Độ ấm trên môi em

Chương 63: Phiên ngoại 6
 
Lục Thời Dập không muốn để Vu Vãn quá vất vả nên bảo cô ở nhà dưỡng thai. Còn anh ta một mình sẽ gánh vác cả hai công ty.
 
Cũng may hai công ty ở gần nhau, trên cơ bản Lục Thời Dập có thể sáng làm ở Vinh Quang, chiều lại chạy về làm ở công ty mình.

 
Chung cư của hai người cũng ở gần công ty, giữa trưa anh còn có thể bớt chút thời gian trở về để chăm sóc cho Vu Vãn.
 
Tuy rằng trong nhà đã có dì giúp việc chăm lo mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Vu Vãn, thỉnh thoảng Tô Lan cũng sẽ qua đây làm đồ bổ cho Vu Vãn ăn, nhưng Lục Thời Dập vẫn không yên tâm.
 
Từ sau khi Vu Vãn mang thai phản ứng rất lớn, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây còn không ăn uống được gì. Trù nghệ của Lục Thời Dập tăng gấp bội, biến đổi các cách thức khác nhau để làm đồ ngon cho Vu Vãn, hy vọng cô có thể ăn nhiều thêm hai miếng.
 
Vì vậy, nhà bếp đã trở thành chiến trường để hai mẹ con thay phiên tranh đoạt.
 
Trên chuyện tự làm đồ ăn cho Vu Vãn này, mẹ con hai người không thiếu ghét bỏ khả năng của đối phương.
 
Tô Lan nói: “Lần trước con làm mấy cái đồ vớ vẩn gì đấy, có thể ăn sao? Nhìn đã không muốn động vào rồi, đừng nói Tiểu Vãn, mẹ còn không thèm ăn. Mau lăn sang một bên đi, đừng phiền mẹ nấu cơm.”
 
Lục Thời Dập không khách khí đáp trả: “Bã xã của con thích ăn gì con biết rất rõ. Đồ tối qua làm cho Vãn Vãn cô ấy nói ăn rất ngon đấy. Mẹ, mẹ đừng quấy rối nữa được không? Mau trả cái sạn lại cho con đi!”
 

Quý bà Tô Lan trợn trắng mắt: “Đó là do bà xã con yêu con mới không đành lòng đả kích trù nghệ của con. Mẹ còn lâu mới để con tiếp tục độc hại dạ dày của Vu Vãn!”
 
Trong phòng bếp truyền ra vô vàn các thể loại ngôn ngữ thương tổn lẫn nhau.
 
Ngay cả dì tới chăm sóc cho Vu Vãn cũng không nhịn được cảm thán, nói Vu Vãn mệnh tốt, có ông xã và mẹ chồng yêu thương như vậy.
 
Vu Vãn nhìn hai thân ảnh đang bận rộn trong bếp, khoé môi cong lên, cũng cảm khái: “Có hai người yêu thương cháu như vậy, mệnh cháu đúng là rất tốt.”
 
Cô thật sự may mắn khi gặp được tình yêu và người nhà tuyệt vời như vậy. Cho nên sự vất vả trong khoảng thời gian mang thai này thì tính là gì chứ.
 
Có một ngày khi Vu Mục tới thăm cô, không nhịn được mà nói, quả thực Lục Thời Dập đã chiều cô sắp lên trời rồi.
 
Trước nay anh ta chưa từng thấy người chị coi công việc như mạng lại nhàn nhã như thế. Hơn nữa Lục Thời Dập không chỉ điều hành công ty của hai người, còn phải về nhà chăm sóc chị gái anh ta, nấu cơm cho cô.
 

Coi một người như ba người mà dùng, đây còn là người sao? Đây là siêu nhân rồi đó, ô kê?
 
Kỳ thực Vu Vãn cũng rất đau lòng Lục Thời Dập. Mỗi ngày anh đều rất bận rộn, có nhiều lúc sau khi anh chờ cô ngủ lại đứng dậy đi vào thư phòng bận tới đêm khuya mới quay lại nghỉ ngơi.
 
Anh tquản lí Vinh Quang gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí còn để bụng hơn cả Tư bản Dịch Vãng. Ngày thường ngoại trừ những tài liệu cần cô ký tên, Lục Thời Dập mới để thư ký đưa tới nhà, còn không thì anh cũng không để cô nhọc lòng.
 
Vu Vãn đã nói qua với Lục Thời Dập rất nhiều lần, bảo anh không cần vất vả như vậy, càng không cần cố ý trở về chăm sóc cho cô.
 
Nhưng Lục Thời Dập lại nói: “Thời điểm mang thai quan trọng như thế này, anh làm chồng không chăm sóc vợ mình thì muốn chờ đến khi nào?”
 
“Vãn Vãn, anh không cảm thấy vất vả. Ngược lại, đối với anh mà nói, có thể chăm sóc em vào thời gian mang thai, còn có thể thay em san sẻ công việc khiến anh rất hạnh phúc, cũng rất có cảm giác thành tựu.”
 
Lục Thời Dập ôm cô, hôn lên vành tai cô, giọng nói dễ nghe mang theo ý cười: “Cho nên, em không thể cướp đoạt quyền lợi chồng chăm sóc cho vợ được.”
 
Lồng ngực Vu Vãn ấm áp, đôi tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên đôi môi mỏng gợi cảm: “Thời Dập, anh thật tốt.” 
 
“Gọi anh là gì cơ?”
 
“Ông xã.”
 
Lục Thời Dập cảm thấy mỹ mãn, dịu dàng và kiềm chế hôn lại cô.
 
Khi thai được hơn năm tháng, thân thể Vu Vãn rốt cuộc cũng ổn định lại, phản ứng khi mang thai dần biến mất, ăn uống cũng tốt hơn, ngủ cũng ngon hơn, mấy cân thịt rụng bớt cũng dần bị đồ ngon Lục Thời Dập làm bồi đắp trở lại.
 
Tuy rằng Vu Vãn đã có thể tới công ty làm việc, nhưng Lục Thời Dập cũng không muốn để cô quá vất vả, sợ cô ở nhà buồn chán, chỉ cho cô tới công ty đi dạo vài ba ngày.
 
Một tổng giám đốc Vinh Quang như cô, đã sắp chỉ còn cái danh rồi…
 
Lần mang thai này của Vu Vãn quả thực vất vả, sau khi thai được hơn tám tháng, thân thể cô lại bắt đầu xuất hiện các triệu chứng không thoải mái, eo đau lưng đâu, cả người mệt mỏi, khi ngủ trái tim bị bụng đè tới nỗi không thở được, cả đêm mất ngủ.
 
Lục Thời Dập đau lòng, hận không thể lôi tên tiểu gia hoả trong bụng cô ra ngoài, hung hăng đánh nó một trận.
 
Thai đầu của Vu Vãn chính là một bé trai.
 
Hơn nữa, thai nhi ra đời còn chậm hơn ba bốn ngày so với ngày dự sinh, khiến Vu Vãn phải chịu khổ thêm mấy ngày.

 
Thù của hai cha con, chờ thằng nhãi kia từ trong bụng mẹ bò ra, từ từ tính.
 
Sau khi Vu Vãn sinh con, Lục Thời Dập không hề nghỉ ngơi luôn túc trực bên người cô, còn chưa đi nhìn con trai, phải để Vu Vãn giục mấy lần anh mới miễn cường đi liếc mắt một cái.
 
Không thể không nói, thằng nhãi này được di truyền hết gien tốt của bố mẹ, vừa sinh ra đã là một em bé xinh đẹp.
 
Tô Lan cười không khép miệng được, luôn miệng khen Vu Vãn biết sinh.
 
Tuy rằng thằng nhãi này khi còn ở trong bụng làm Vu Vãn chịu không ít khổ cực, nhưng sau khi sinh ra lại vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mập mạp khiến người ta yêu thích.
 
Vu Vãn nhìn gương mặt càng nhìn càng giống Lục Thời Dập của con trai, cũng cảm thấy yêu thương không thôi.
 
Thời gian Vu Vãn mang thai cực kì thích ăn cam, cho nên nhũ danh của bé gọi là Tiểu Chanh Chanh.
 
Hai năm sau, Vu Vãn lại mang thai lần nữa.
 
Vốn Lục Thời Dập chỉ muốn có một đứa, chỉ là Vu Vãn cảm thấy công việc của hai người ngày thường rất bận rộn, một mình Tiểu Chanh Chanh sẽ rất cô đơn, vì thế sinh thêm người bầu bạn với bé.
 
Thai thứ hai là một bé gái, Vu Vãn mang thai rất nhẹ nhàng, gần như không có phản ứng, ngay cả vào những ngày cuối thai kỳ, thân thể cũng không có chỗ nào không khoẻ.
 
Sau khi con gái sinh ra, mỗi ngày Lục Thời Dập đều ôm con gái, cười đến không thể khép miệng, nghiễm nhiên đã trở thành nữ nhi nô rồi.
 
Mà anh trai Tiểu Chanh Chanh cũng trở thành cuồng em gái giống như bố. Giọng nói non nớt chưa dứt sữa trước khi cả ngày gọi “ mẹ, mẹ” mà hiện tại đã đổi thành “em, em”. Chỉ cần vừa không thấy em gái, bước chân nhỏ đã dẫm khắp nơi để đi tìm.
 
Ngay cả khi em gái ngủ rồi, bé đều phải kiễng chân đứng nhìn bên cạnh nôi em bé, hiển nhiên đã trở thành một vị thần bảo vệ nhỏ của em gái.
 
Sau khi sinh con gái, Vu Vãn đột nhiên phát hiện sự bất công của Lục Thời Dập thực sự quá lợi hại.
 
Có một hôm, cô không nhịn được mà hỏi: “Lục Thời Dập, có phải anh không thích con trai không?”
 
“Đâu, cả Tiểu Chanh Chanh và Tiểu Anh Đào anh đều thích.”
 
Vu Vãn không tin, hừ hừ: “Vậy anh nói xem anh thích đứa nào hơn?”

 
Lục Thời Dập ôm cô, cười nhẹ: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là anh thích em hơn.”
 
“…” Tuy rằng đã là vợ chồng già, Vu Vãn vẫn dễ bị anh ta trêu chọc tới đỏ mặt: “Em hỏi con trai và con gái kìa.”
 
“Tiểu Anh Đào.”
 
“Vì sao?”
 
“Tiểu Anh Đào lớn lên giống em, hơn nữa khi em mang thai Tiểu Anh Đào cũng không làm khổ em, cho nên anh càng thích con bé” Lục Thời Dập nói thẳng không cố kỵ.
 
Hơn nữa, nhìn Tiểu Chanh Chanh càng lớn càng giống mình, nhìn gương mặt nhỏ của nó đương nhiên không thích bằng nhìn gương mặt nhỏ giống Vu Vãn kia.
 
Vu Vãn: “…”
 
Lục Thời Dập bất công thì bất công, nhưng cũng không gây trở ngại đến việc anh là một người bố tốt. Những chuyện liên quan đến lũ trẻ anh luôn luôn để bụng.
 
Đương nhiên, người anh ta để bụng nhất vẫn là Vu Vãn.
 
Tình yêu đối với Vu Vãn không vì có thêm hai đứa bé mà giảm bớt, ngược lại theo thời gian còn càng thêm sâu đậm.
 
Lục Thời Dập đủ nếp đủ tẻ, trở thành người chiến thắng trong cuộc đời này. Mỗi lần Vu Mục nhìn thấy đều hâm mộ đến đỏ mắt.
 
Lục Thời Dập vỗ vỗ vai Vu Mục: “Đừng hâm mộ tôi, sớm muộn cũng có ngày cậu có đứa con của riêng mình mà.”
 
“Ầy…” Vu Mục thở dài một hơi: “Còn không biết phải chờ đến lúc nào đây.”
 
Anh ta đã dùng hết thủ đoạn cuối cùng cũng giữ được cô gái nhỏ kia bên người, lừa người ta kết hôn cùng anh ta. Nhưng tuy rằng đã kết hôn, nhưng nghĩ đến chuyện để cô gái nhỏ kia sinh con cho anh ta, Vu Mục không biết mình phải dùng thêm bao nhiêu thủ đoạn nữa…
 
Tình yêu của anh ta sao lại gian nan như vậy chứ?
 
-
 
Khi Tiểu Chanh Chanh năm tuổi, Tiểu Anh Đào hai tuổi, hai công ty Vinh Quang và Tư bản Dịch Vãng lại lần nữa tổ chức giao lưu định kỳ trên du thuyền.
 
Một con thuyền to lớn màu trắng chạy trên mặt biên.
 
Ánh chiều tà đẹp như một bức tranh sơn dầu, chiếu rọi khắp mặt biển như phủ lên một tầng ánh sáng màu vàng rực rỡ ấm áp.
 
Trên mũi tàu ở tầng cao nhất.
 

Vu Vãn ôm Tiểu Anh Đào, Lục Thời Dập một tay ôm Tiểu Chanh Chanh, một tay ôm Vu Vãn, đứng cạnh lan can thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
 
Nhóm nhân viên đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng một nhà bốn người mà hâm mộ tới không thể rời mắt.
 
“Nhiều năm như vậy mà Lục tổng và Vu tổng vẫn yêu nhau như vậy, đúng là tình yêu thần tiên khiến người ta hâm mộ mà.”
 
“Tiểu Chanh Chanh và Tiểu Anh Đào lớn lên xinh quá! Tôi cũng muốn sinh mấy nhóc xinh đẹp như vậy, huhuhu…”
 
“Một nhà bốn người giá trị nhan sắc đều cao như vậy, chỉ có thể nói gien của Lục tổng và Vu tổng quá lợi hại!”
 
“Điều khiến người ta hâm mộ nhất chính là, rõ ràng hai đứa trẻ đều đã lớn như vậy, mà hai người lớn vẫn còn trẻ như trước, rốt cuộc là chăm sóc thế nào á?”
 
“Đúng thế, cậu nhìn Vu tổng của chúng ta đi, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, ngược lại còn trông trẻ hơn, thật là làm người ta hâm mộ muốn chết.”
 
Hơn nữa, mấy năm nay Vu tổng càng lúc càng dịu dàng, càng ngày càng nữ tính. Cho dù nhân viên có phạm phải sai lầm cấp thấp cô cũng chỉ ôn hoà chỉ ra, cũng không tức giận, so với trước đây chính là hai người khác nhau.
 
“Vu tổng có thể trở nên như vậy tất nhiên là vì Lục tổng của chúng ta yêu chiều mà ra đấy.” Nhân viên của Tư bản Dịch Vãng kiêu ngạo nói.
 
-
 
Mà giờ phút này, Lục Thời Dập đang nói với hai đứa bé chuyện năm đó anh ta mặt dày theo đuổi mẹ hai đứa ra sao, cũng kể chuyện năm đó cầu hôn mẹ hai đứa trên du thuyền.
 
Hai đứa bé nghe được mùi ngon.
 
Chất giọng non nớt của Tiểu Anh Đào cất lên: “Sao đó thì sao ạ?”
 
“Sau đó, ba ba với ma ma hai đứa kết hôn rồi.”
 
Tiểu Anh Đào tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
 
“Sau đó, ba ba và ma ma sinh ra con với Tiểu Chanh Chanh.” Lục Thời Dập nuông chiều chạm vào cái mũi nhỏ của Tiểu Anh Đào.
 
Khoé miệng Vu Vãn vẫn luôn giơ cao, gió biển thổi làn váy cô phơ phất.
 
Hoàng hôn ấm áp chiếu rọi lên thân ảnh một nhà bốn người.
 
Gió biển thổi qua đều mang theo hơi thở hạnh phúc.
 
Hết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận