Hắn là chủ nhân tiếp theo của dây chuyền tất nhiên chủ nhân hiện tại sẽ tìm trăm phương ngàn kế giao sợi dây chuyền cho hắn.
Tôi không dám nghĩ tiếp, vội lấy điện thoại gọi cho Lý mặt rỗ, nhưng hắn lại không nghe máy.
Tôi liền nôn nóng, chắc hẳn lão Lý đã bị kẻ kia dụ dỗ ra ngoài.
Tống Long Cơ bảo tôi đừng nóng vội, để hắn cho người định vị điện thoại của Lý mặt rỗ.
Mặc dù tôi rất gấp, trán đầy mồ hôi, nhưng cũng hiểu được, sốt ruột nóng vội cũng không giải quyết được vấn đề, đành chờ bên cảnh sát phản hồi.
Rất nhanh, cảnh sát gửi định vị của Lý mặt rỗ tới, nói khả năng ở bờ sông Tần Cửu.
Tống Long Cơ vội nhảy lên xe cảnh sát, hú còi, đưa bọn tôi tới đó.
Bờ sông Tần Cửu phong cảnh tuyệt đẹp, khắp nơi đều là du thuyền, một nơi hẹn hò lý tưởng.
Nhưng nơi này lại không thích hợp để giết người.
‘Điệu hổ ly sơn’.
Bốn chữ bỗng thoáng hiện trong đầu tôi, hắn không phải muốn dụ chúng tôi tới đây chứ?
Đầu óc tôi lại lần nữa quay cuồng, lôi điện thoại ra gọi, rất nhanh, tại thùng rác gần đó tìm được điện thoại của lão Lý.
“Hỏng rồi.” Tôi thầm than, xem ra suy đoán của tôi là chính xác.
Lúc này liền nói với A Cơ: “Mau trở lại phòng Ca Tử, nơi đó chính là pháp trường!”
“Cái gì pháp trường?” A Cơ kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi không có thời gian giải thích với hắn, chỉ thúc giục hắn mau lên xe.
Tống Long Cơ cũng ý thức được tầm quan trọng của việc này, vội vàng đưa chúng tôi quay lại.
Khắp người mồ hôi ròng ròng, trong lòng tôi chỉ cầu nguyện lão Lý không xảy ra chuyện gì.
Hắn mặc dù là người đầy khuyết điểm, nhưng nói cho cùng, ngoại trừ tham tiền háo sắc, tâm địa hắn không xấu.
Cộng thêm việc thời gian qua hợp tác cùng nhau, tôi đối với hắn cũng có chút tình nghĩa.
Về tới phòng trọ, phát hiện cửa phòng đã khóa, tôi biết Ca Tử nhất định ở bên trong.
Tống Long Cơ liền rút súng, đạp cửa xông vào.
Vừa bước vào phòng, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi khiến đầu óc tôi choáng váng.
Nhìn qua, thấy cây dao treo trên quạt điện đã rơi xuống.
Trên giường bất động một thi thể nhưng không thấy nửa người trên.
Một dòng đẫm máu, ruột chảy tràn từ giường xuống đất.
Ánh mắt tôi thuận theo vệt máu, cuối cùng phát hiện trong góc nửa thân trên của thi thể.
Nửa thân trên của Ca Tử bị chặt đứt từ phần eo trở xuống, một đám ruột lớn trong người hắn xổ ra, máu me đầm đìa.
Hắn cứ như vậy ghé sát vào Lý mặt rỗ, lão Lý đoán chừng bị dọa sợ quá mà ngất đi, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Miệng của lão Lý đã bị Ca Tử đẩy ra, Ca Tử còn đặt ngón tay đầy máu vào trong miệng hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Doãn Tiểu Nguyệt không xong rồi, tôi bèn bảo Tông Long Cơ đỡ nàng ra ngoài, còn tôi ở trong kiểm tra Lý mặt rỗ.
Còn tốt, Lý mặt rỗ chỉ là sợ quá ngất đi.
Tôi lấy chậu nước dội lên mặt hắn, tức thì hắn tỉnh dậy.
Xem ra hắn bị ám ảnh tâm lý, sau khi tỉnh dậy còn cuồng loạn hét lên.
Tôi tát hắn hai cái bạt tai, hắn mới tỉnh táo lại.
Tôi vội hỏi hắn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn tại sao lại xuất hiện ở đây?
Lý mặt rỗ kể lại, theo tôi suy đoán cũng giống bảy tám phần.
Hắn nhận được tin nhắn của tiểu Nguyệt, nội dung rất rõ ràng, hẹn hắn tới bờ sông Tần Cửu ngồi một lát.
Kết quả đến bờ sông, Lý mặt rỗ không thấy tiểu Nguyệt, mà lại gặp Ca Tử.
Hắn lập tức biết sự tình không ổn, định chạy trốn thì bị Ca Tử đánh ngất.
Lúc tỉnh lại đã thấy ở trong phòng của Ca Tử.
Lão Lý lúc đó rất tức giận, định giáo huấn đối phương một trận, ai ngờ chưa tới gần, đã trông thấy Ca Tử mỉm cười nằm trên giường, sau đó tự tay cắt dây treo dao, miệng nói muốn tặng Lý mặt rỗ một lễ vật nhỏ.
Lý mặt rỗ không kịp phản ứng, một thanh dao từ trên giáng xuống, chặt Ca Tử thành hai phần.
Lý mặt rỗ kinh hãi liền hôn mê bất tỉnh.
Nghe lão Lý nói xong, mặt tôi xạm lại, nói: “Lý mặt rỗ, ngươi cũng sắp chết rồi!”
Lý mặt rỗ ngơ ngác, vội hỏi tôi sao lại như vậy.
Tôi nói: “Vừa rồi lúc tìm thấy ngươi, thi thể kia nằm sấp trên người ngươi, tay còn thò vào trong miệng.
Ta nghĩ hắn đã nhét sợi dây chuyền vào bụng ngươi rồi.”
Lý mặt rỗ sắc mặt trắng bệch, gào khóc: “Tiểu ca, cứu ta, nhất định phải cứu ta.”
Tôi vội an ủi hắn: “Đừng quá hoảng hốt, chắc chắn còn có cách.
Chúng ta về khách sạn bàn bạc kỹ càng đã.
A Cơ, nơi này giao cho ngươi.”
Tống Long Cơ gật đầu.
Tôi cùng Lý mặt rỗ khắp người máu me, chẳng xe nào dám chở, đành chờ xe cảnh sát tới đưa về.
Về tới khách sạn, Lý mặt rỗ vào phòng tắm, ra sức kỳ cọ, như muốn xoa ra dây chuyền xương người.
Doãn Tiểu Nguyệt nhỏ giọng hỏi tôi, liệu Lý mặt rỗ có chết giống mấy người trước không, hoặc là tự lôi ruột mình ra ngoài, hoặc là tự lăng trì?
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tôi cũng không biết cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, càng chưa biết cách đối phó với nó.
Tôi thậm chí không dám để Lý mặt rỗ đi đại tiện, nhỡ đâu đi ra cả ruột như tên lưu manh trong phòng giam, thật không dám nghĩ tới.
Lý mặt rỗ từ phòng tâm đi ra, nôn nóng hỏi tôi, đã nghĩ ra biện pháp gì hay chưa.
Tôi nhìn hắn lắc đầu, nói hiện giờ đừng gấp gáp, dây chuyền xương người hại ngươi cũng cần có thời gian, trong thời gian đó ta sẽ suy nghĩ.
Lý mặt rỗ ngồi trước mặt tôi, nói ngươi phải tranh thủ thời gian luôn đi, đúng là xúi quẩy, sao tự nhiên dây chuyền lại ở trong người hắn.
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Nếu không phải do ngươi nổi lòng tham, dây chuyền xương người làm sao có thể lợi dụng ngươi?”
“Mẹ nó, ta nổi lòng tham khi nào?”
Tôi nói, ngươi lăm le sắc đẹp của Doãn Tiểu Nguyệt, có phải lòng tham hay không? Lý mặt rỗ trầm mặc, im lặng một lúc sau đó nói với tôi, yêu thích sắc đẹp, cái này ai chẳng có? Thôi từ nay về sau, ta không đụng nữ nhân nữa, hồng nhan họa quỷ.
Doãn Tiểu Nguyệt liền đá cho hắn một cái.
Không hề nghi ngờ, dây chuyền xương người mang theo oán khí cực lớn, bởi vậy mới làm chết nhiều người như vậy.
Hiện giờ việc cần làm là nghĩ cách triệt tiêu oán khí trên cái này.
Muốn như vậy, phải bốc thuốc đúng bệnh, nếu biết dây chuyền mang oán khí do Triều Thác trung thần bị giết, chúng tôi phải vì Triều Thác mà minh oan.
Nhưng minh oan bằng cách nào, chúng tôi không thể trở lại triều Hán thời xưa được.
Tôi nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng nhớ ra, ông nội từng kể với tôi một chuyện cũ.
Ông nội lúc còn trẻ từng mua một cái kim bài, là một trong mười hai kim bài của Nam Tống danh tướng Nhạc Phi.
Kim bài oán khí rất nặng, những người nắm giữ đều bị nhiễm bệnh lạ.