Đồ Âm


Nói thật, mắt thấy nhiều rắn như vậy, chỉ vì một câu nói của tôi mà chết thảm, cũng có chút không đành lòng.

Nhưng vì tính mạng của cả thôn, tôi chỉ có thể quay đầu sang một bên.

Có một số con rắn không bị lửa thiêu chết, từ đống lửa bò ra, nhưng gặp vòng hùng hoàng, lại quay đầu trở lại.

Các thôn dân thì coi đây như tết mừng năm mới, nhất thời quên đi sợ hãi.

Cơ hồ mỗi người đều xung phong nhận việc chạy đến bên đống lửa ném rắn, thậm chí có kẻ giơ bó củi cháy có dính con rắn, thấy rắn bị bỏng trợt cả da, bọn hắn nhìn rất vui vẻ.

Lý mặt rỗ ngồi xổm cạnh tôi, hỏi tôi làm vậy để làm gì, có phải hơi quá đáng rồi không?

Tôi cười khổ một tiếng, nói chịu khó chút đi, từ sau này, ta sẽ không làm những chuyện thương tổn âm đức này nữa.

“Rắn là động vật thích quần cư(bầy đàn), đem số rắn này ném vào lửa, trong đó kiểu gì cũng có hậu duệ của con mãng xà, nó trông thấy sẽ không thể ngồi yên.”

Lý mặt rỗ hiểu ra, sau đó lại hỏi những con chuột kia thì sao, có phải cũng thiêu chết không? Tôi nói không phải, rắn vốn là thiên địch của chuột, từ xa lũ chuột có thể cảm nhận được, nếu con mãng xà tới gần, ắt sẽ thất kinh.

“Ta e ngươi phí công vô ích rồi, ngươi xem rắn đã đem đốt hết, mà mãng xà đâu có động tĩnh gì?” Lão Lý ngắt lời.

Tôi ngơ ngác một chút liện vội vàng hỏi: “Nhanh như vậy đã đốt hết rắn rồi à?” Lý mặt rỗ gật đầu: “Ngươi có ngửi thấy mùi khét không, khắp nơi mùi khét nồng, cái này là do hết số rắn kia cháy thành than.”

Tôi giật nảy mình, vội vàng chạy đi xem xét, nhìn thấy sự việc, mặt tôi xạm đi.

Những thôn dân kia chính là đem đêm nay biến thành tết mừng năm mới, mấy người một nhóm, mang rắn ném vào đống lửa, cười ha hả.

Nguyên gần hai trăm con rắn, hiện tại chỉ còn lại hơn mười con.

Nhìn mấy con rắn còn lại, như biết trước số phận chờ đợi, ủ rũ cúi đầu.

Tôi lập tức ý thức được có điều không ôn, mãng xà như vậy mà không ra, hẳn là chúng ta… đã tìm nhầm chỗ.

Hoặc mãng xà thời gian này đã vào trong làng hại người.

Nghĩ tới đây, tôi liền trợn mắt nhìn đám thôn dân, kêu lên: “Dừng tay, tất cả dừng tay! Mọi người hãy gọi điện thoại về nhà, hỏi xem tình hình có an toàn không.”

Các thôn dân bị bắt dừng cuộc vui, tỏ vẻ khó chịu, có điều, nghe chuyện liên quan tới an toàn ở nhà, bọn hắn liền khẩn trương lấy điện thoại ra, gọi điện.

Thế nhưng, không ai bắt máy, một cái cũng không.

Tôi không nói hai lời, liền chạy về hướng làng.

Trong thôn còn lại toàn là bà già và trẻ em, nếu mãng xà tìm tới, hậu quả khó mà lường được.

Chạy được hai bước, bỗng có điện thoại của một thôn dân đổ chuông.

Sau khi cúp máy, hắn vậy mà lại gào khóc.

Tôi lập tức hỏi nguyên nhân.

Tên kia âm thanh run rẩy nói: “Bà xã nhà ta, nói trong thôn xuất hiện một âm hông Nhật bản, đang khắp nơi giết người.”

“Xuất hiện âm hồn Nhật bản?” Tôi hít một hơi thật sâu: “Là từ đâu xuất hiện?”

“Ta cũng không biết, chỉ nghe nàng nói, âm hồn mang quân trang Nhật bản, trong tay cầm một thanh đao, thanh đao đó giống hệt thanh đao trong pháp trường.

Mau trở về đi, nhi tử ta còn đang ở nhà!”

Tôi lập tức bải hắn lên xe gã huynh đệ, cùng chúng tôi chạy một mạch về làng.

Trên đường đi, hắn không ngừng gọi điện về nhà, hỏi thăm tình hình.

Mà càng nghe thì hắn càng sợ hãi: “Không xong rồi, bà xã ta nói trong thôn bỗng dưng bị lũ lụt, ngập không ít phòng ốc, khẳng định là con mãng xà kia đến báo thù, chết rồi chết rồi!”

“Lũ lụt từ đâu mà tới?” Tôi giật nảy cả mình, không thể tưởng tượng nổi, nhìn gã huynh đệ: “Không phải thôn các người rất thiếu nước sao? Bởi vậy mới phải dẫn nước từ Trường Giang vào.”

Gã huynh đệ lúc này chân ga đạp mạnh hết cỡ, trán đầy mồ hôi: “Hay là nước ngầm?”

Tôi lắc đầu, không có khả năng, nước ngầm làm sao mà dâng lên, lại bao trùm cả phòng ốc?

Chưa tới gần làng, tôi đã phát hiện có nước đọng, xem ra đúng là trong làng đang gặp nạn thủy.

Quả nhiên, vừa tới cửa thôn, nước đã ngập đến bánh xe, xem ra còn tiếp tục dâng cao.

Xe không có cách nào đi vào, chỉ có thể đi bộ.

Tôi hoang mang lo nghĩ, đầu tiên là, âm hồn cầm xà dục đao cuối cùng là thần thánh phương nào? Ai có thể nghĩ tới, ngày trước bại trận đã mấy chục năm, thế mà trên đất Trung quốc vẫn còn người Nhật bản trấn thủ.

Ngang qua diêm vương pháp trường, tôi thấy dưới hố sâu sôi trào bọt bong bóng, xem ra nước là từ nơi này chảy ra.

Chúng tôi vòng quanh làng một vòng, cũng không hề thấy âm hồn Nhật bản, làm tôi có chút nhẹ nhõm thở ra, cảm thấy có thể bà xã tên kia kinh hoàng quá mà sinh ảo giác.

Ngay lúc này, gã huynh đệ bỗng thụt người xuống nước.

Hắn hoảng sợ kêu lên: “Cứu mạng, dưới chân ta có cái gì đó.”

Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, khu vực mặt nước một mét đằng trước mặt, bỗng nhiên như bom nổ, bắn lên một đống bọt nước.

Mặt nước chấn động khiến chúng tôi cũng đứng không vững.

Mặc dù vậy tôi vẫn phải hướng mắt nhìn thứ chui lên từ mặt nước.

Lập tức trợn tròn hai mắt, trong đầu tôi không thể tưởng tượng nổi.

Đứng trước mặt là một người mặc quân trang Nhật bản, dáng hắn tương đối cao, cầm trong tay xà dục đao.

Tôi giật mình vội kêu: “Mau trèo lên nóc nhà.” Nói xong liền hành động không chậm trễ.Thật không ngờ, vưa đi được mấy bước, một bóng đen dài từ trong nước vọt ra, nhằm tôi quất tới.

Không phòng bị kịp, tôi trong nháy mắt bị bóng đen quật trúng, cả cơ thể bay ra đằng sau đập vào vách tường.

Cuống họng nóng lên, phun ra một ngụm máu.

Cùng lúc đó bóng đen cùng tên âm hồn Nhật bản lần nữa hướng tới tôi mà đánh.

Tôi nhịn không nổi, hít một hơi khí lạnh, bởi trong thời điểm hắn xông tới, tôi rốt cuộc nhận ra, âm hồn Nhật bản này là thứ gì!Thì ra, âm hồn Nhật bản này vốn dĩ không phải hình người.

Mà là một bộ giáp trụ bằng đồng, trên cổ thò ra đầu con mãng xà.

Con mãng xà phùng mang trợn má, hai con mắt đỏ lòm, cái lưỡi tanh hôi dài ngoằng khiến ai nhìn vào đều nổi da gà.
“Tiểu ca, mau chạy đi” Lý mặt rỗ hướng tôi hét lớn.

Không biết hắn kiếm đâu được một cái xẻng sắt, giờ phút này đang hướng đầu còn mãng xà đập xuống.

Mãng xà vung đuôi lên, quất bay lão Lý.

Tôi chỉ sợ mãng xà sẽ nuốt lão Lý vào bụng, tranh thủ thời gian bò lên nóc nhà, nhặt mấy tấm ngói ném xuống đầu nó.

Mãng xà bị tôi chọc giận, buôn bỏ Lý mặt rỗ, xông lại chỗ tôi.

Trong lòng tôi hoảng sợ nhìn nó lao tới.

Người ta đều nói đánh rắn bảy tấc.

Nhưng bảy tấc con mãng xà này đều được bảo vệ bởi bộ quân trang, tôi căn bản không có chỗ động thủ.

Mắt thấy mãng xà càng ngày càng gần, tôi quả thực lòng nóng như lửa đốt.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi bèn nhảy từ trên nóc nhà xuống đất.

Tức thì con mãng xà chuyển hướng, vòng xung quanh bao vây lấy tôi, anh mắt đỏ ngầu.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nghe một giọng nói vang lên: “Mau chạy tới đây.”

Âm thanh đột nhiên xuất hiện, khiến tôi giật mình, hướng mắt nhìn về phía đó.

Cuối cùng kinh hãi phát hiện, một bóng người cao gầy, đứng trong sân, trên ngực ôm một thanh kiếm màu lam.

Làn da người này rất trắng, mặc một bộ áo lông gấu, gương mặt trái xoan, ánh mắt có chút ngây dại.

Nhưng nếu nhìn kỹ, anh mắt ngây dại đó ẩn chứa sát khí đằng đằng.

Ngạc nhiên nữa là thanh kiếm hắn mang, là thanh kiếm từ bát kỳ quân đại Hán.

Xét tinh xảo trên vỏ kiếm, chắc chắn là hàng thật, trên thị trường giá ít nhất trăm vạn.

Thật khó tin xã hội hiện đại lại có kẻ dùng đồ cổ làm vũ khí.

“Ngươi là ai?” Tôi lắp bắp hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui