Chương 8: Cạnh tranh
“Nhớ chị?” Nghe Lục Thời Dập nói như thế, Vu Vãn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Lục Thời Dập. Khóe môi cô khẽ động, vừa kí tên trên tài liệu vừa nói: “Cậu lại ngứa da nên mới học Vu Mục tới tìm tôi để bị đánh một trận cho sung sướng phải không?”
Từ nhỏ đến lớn Lục Thời Dập với Vu Mục đều có chung một đức hạnh, nói chuyện chẳng khi nào đứng đắn, vì vậy lời anh nói ra Vu Vãn chỉ xem như nói đùa.
“Da em không ngứa mà lòng em ngứa…” Mấy chữ cuối cùng Lục Thời Dập nói rất nhẹ.
Trong lòng ngứa ngáy vì không thể lập tức nhìn thấy cô, xem xem cô đang làm gì.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Khi ánh mắt Vu Vãn lần nữa quét tới, Lục Thời Dập lập tức thu lại tất cả tâm tình. Anh còn muốn nói thêm vài câu thì tiếng điện thoại Vu Vãn reo lên, cô giơ bàn tay lên ý bảo anh ta yên lặng một chút.
Khi Vu Vãn giải quyết xong mấy công việc trên điện thoại thì thời gian đã trôi qua nửa tiếng.
Vu Vãn vừa quay đầu lại thì trông thấy Lục Thời Dập vẫn còn đang ngồi trên ghế, mắt anh nhìn về phía giá sách của cô. Vu Vãn tiến đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, cô tiện tay ấn một phím trên chiếc điện thoại bàn để gọi thư ký Trình vào lấy tài liệu cô vừa phê duyệt. Lúc này mới nói chuyện với người bên cạnh: “Sao còn chưa đi nữa?”
Lục Thời Dập đem sách đặt lại vào kệ, anh quay đầu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, đột nhiên to tiếng lấy lòng Vu Vãn: “Vu tổng.”
Lục Thời Dập và Vu Mục từ nhỏ đã là hai thằng nhóc mất nết không thể thuần phục, làm gì có lúc nào dùng loại ngữ điệu này nói chuyện. Hai tiếng “Vu tổng” này khiến lông tơ Vu Vãn đều thay nhau dựng lên. Trực giác cô cảm thấy sắp tới chẳng phải là chuyển tốt lành gì đâu. Đầu ngón tay cô chạm nhẹ lên mặt bàn, hỏi: “Làm gì đấy? Có việc thì nói, không có thì đừng bày cái vẻ mặt đấy ra.”
Lục Thời Dập đi tới bàn làm việc, hai tay anh ta chống trên mặt bàn, thân hình cao lớn cúi xuống khiến gương mặt đẹp trai càng thêm rõ nét, cười cực kì thân thiết: “Công ty chị đang tuyển trợ lý tổng giám đốc phải không?”
“Làm gì, muốn tiến cử ai à?”
“Đúng vậy.” Cặp mắt đào hoa sáng như sao chớp chớp vài cái, càng cười càng tươi: “Vu tổng, chị cảm thấy để em làm trợ lý của chị thì thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Vu Vãn trực tiếp từ chối.
“Tại sao thế?” Ánh mắt Lục Thời Dập lập tức ảm đạm, anh thu lại nụ cười, vẻ mặt vừa giống như bị người ta bắt nạt lại vừa không cam lòng: “Em cảm thấy em rất thích hợp với chị mà!”
Vu Vãn hỏi ngược lại: “Hợp chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng hợp!” Từ sau khi xác định phần tình cảm kia của mình, bất kể là làm trợ lý hay làm người đàn ông của cô, Lục Thời Dập đều cảm thấy bản thân mình là lựa chọn tốt nhất.
Không sai, anh chính là chân mệnh thiên tử của Vu Vãn.
Không hiểu Lục Thời Dập từ đâu lấy ra được sự tự tin này.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Vu Vãn chuyển động theo đầu bút, cô liếc xéo Lục Thời Dập, cười nói: “Cậu làm trợ lý cho chị, chị lại còn phải để ý đến cậu. Cậu nói xem rốt cuộc trong hai ta ai làm trợ lý cho ai?”
“Em đâu cần chị để ý chứ.” Lục Thời Dập tiếp tục đẩy mạnh chào bán bản thân: “Hơn nữa, năng lực làm việc của em rất tốt đấy. Phương diện sinh hoạt thì em có thể bưng trà rót nước, có thể giặt quần áo, có thể nấu cơm, trong công việc có thể đi xã giao tiếp khách, còn có thể đi ký kết hợp đồng. Tuy không thể lấy một địch mười, nhưng ít nhất cũng có thể một chọi hai đấy. Có em là trợ lý, dù ngày tuyết rơi không thể đưa than sưởi ấm cho chị, thì cũng có thể thay chị dệt hoa trên gấm.”
Lục Thời Dập mèo khen mèo dài đuôi, chẳng hề có chút khiêm tốn nào cả.
“Nói như vậy, ngày thường cậu có thể làm bảo mẫu cho chị, khi đi làm còn có thể trở thành cánh tay phải của chị đúng không? Là nhân tài hiếm có đấy à?” Vu Vãn tiếp lời anh.
“…Có thể nói như vậy.” Nhưng mà, bảo mẫu gì cơ? Tại sao anh lại cảm thấy sai sai nhỉ…
Vu Vãn khẽ cười, lắc đầu: “Được rồi, cậu tự chơi đi, đừng phiền chị làm việc.”
Lục Thời Dập: “…” Coi anh như đứa trẻ ba tuổi à?
Anh tốn công nói nhiều như vậy, lời lẽ dụng tâm như vậy mà không có chút tác dụng gì cả…
Đúng lúc này, thư ký Trình đi vào văn phòng lấy tài liệu. Cô ấy trông thấy Lục Thời Dập đang ngồi bên cạnh Vu tổng, sắc mặt giống như cái bánh bao ngâm nước, khiến cô không thể không tò mò nhìn thêm vài lần.
Chẳng lẽ Vu tổng đang bắt nạt người ta ư?
Người đàn ông đẹp trai như vậy mà Vu tổng cũng nỡ lòng bắt nạt ư?
Với hiệu suất tiếp khách của Vu tổng, nếu là trước đây thì người ngồi lâu nhất cũng chỉ có mười phút. Còn vị Lục tiên sinh này đã ở đây hơn nửa tiếng rồi, xem ra mối quan hệ của Vu tổng và người này không hề bình thường.
Trong vòng mấy giây ngắn ngủi nhưng trong đầu thư ký Trình đã tưởng tượng ra vô số các loại kịch bản khác nhau. Đến tận lúc rời đi cô ấy vẫn quay đầu lại nhìn thêm vài lần. Chỉ là quá tập trung vào hai người trong phòng mà suýt nữa đâm đầu vào cửa.
…
Quả thật Vu Vãn đang thông báo tuyển trợ lý tổng giám đốc. Dương Tụng là người cô dùng hợp ý nhất, nhưng một mình cô quản lý cả một tập đoàn lớn, công việc hàng ngày cũng không ít, nếu để một mình Dương Tụng đảm đương tất cả thì sớm muộn gì anh ta cũng mệt chết. Chính vì vậy Vu Vãn muốn tuyển thêm một trợ lý để chia sẻ công việc với Dương Tụng.
Nhưng đối với chuyện Lục Thời Dập muốn ứng tuyển làm trợ lý tổng giám đốc, Vu Vãn chỉ coi như anh đang nói đùa. Chuyện nhà họ Lục thế nào cô là người hiểu rõ nhất, nếu Lục Thời Dập muốn làm việc thì anh có thể đến tập đoàn Thịnh Viễn của ông ngoại mình, hà cớ gì phải cực khổ chạy tới chỗ cô làm trợ lý chứ.
Sáng thứ sáu, trưởng phòng nhân sự tới phòng tổng giám đốc thông báo tình hình tuyển dụng. Mấy ngày này, sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp cửa ải rốt cuộc cũng chọn ra được ba ứng viên ưu tú nhất cho vị trí trợ lý tổng giám đốc.
Còn việc ai được ở lại cuối cùng đương nhiên sẽ được Vu tổng quyết định tại vòng phỏng vấn cuối cùng.
Cách đây mấy ngày khi Lục Thời Dập nói muốn làm trợ lý của cô, Vu Vãn chỉ nghĩ rằng anh ham vui tùy tiện nói chơi. Không nghĩ tới sáng hôm đó khi trên đường đi tới phòng họp của bộ phận nhân sự anh cũng có mặt..
Từ trước đến nay lúc nào Lục Thời Dập cũng ăn mặc như người mẫu đang biểu diễn trên sàn catwalk, nhưng hôm nay anh lại mặc một thân âu phục, chân đi giày da, ngay cả tóc tai đều được chải chuốt gọn gàng, thoạt nhìn trông có vẻ giống người thành đạt đi bàn chuyện làm ăn.
Vu Vãn suýt chút nữa không nhận ra.
“Sao cậu lại ở chỗ này?”
Lục Thời Dập đưa ngón tay chỉ về phía phòng họp: “Em tới phỏng vấn.”
Căn phòng phía sau Vu Vãn là một căn phòng có cửa kính sát sàn, hai mặt kính đều được lau chùi sáng bóng. Buổi phỏng vấn ngày hôm nay có tất cả ba người phỏng vấn, bên trong căn phòng kia đã có hai người ngồi ngay ngắn, chỉ đợi CEO tới là có thể bắt đầu.
Vu Vãn quay đầu lại, gương mặt luôn tỏ ra lạnh nhạt của cô hiếm khi nào hiện lên sự bất ngờ.
Yêu cầu tuyển dụng nhân viên của tập đoàn Vinh Quang từ trước đến nay rất nghiêm khắc, nhất là đối với trợ lý tổng giám đốc thì điều kiện này lại càng khó khăn hơn. Những người có thể tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng chắc chắn là những người xuất sắc nhất.
Trong ấn tượng của Vu Vãn, Lục Thời Dập giống với thằng em Vu Mục của cô, từ bé đến lớn chỉ biết ăn chơi đua đòi, là hai thằng không học vấn không nghề nghiệp. Tại sao một người như vậy lại có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp các vòng tuyển chọn được chứ?
Thằng nhãi này sẽ không làm giả hồ sơ đấy chứ?
Khi Vu Vãn nhìn về phía Lục Thời Dập, anh đang nở một nụ cười vô cùng đắc ý như đang nói: “Nhìn đi, chị không cho em làm trợ lý thì em cũng có thể dựa vào thực lực của chính mình để vượt mọi chông gai, giết thẳng một đường đến vòng phỏng vấn cuối cùng.”
Quản lý nhân sự đứng bên cạnh hết nhìn Vu Vãn lại quay sang quan sát Lục Thời Dập, hiếu kỳ hỏi: “Vu tổng, cô biết Tiểu Lục sao?”
“Cậu ta là…” Vu Vãn muốn nói Lục Thời Dập là em trai mình để quản lý nhân sự có thể gọi người khác đến phỏng vấn thay thì Lục Thời Dập đột nhiên nói trước: “Tôi và Vu tổng chỉ tình cờ gặp qua một lần, không nghĩ tới Vu tổng lại nhớ rõ như vậy. Tôi vô cùng ngưỡng mộ năng lực của Vu tổng nên mới muốn tới Vinh Quang làm việc, hy vọng có thể có cơ hội học hỏi Vu tổng.”
Nói dứt lời Lục Thời Dập còn làm động tác ‘Mời’, ga-lăng để Vu Vãn vào phòng trước.
Vu Vãn chăm chú nhìn anh một lát, không nói thêm gì nữa.
Trong vòng phỏng vấn cuối cùng Vu Vãn đưa ra năm đề, mỗi người chỉ có thời gian hai phút để trả lời.
Hai ứng viên phỏng vấn trong ngày hôm nay đều đã tốt nghiệp từ các trường đại học top đầu trong nước. Bên cạnh đó còn có vài năm kinh nghiệm làm trợ lý tổng giám đốc cho doanh nghiệp có tiếng khác. Tuy nhiên khi trả lời vấn đề mà Vu Vãn đưa ra, cả hai đều không thể tránh khỏi cảm giác lo lắng, căng thằng. Ngược lại Lục Thời Dập vô cùng thoải mái, anh trả lời những vấn đề đó một cách trôi chảy. Thời điểm ba người bất đồng quan điểm, những lập luận rõ ràng, rành mạch của Lục Thời Dập khiến cho hai người đó á khẩu, không cách nào đối đáp lại.
Biểu hiện của Lục Thời Dập khiến quản lý nhân sự đi cùng Vu Vãn liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy khen ngợi.
Bốn mươi phút sau.
Vòng phỏng vấn cuối cùng kết thúc trong sự cạnh tranh khốc liệt của ba vị ứng viên.
“Mọi người có thể về trước. Cuối tuần này bộ phận nhân sự sẽ có thông báo chính thức về người trúng tuyển.” Quản lý nhân sự nói.
Lục Thời Dập tràn đầy tự tin nở nụ cười. Còn hai ứng viên còn lại chỉ biết cúi thấp đầu xuống, họ tự hiểu lần phỏng vấn này biểu hiện không xuất sắc bằng Lục Thời Dập, vì vậy tâm trạng không hề thoải mái.
Lúc này Vu Vãn đột nhiên mở miệng: “Không cần chờ đến cuối tuần đâu.”
Ánh mắt của những người đang đứng ở đây lập tức đổ dồn về phía Vu Vãn. Cô nhìn ba người đối diện một lượt từ trái sang phải, ánh mắt dừng trên người Lục Thời Dập chừng ba giây rồi chuyển sang người ở giữa, đó là một nam sinh đeo một chiếc kính có gọng vàng: “Cậu tên là Lưu Nhất Minh đúng không?”
Nam sinh bị chỉ tên kia sửng sốt một hồi, sau đó hồi hộp giới thiệu tên mình một lần nữa: “Vâng, vâng, vâng, Lưu Nhất Minh. Là Minh trong Nhất minh kinh nhân*.”
*Nhất minh kinh nhân: Bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng khi đã làm thì sẽ đạt được thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Vu Vãn gật đầu, một lời nhưng nhiều ý nói: “Cậu trúng tuyển rồi, từ ngày mai sẽ đến công ty làm việc cùng tôi.”
“…???” Lục Thời Dập khó tin nhìn Vu Vãn, cặp mắt đào hoa kia như đang nói “Vì sao không phải là em?” Một ánh nhìn nhưng chứa đựng sự hoang mang, thắc mắc, không thể lý giải, thậm chí còn có một chút tổn thương.
Vu Vãn trực tiếp bỏ qua ánh mắt ấy của Lục Thời Dập, nói xong lập tức đứng dậy dời đi.
Nam sinh tên Lưu Nhất Minh nhìn thoáng qua Lục Thời Dập đang chịu đả kích sâu sắc mà cảm thấy kích động như thắng cả thế giới.
Quản lý nhân sự hiểu rõ cách làm việc của Vu Vãn, một khi cô đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Anh ta không dám nói thêm lời nào nữa, nhưng trong lòng vẫn rất thích Lục Thời Dập.
Sau khi Vu Vãn đi rồi, anh ta tiếc nuối vỗ vai Lục Thời Dập, an ủi vài câu: “Tiểu Lục à, cậu rất xuất sắc, chỉ là Vu tổng có suy nghĩ riêng, có thể cô ấy cảm thấy Tiểu Lưu phù hợp với Vinh Quang hơn.”
…
Năm phút sau.
Ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên tiếng gấp gáp ngăn cản ai đó của thư ký Trình: “Lục tiên sinh, cậu không có hẹn trước nên không thể vào!”
Lục Thời Dập không để ý tới sự ngăn cản của cô ấy, trực tiếp đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra. Vu Vãn nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn.
Thư ký Trình vội vàng chạy phía sau, liên tục xin lỗi, giải thích với Vu Vãn: “Xin lỗi Vu tổng, tôi không thể ngăn cản… Để tôi gọi bảo vệ!”
Vu Vãn vung tay lên: “Không cần đâu, anh đi ra ngoài trước đi.”
Vì Vu Vãn không giận chó đánh mèo nên thư ký Trình khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng máu hóng chuyện lại lập tức nổi lên – vị Lục tiên sinh này cứ như vậy xông vào phòng Vu tổng nhưng Vu tổng lại không hề tức giận, mối quan hệ của hai người này tuyệt đối không bình thường.
Tại sao Vu tổng lại bao dung như vậy? Đây không phải là bạn trai Vu tổng chứ?
Nếu đúng là thế thật thì… ôi CMN đẹp trai quá á á á!
…
“So với hai người kia rõ ràng em xuất sắc hơn nhưng tại sao chị lại đánh trượt em? Chị không công bằng!” Lục Thời Dập vừa vào phòng lập tức nổi bão, thay bản thân đòi lại công đạo.
Vu Vãn buông công việc trong tay xuống, nhấp một ngụm cà phê, hiếm khi thấy cô kiên nhẫn như vậy: “Bọn họ tới để làm việc, bọn họ cần công việc này để nuôi gia đình. Còn cậu thì sao?”
Mẩu truyện nhỏ:
Lục Thời Dập: Sao lại đánh trượt em?
Vu Vãn: Bọn họ tới để làm việc, bọn họ cần công việc này để nuôi gia đình. Còn cậu thì sao?
Lục Thời Dập: Em cũng cần nuôi gia đình mà.
Vu Vãn: Cậu thì nuôi ai chứ?
Lục Thời Dập: Nuôi chị!