác xinh đẹp như tiên nữ cũng không bì được với Tiểu Vãn. Nếu nói không xứng, con trai tôi mới không xứng với Tiểu Vãn! Nó là chó ngáp phải ruồi, Tiểu Vãn mới đồng ý kết hôn với nó.”
Tô Lan nói: “Tiểu Vãn bận như vậy, sau khi hai đứa nó kết hôn, giặt quần áo, nấu cơm đều do thằng nhóc kia làm, nhất định là thằng con tôi làm. Đàn ông con trai da dày mặt dạn, thêm chút việc thì có làm sao? Hơn nữa, con gái trời sinh mềm yếu, chuyện sinh con cũng đã đủ mệt mỏi rồi. Đàn ông không che chở, không yêu thương thì cần đàn ông làm gì?”
“…”
Trong mỗi lời khen ngợi mà Tô Lan dành cho Vu Vãn, đều tràn đầy vẻ ruồng bỏ đối với con trai mình.
Vì thế, hot search trên mạng lại trở thành—
#Thực đau lòng cho Lục đại lão#
#Người đàn ông Lục Thời Dập thật thảm#
#Ngưỡng mộ Vu Vãn#
#Bà mẹ Tô Lan tốt bậc nhất thiên hạ#
“Người ta đều là có vợ mà quên mất mẹ, còn vị Tô Lan này, là có con dâu thì quên luôn con trai, ha ha ha… Lục đại lão thật thảm!”
“Những câu đố về thân thế của Lục đại lão đã được giải – Tô Lan nhặt về từ bãi rác.” (icon làm trò cười)
“Thật ngưỡng mộ Vu Vãn có người mẹ chồng như Tô Lan, mẹ chồng tôi á, haizz, thực lòng mà nói toàn là nước mắt…”
“Ngưỡng mộ cùng, đối với mẹ chồng tôi mà nói, con trai bà ấy là cả thế giới, không ai bì được với con trai bà ấy, ai cũng phải hầu hạ con trai bà ấy… Haizz! So sánh với người ta càng so càng tức chết!”
Một ngày trước khi Lục Thời Dập và Vu Vãn kết hôn, Tô Lan còn đặc biệt đi thăm mộ.
Bà đứng trước phần mộ của Vu Mẫn Tri, nói rất nhiều thứ.
Bà nói: “Mẫn Tri à, thật không ngờ được có ngày hai nhà chúng ta lại kết thành thông gia. Nhớ lúc đầu, khi tôi biết thằng lông bông nhà tôi rung động trước Tiểu Vãn nhà bà, tôi đã muốn lột da nó rồi…”
“Nhưng mà, theo quan sát của tôi thời gian này, thằng lông bông đó thật sự thích Tiểu Vãn, thương yêu Tiểu Vãn như bảo bối quý giá, rất sâu đậm với Tiểu Vãn…”
“Tôi biết đàn ông háo sắc trên đời này nhiều, nhưng Mẫn Tri bà yên tâm, tôi nhất định sát sao trông chừng thằng nhóc lông bông đó. Nó mà dám làm chuyện có lỗi với Tiểu Vãn, tôi là người đầu tiên không bỏ qua cho nó!”
“…”
“Ngày mai là hôn lễ của hai đứa, đáng tiếc là bà ra đi quá sớm, không thấy được dáng vẻ Tiểu Vãn gả đi, haizz…” Tô Lan nhìn tấm ảnh trên bia mộ, khóe mắt đỏ hoe, gương mặt đau thương: “Ngày mai tôi sẽ thay bà ngắm Tiểu Vãn được gả đi…”
Tô Lan nghẹn ngào, lau nước mắt, nói tiếp: “Mẫn Tri, tôi bảo đảm với bà, những đau khổ bà đã từng chịu đựng ở nhà mẹ chồng trước đây, tôi tuyệt đối không để Tiểu Vãn phải chịu giống thế. Tiểu Vãn gả cho Lục gia nhà chúng tôi, tôi sẽ coi nó như con gái ruột, tuyệt đối không để nó phải chịu một chút ấm ức nào…”
Tô Lan ở lại nghĩa trang bầu bạn với Vu Mẫn Tri cả buổi sáng, lúc này mới đeo kính râm lên rồi rời đi.
Hôn lễ của Vu Vãn và Lục Thời Dập được tổ chức tổng cộng hai lần, một lần ở nước ngoài, một lần ở trong nước. Ngoài những thương gia cấp cao ở trong và ngoài nước đến tham dự hôn lễ hoành tráng này, còn có không ít những người nổi tiếng ở các giới điện ảnh quốc tế, ngôi sao bóng đá, hoàng gia Anh. Tô Lan cũng mời rất nhiều bạn bè là minh tinh trong showbiz tới tham gia.
Mức độ long trọng lẫn lãng mạn của hôn lễ này khiến người ta ngưỡng mộ phát cuồng.
Trước khi hôn lễ bắt đầu, Vu Thấm ôm con gái tới phòng trang điểm thì thấy Vu Vãn, còn cười hai người họ thật là bị vả mặt, lúc đầu còn thề thốt muốn làm người theo chủ nghĩa độc thân, bây giờ không phải muốn kết hôn thì kết hôn, muốn sinh con thì sinh con à.
Vu Thấm mặc dù đã kết hôn và có con, nhưng chồng cô ấy còn yêu chiều cô ấy hơn cả lúc mới đầu. Gương mặt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc, đủ để thấy mấy năm này cô ấy sống rất tốt.
“Tiểu Vãn, lúc em tới tham gia hôn lễ của chị, chị đã nhìn ra tình ý sâu sắc mà Lục Thời Dập dành cho em. Mà lúc đó, dường như em vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân… Hai người đuổi đuổi bắt bắt mấy năm nay, có thể bước vào lễ đường, chị mừng thay cho hai người.”
Vu Thấm đứng cạnh Vu Vãn, vừa dỗ con gái, vừa xuýt xoa: “Sau khi hết hôn chị càng có cơ hội nhấn mạnh con gái cần có một chốn nương náu. Có nhà, có người thương mình, còn hạnh phúc hơn việc kiếm nhiều tiền.”
Vu Vãn cười, đáp: “Ừ.”
Sau khi ở bên cạnh Lục Thời Dập, cô càng ngày càng có cảm giác này. Đối với Vu Vãn, nơi nào có Lục Thời Dập thì nơi đó là nhà, cho dù hai người chẳng làm gì, chỉ yên ổn ở bên nhau, cô cũng cảm thấy hạnh phúc, yên tâm.
“Em đó, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.” Vu Thấm lại cảm thán: “Em xem, hôn lễ hôm nay hoành tráng như thế nào, đủ để thấy Lục Thời Dập coi trọng em bao nhiêu, yêu chiều em bao nhiêu.”
“Anh ấy đúng là rất tốt với em.” Vu Vãn nhoẻn miệng cười, khóe mắt đường mày đều phảng phất sự hạnh phúc khi sắp được gả đi.
Hôn lễ này, mặc dù ban đầu Tô Lan cảm thấy hai đứa bận nên chủ động lo liệu công tác chuẩn bị hôn lễ, nhưng Lục Thời Dập lại một tay lo hết, trong lúc công việc bận rộn còn chú ý tới từng thứ có trong hôn lễ, mỗi một tiểu tiết anh dường như đều hao tổn tâm tư.
Ngược lại, Vu Vãn dường như chẳng lo lắng gì mấy. Thật ra vốn dĩ cô cũng tham gia, chia sẻ với Lục Thời Dập một ít.
Nhưng Lục Thời Dập lại không để cô bận tâm, bảo cô chỉ cần đợi tới ngày diễn ra hôn lễ, chuyên tâm tận hưởng quá trình diễn ra hôn lễ là được rồi.
Nói thật thì, người đàn ông của cô đúng là rất thương yêu cô.
Vu Vãn đã thay váy cưới, ngồi trước gương trang điểm, đợi nghi lễ bắt đầu. Chiếc váy cô dâu càng khiến cô đẹp đến kinh động lòng người, khiến người ta mở to mắt nhìn ngây ngẩn.
Con gái Tiểu Mạt Mạt của Vu Thấm rất thích Vu Vãn, mỗi lần nhìn thấy cô đều toét miệng cười.
Hôm nay nhìn thấy Vu Vãn mặc váy cưới, đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào cô. Tiểu Mạt Mạt ở trong lòng Vu Thám nhảy cha cha cha, vui vẻ đến nỗi chân tay múa may, còn chảy nước miếng nữa.
“Em xem, hôm nay em đẹp thế này, đã hớp hồn của Tiểu Mạt Mạt rồi. Lát nữa Lục Thời Dập nhìn thấy em, còn không biết sẽ bị em làm cho si mê đến mức nào nữa.” Vu Thấm cười, nói.
Cô ấy thấy Vu Vãn chọc Tiểu Mạt Mạt với vẻ dịu dàng vô cùng thì hỏi: “Em với Lục Thời Dập định khi nào có bảo bảo?”
Thật ra trước đây, Vu Vãn cảm thấy công việc của cô và Lục Thời Dập đều rất bận rộn, e rằng không có thời gian sức lực chăm sóc con cái. Đối với việc mang thai, trong lòng cô cũng có chút mâu thuẫn.
Nhưng mà, bây giờ trông thấy Tiểu Mạt Mạt càng ngày càng dễ thương, Vu Vãn đột nhiên bắt đầu mong chờ, con của cô và Lục Thời Dập sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ…
Vu Vãn nhìn Tiểu Mạt Mạt, ánh mắt ấm áp: “Thuận theo tự nhiên vậy.”
*
Ngày hôn lễ của Vu Vãn và Lục Thời Dập, hot search lại bị bọn họ bao trọn rồi.
Tấm ảnh chụp hội trường hôn lễ hoành tráng, vừa được lộ ra thì bình luận trên mạng nhanh chóng hot lên.
“Trời ơi, nhìn tấm ảnh hôn lễ đi, đều cảm nhận được hội trường lãng mạn phát điên luôn, ngưỡng mộ hôn lễ như thế này quá!”
“Lại lần nữa khai sáng cho thế giới của kẻ nghèo, tôi không ngưỡng mộ, tôi chỉ ghen tị. [a ha a ha a ha]”
“Wow, nhiều nhân vật cao cấp thế này đến tham gia hôn lễ của bọn họ, quá có thể diện rồi đấy!”
“Reply lầu trên: Đây chính là vòng quan hệ của giới đại lão, mấy đứa thường dân như chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ không ngớt thôi!”
“Tôi chua quá, hôm nay lại là một ngày cây chanh tươi (*)!”
(*) từ thịnh hành trên mạng, ý chỉ rất ghen tỵ với người khác
“Chúc mừng, chúc mừng, CP tôi ship cuối cùng cũng kết hôn rồi, còn kích động và phấn khích hơn tôi kết hôn nữa! Phát cuồng mất!”
“Đây là đứa trẻ do thần tiên kết hợp sinh ra, giá trị nhan sắc thật cao! Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ!”
“Giá trị nhan sắc cao hay không là một chuyện, đứa bé họ sinh ra chính là người thừa kế tập đoàn của cả hai nhà, mới là thứ khiến người ta ngưỡng mộ nhất, đúng không?”
“Tôi cũng muốn trong nhà có quặng, tôi cũng muốn bố mẹ là đại lão giới thương nhân. Đây là đứa trẻ chưa ra đời nhưng đã khiến người ta ngưỡng mộ rồi, hu hu hu…”
“…”
Mặc dù hôn lễ vừa lãng mạn vừa lay động lòng người, mỗi một chi tiết cũng khiến người ta khó quên, nhưng suốt cả ngày như vậy khiến Vu Vãn mệt bở hơi tai.
Lục Thời Dập thương Vu Vãn nên để cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước, còn bản thân thì đi tiếp đón khách tới dự đám cưới.
Đến hơn 1 giờ đêm, Vu Mục và Lâm Châu Dương mới đỡ Lục Thời Dập say túy lúy về.
“Chị, giao cho chị đấy. Chúc hai người tối nay động phòng vui vẻ!” Mặc dù hôm nay Vu Mục cũng uống không ít rượu nhưng vẫn chưa tính là say. Lúc này, miệng cậu ta cười gian, rồi lại nói thêm một câu: “Nhưng mà cậu ta đã say thành bộ dạng này, tối nay có lẽ cũng không thể động phòng. Chị, chị đừng thất vọng, ngày tháng còn dài.”
“Cút!” Vu Vãn không khách khí đá cho Vu Mục một đạp.
Cô nhìn gương mặt đã say đến phiếm hồng, đứng cũng không đứng nổi của Lục Thời Dập, đau lòng nói: “Sao mọi người để anh ấy uống nhiều rượu thế?”
“Chị, chị đừng vu oan cho bọn em. Là Tiểu Dập Dập nói hôm nay cậu ta quá vui, ngày đại hôn của cậu ta cho nên mọi người đều phải uống hết mình, không say không về.”
Cho nên, cậu ta uống say rồi, không hề liên quan gì đến bọn họ, tất cả là do cậu ta tự chuốc say bản thân.
Đợi sau khi mọi người đi rồi.
Lục Thời Dập cười hì hì ngốc nghếch, ôm lấy Vu Vãn, bắt đầu nói lung tung bên tai cô: “Vãn Vãn, hôm nay em đẹp quá, lúc anh nhìn thấy em mặc váy cưới bước ra trong hôn lễ, suýt chút nữa không nhịn được…”