Đồ Âm


Chúng tôi ngủ một giấc tới sáng.

Hôm sau tỉnh dậy, Lý mặt rỗ ném cho tôi một bộ quần áo, nói là mặc vào để thuận tiện hành động.

Tôi xem quần áo, chỉ là một bộ đen tuyền, chất vải thô cứng.

Có chút khó chịu, tôi hỏi hắn, cớ sao lại mua đại mớ đồ vỉa hè như vậy.

Hắn cười hắc hắc nói: “Chúng ta hành động lần này tương đối bí mật, tốt nhất là làm ban đêm, dùng mớ quần áo màu đen này tránh bị phát hiện.”

Tôi càng lúc càng cảm thấy không đúng, liền nắm cổ áo Lý mặt rỗ bắt hắn nói rõ đầu đuôi.

Hắn lén lén lút lút, đóng hết cửa sổ lẫn cửa chính lại, hạ giọng nói: “Trương gia tiểu ca, ngươi đã nghe qua Diêm vương pháp trường chưa?”

Diêm vương pháp trường? Tôi ngơ ngác không hiểu hắn muốn nói gì.

Lý mặt rỗ giải thích: “Thời gian trước, ở vùng nông thôn Côn Sơn này, đang xây đập chứa nước, đạo được một cái diêm vương pháp trường.

Ngươi nghĩ xem, diêm vương pháp trường, nghe thấy danh tự liền rất tà môn, bên trong vật tà âm khẳng định không ít.”

Tôi đương nhiên không tin thế gian này lại có diêm vương, nên bảo hắn nói rõ, rốt cuộc là cái gì.

Lý mặt rỗ nhẹ giọng, lúc này mới nói: “Trước đây ta buôn bán ở Tô Châu, có một vị huynh đệ.

Hồi đó hắn mở một nhà máy gia công thực phẩm, tuy nhiên kinh doanh không được thuận lợi.

Theo hắn nói, mỗi tuần, trong nhà xưởng đều xuất hiện điều lạ.

Ví như nửa đêm, máy móc đột nhiên tự khởi động, lại có khi nhân viên lúc tan việc, nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện nhiều bóng đen.”


“Lại có lần, một nhân viên đi vệ sinh, bỗng nghe sau lưng có tiếng động, nhìn lại đằng sau, ngươi đoán xem thấy gì? Xuất hiện một người mặc quân phục Nhật Bổn, giơ đao nhìn hắn cười lạnh.

Hắn sợ quá ngất đi, khi tỉnh dậy liền nộp đơn thôi việc.”

Sự việc này đồn tới tai mọi người, cộng thêm việc mùa đông rét mướt, không bao lâu nhân viên lũ lượt xin nghỉ hết, nhà xưởng vì thế cũng đóng cửa.

Tôi có chút hứng thú, hỏi sau đó thì sao? Làm sao ngươi khẳng định đó là diêm vương pháp trường? Hay là còn nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, tiểu quỷ chảo dầu?

Lý mặt rỗ nói: “Đừng nói tiểu quỷ chảo dầu, ngay cả cẩu đầu trảm cũng tìm thấy.”

Tôi lập tức ớn lạnh, run lên một chút.

Bình sinh tôi cho rằng, cái gọi là mười tám tầng địa ngục, còn có diêm vương gia, đều là lời đồn bịa đặt.

Càng không tưởng tượng nơi này mà tìm được chảo dầu, lại còn có cẩu đầu trảm, tôi lập tức kêu Lý mặt rỗ kể chi tiết sự tình.

Nguyên lai, người huynh đệ của hắn thấy nhà xưởng không thể gắng gượng nữa, liền bán đất lại cho chính quyền, để chính phủ xây đập chứa nước.

Nhưng đang đào đập, lại gặp cớ sự.

Trong lúc đào đất, đào sâu được hai mét, vậy mà lại đào trúng một bộ xương người, còn có một đống gạch.

Đống gạch đó nhiều năm rồi, rất lớn, mà cung không phải gạch hiện đại.

Lúc đó công nhân rất hưng phấn, cho rằng đào trúng cổ mộ, như vậy coi như phát tài.

Nhưng tiếp theo, công nhân đào sâu xuống, thì thấy không đúng, bởi nơi này không hề giống cổ mộ, mà giống hố chôn tập thể hơn.

Chỉ nửa ngày đào lên không biết bao nhiêu hài cốt.

Mà hầu hết hài cốt đều không nguyên vẹn, cái thì thiếu tay, cái thì thiếu chân, giống như là trước khi chết bị chặt đi vậy.

Đám công nhân giờ mới hiểu tại sao nhà máy bị phát sinh quỷ sự.

Khỏi nói, dưới chân nhà máy chôn nhiều thi thể như vậy, không có ma mới là chuyện lạ.

Công nhân hết thảy ngừng lại.

Dù sao chuyện này quá tà môn, chỉ sợ nếu tiếp tục đào, sẽ chọc giận vô số vong linh, làm liên lụy mọi người.

Nhưng có lẽ đã muộn, vong linh dưới đất hình như đã bị chọc giận mất rồi.

Đêm đó, đội công nhân liền xảy ra chuyện.

Phụ trách chỉ huy công trình bỗng nhiên lăn ra chết.

Mà tử trạng lại vô cùng thê thảm.

Đầu hắn bị nhúng vào chảo dầu ăn, dầu ăn sôi sục làm đầu hắn biến dạng.


Việc này lại khiến đám công nhân tức giận, bọn hắn quyết đem số hài cốt dưới mặt đất đào lên, dùng lửa thiêu hủy, thậm chí còn mời một pháp sư tới trấn yểm.

Bọn hắn tiếp tục đào bới, mới phát hiện không phải đào được cái hố chôn tập thể, mà đào được một khối đá cẩm thạch, trên tấm bia đá khắc rõ bốn chữ “Diêm Vương Pháp Trường”

Bốn chữ này khiến đám người kinh hồn táng đởm.

Ngay sau đó, bọn họ đào được một cái vạc lớn, bên trong có một bộ xương bị nấu nát.

Bên cạnh còn đào lên rất nhiều đồ vật kỳ quái, như đại trát đao rỉ sét, dây dùng hình treo cổ, v… v.

Biết đào lên diêm vương pháo trường, tất cả mọi người sợ choáng váng, ngay cả pháp sư trấn yểm cũng nói không quản được, trước khi đi dặn công nhân lấp hố đất lại.

Nhưng sự việc không vì lấp hố mà dừng lại.

Vào lúc nửa đêm, đội kiến trúc lại chết thêm một người.

Người đó chết cũng thật thê thảm, đầu bị dao phay chém đứt lìa, lăn lóc trên sàn nhà.

Mọi người biết, đây là bắt chước “cẩu đầu trảm” dùng hình.

Trong lúc nhất thời, diêm vương bị chọc giận, muốn đem tất cả xuống mười tám tầng địa ngục tra khảo.

Ai cũng biết, người phương nam đặc biệt mê tín, đụng phải quái sự như thế, bọn hắn đều không chút nghi ngờ.

Đội xây dựng cũng không báo cảnh sát, mà giấu nhẹm chuyện này, chỉ nói do địa hình mảnh đất không hợp, không thể xây đập.

Mà người trong thôn cũng mỗi ngày đều cúng thịt cá, cầu khẩn diêm vương tha thứ.

Không ngờ làm như vậy lại có tác dụng, đội xây dựng về sau không còn người chết, tất cả đều bình yên.

Tôi hít một hơi thật sâu, không thể tưởng tượng nổi, nhìn lão Lý: “Ngươi nói chuyện này, là thật?”Lý mặt rỗ gật gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Không nói câu thứ hai, tôi giơ tay tát Lý mặt rỗ một cái.

May mắn hắn tránh nhanh, một bạt tai này mới không trúng mặt hắn.

Hành động này làm họ Lý nổi điên, trừng mắt hỏi tôi làm gì.


Tôi nghiến răng: “Ngươi, cái đồ tham tài bỏ mạng.

Ta đã nói thế nào với ngươi? Nghề này có ba thứ không thu, điều thứ nhất là tổn thương mạng người, không thu, ngươi mang ta tới đây, là muốn hại chết ta sao???”

Lý mặt rỗ không nhịn được, cười lớn: “Tiểu ca, ngươi thật nhát gan, không lẽ ngươi cho rằng bọn chúng thật sự đào được diêm vương pháo trường hay sao?”

Tôi phẫn nộ mắng: “Dù gì, chuyện này ta tuyệt đối không nhúng tay vào.”

Lý mặt rỗ thở dài: “Trương gia tiểu ca, ngươi còn có điều chưa biết, lần này ta đến không đơn thuần là vì kiếm tiền, mà còn vì cứu mạng người.”

Tôi hơi sửng sốt: “Cứu mạng ai?”

Lý mặt rỗ thành thực nói: “Đến nước này ta cũng chẳng giấu ngươi làm gì.

Ngươi cho rằng Lý mặt rỗ ta thực là hạng tham tiền bỏ mạng? Tất cả chỉ vì con trai ta mà thôi.

Nó mắc bệnh máu trắng, ta phải vì nó mà gom đủ tiền phẫu thuật.

Trước kia buôn bán vặt, số tiền giải phẫu kia, ta thấy quả là lực bất tòng tâm.

Nhưng sau hai lần trước, ta nhìn thấy ở ngươi một tia hy vọng, ta thấy có thể kiếm đủ tiền chữa bệnh cho con ta.”

“Lý mặt rỗ ta trước giờ không phải một người cha tốt, không nuôi dưỡng con tốt, không cho hắn cảm nhận tình cảm cha con, thậm chí đến mẹ hắn ta cũng không giữ nổi.

Nhi tử ta chịu thiệt thòi rất nhiều, Trương gia tiểu ca, van cầu ngươi giúp ta lần này.

Đừng nói mạo hiểm, cho dù là đánh đổi tính mạng mình lấy mạng con trai, ta cũng bằng lòng, một vạn lần vui vẻ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận