Thế là ông nội tôi bèn đóng giả Nhạc Phi, sau đó tìm người đóng vai Tần Cối, thay đổi kết cục.
Trước mặt kim bài, diễn cảnh Nhạc Phi giết chết gian thần Tần Cối, cuối cùng oán khi được tiêu trừ.
Ông bảo, đó gọi là ‘Thế thân pháp’.
Tình huống chúng tôi gặp phải, cũng tương tự tình huống ông nội tôi năm đó.
Có thể dùng thế thân pháp không? Nghĩ đến đây, tôi đem suy nghĩ của mình nói cho hai người.
Hai người nghe xong, có chút trầm mặc.
Hai người lo lắng chiêu này không có tác dụng, bởi biện pháp tôi nói thật sự có chút hoang đường.
Hoàn toàn đúng, trước mặt dây chuyền xương người mà diễn kịch, không nói trước nó có ý thức hay không, có thể nhìn thấy hay không.
Cứ cho là nó có thể nhìn thấy, chúng tôi diễn kịch cũng sẽ lộ ra nhiều sơ hở, nhỡ chọc giận nó, Lý mặt rỗ sẽ hết cứu.
Một chiêu này chỉ có thể là bí quá hóa liều.
Lý mặt rỗ do dự nửa ngày, cuối cùng nói với tôi: “Thực ra biện pháp này có thể để dự bị, ta còn có cách khác.”
Tôi lập tức nhìn hắn.
Lý mặt rỗ nói tiếp: “Chúng ta có thể đi tìm nam nhân mặc áo thun không? Hắn đã cứu chúng ta hai lần, chắc có thể cứu lần nữa chứ.
Ta nghĩ hắn là cao thủ, nói không chừng có thể trấn áp dây chuyền trong nháy mắt.”
Đúng vậy, sao tôi lại quên nam nhân này.
Lúc hắn rời đi, cố ý nói cho tôi có thể tới Hongkong mê đồ quán tìm hắn.
Loại cao thủ như hắn, nhất định có cách cứu lão Lý.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức bảo Tống Long Cơ cho mượn xe, dùng GPS hướng dẫn, một mạch đi tới Mê Đồ quán.
Mê đồ quán chỉ là một đạo quán rất nhỏ ở Hongkong.
Đơn giản đến bất ngờ, cơ bản chẳng có hương hỏa, so với Thiếu Lâm Tự của đại lục một nén nhang mười vạn tệ, quả thực là một trời một vực.
Tôi có chút thất vọng, lẽ nào nam nhân kia chịu ở đây? Nhưng dù sao đã cất công tới, tôi dẫn Lý mặt rỗ cùng Tiểu Nguyệt đi vào.
Lễ phép gõ cửa một cái, rất nhanh liền có người ra mở.
Nhìn qua, người ra là một tiểu đạo đồng cỡ mười ba, mười bốn tuổi, cột tóc sừng dê.
Hắn nở nụ cười nhìn chúng tôi: “Trong các người, ai là Trương Cửu Lân?”
Tôi sửng sốt, làm sao hắn biết tên tôi? Tôi nói, là ta.
Tiểu đạo đồng gật đầu: “Sư huynh dặn, hôm nay ngươi sẽ đến, nên để ta ở lại chờ ngươi.
Tất cả vào đi, sư huynh có việc ra ngoài, ban đêm mới về.”
Lý mặt rỗ lập tức nịnh nọt: “Thật là cao nhân, ở đây mà có thể tính được chúng ta hôm nay sẽ tới.”
Tiểu đạo động khẽ nhếch môi, không nói gì, dẫn chúng tôi vào trong.
Đạo quán quy mô rất nhỏ, nhưng tiểu Nguyệt lại nói tôi biết, ở Hongkong này tấc đất tấc vàng, một mét vuông, mười vạn cũng chưa mua được.
Ở đây mà có thể mở một đạo quán, xem ra kinh tế của nam nhân không phải tầm thường.
Tiểu đạo đồng đưa chúng tôi vào đại điện, trong đại điện có một pho tượng tôn hoàng đại tiên, nhìn rất có phong thái chân nhân.
Đốt ba nén hương, khói tỏa ra cũng không nhiều, nhưng trông thấy pho tượng, tôi lại có một cảm giác bình an.
Tiểu đạo đồng để chúng tôi ngồi đó, hắn thì chạy vào trong nấu nước.
Tôi buồn bực ngán ngẩm đánh giá, căn đạo quá bé tí này, càng nhìn càng thấy cổ kính.
Tiểu đạo đồng rất nhanh liền quay lại, hắn chỉ vào Lý mặt rỗ: “Ngươi, cởi y phục, ngồi vào trong nồi nước đi.”
Lý mặt rỗ lo sợ, nói nước kia đun lên, ta ngâm người vào trong, chẳng phải thành cục thịt sao?
Tiểu đạo đồng cười nói: “Là sư huynh dặn, nếu ngươi không ngâm mình vào, tối nay chúng ta sẽ có thêm một món ăn, là món ruột nấu tiêu.”
Lý mặt rỗ không hiểu, hỏi tiểu đạo đồng là ý gì? Tiểu đạo đồng nói, nếu ngươi không nhảy vào nồi ngâm, chạng vạng tối nay sẽ phun ruột từ trong bụng qua miệng mà ra.
Thật là buồn nôn hết sức.
Lý mặt rỗ cũng bị ruột nấu tiêu dọa cho tái mét, vội nhảy vào nồi lớn.Lúc mới ngâm vào, Lý mặt rỗ có vẻ rất hưởng thụ.
Sau đó nhiệt độ cao lên, hắn bắt đầu kêu thảm.
Tiểu đạo đồng vẫn không ngừng thêm củi lửa.
Trời tối, bên ngoài đạo quán vang lên một tiếng gõ cửa.
Tiểu đạo đồng cười nói: “Là sư huynh về rồi.”
Nói xong, hắn nhún nhảy đi ra mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là nam nhân áo thun, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, hai hàng lông mày kiếm dựng thẳng, đẹp trai tới mức làm người khác đố kị.
Nhưng trên người hắn lại mặc cái áo thun rộng thùng thình, tôi không khỏi tự hỏi, hắn có bao nhiêu cái áo như vậy, mỗi ngày mặc một cái y chang nhau?
Hắn đi vào, trên tay còn đeo một cái bao, bao căng phồng, cũng không biết trong bao chứa những gì.
Nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi một lượt, liền tiến đến Lý mặt rỗ.Lý mặt rỗ thấy nam nhân về liền hớn hở: “Đại huynh đệ, ngươi về rồi.”
Nam nhân mặt không biểu cảm, chỉ duỗi tay thò vào trong thùng gỗ cảm nhận một chút rồi nói: “Nhiệt độ chưa đủ.”
Lý mặt rỗ sắc mặt lập tức trắng bệch: “Đại huynh đệ, bỏng chết ta mất.”
Nam nhân vậy mà chẳng để ý tới hắn, chỉ trực tiếp đi vào bên trong, cũng không thèm để ý chúng tôi.
Tiểu Nguyệt cảm thán: “Tôi gặp qua rất nhiều minh tinh, hầu hết đều lạnh lùng, còn hắn thì thật lãnh khốc.”
Tôi dở khóc dở cười dẫn tiểu Nguyệt vào theo nam nhân.
Đầu tiên nam nhân dâng một nén nhang lên hoàng đại tiên, sau đó mới quay người nhìn chúng tôi: “Các người nghĩ ra cách gì chưa?”
Tôi cười khổ một tiếng: “Không có.”
Nam nhân nói: “Chỉ còn cách dùng phương thức truyền thống, lấy dây chuyền xương người ra.”
Tiểu Nguyệt tái nhợt: “Phương thức truyền thống… Ngươi không phải muốn mổ bụng lão Lý ra chứ?”
Hắn nhìn thoáng qua tiểu Nguyệt, biểu lộ rất bình thản, cái này làm tôi có chút ngạc nhiên.
Tiểu Nguyệt nhan sắc kiều diễm, đàn ông nhìn thấy đều rung động, vậy mà hắn chẳng có chút biểu cảm gì.
Nam nhân này xứng với hai chữ lãnh khốc.
Lúc này hắn mang bao vải trên tay ném cho tôi nói: “Ngươi chọn một bộ đi.”
“Bộ gì?” Tôi không hiểu thấu mà hỏi.
Nam nhân không trả lời, tôi không thể làm gì khác hơn là mở cái bao ra.
Không ngờ bên trong là mấy món cổ trang.
Nhìn kiểu dáng có thể đoán được là quần áo triều Hán, mà đều là đồ quý tộc, có quan tướng phục, cũng có văn thần váy.
Nam nhân nói tới phương thức truyền thống, phải chăng là diễn kịch? Tiểu Nguyệt phì cười thành tiếng, hỏi nam nhân chút nữa có phải mọi người chơi cosplay không?
Không nghĩ tới hắn lại gật đầu, nói chính là cosplay.
Không ngờ hắn lại biết cái danh từ này, thật là cao nhân ẩn dật.
Tội lựa một hồi quần áo trong bao, cuối cùng lấy một bộ quan tướng phục.
Không phải ngẫu nhiên, chỉ vì bộ này uy phong lạnh thấu xương, phía trên là giáp trụ vảy cá, ánh trời chiều chiếu vào còn phản xạ từng vòng vầng sáng, có chút khí thế.
Nhưng cầm bộ quần áo lên, tôi lập tức hối hận.
Bộ y phục này thực sự quá nặng, ít cũng cỡ ba bốn mươi cân (một cân tung của=1/2 cân Việt Nam nhé các thím.)
Nam nhân lại liếc mắt sang Tiểu Nguyệt: “Còn ngươi?”
Tiểu Nguyệt có chút giật mình: “Ta cũng phải chọn?” Hắn khẽ gật đầu.
Tiểu Nguyệt bèn cẩn thận chọn lựa một chút, sau đó nhìn chăm chú vào một bộ trang phục diễm lệ, bóng loáng.
Đó chắc là một bộ công chúa hoặc hoàng hậu mới có tư cách mặc, ung dung hoa lệ, màu đỏ nhạt, còn có rất nhiều hoa văn uốn lượn, ống tay áo rộng, phần eo lại nhỏ, cổ áo hơi trễ.
Tôi nhìn không được, ảo tưởng tôi với Doãn Tiểu Nguyệt mặc hai bộ này, sẽ là tình cảnh thế nào diễn ra?
Cuối cùng còn thừa lại một bộ y phục, là văn thần.
Tôi hỏi nam nhân, có phải hắn mặc hay không.
Hắn lắc đầu, sau đó đem quần áo vứt xuống bên cạnh Lý mặt rỗ.
Lúc này tiểu đạo đồng đã đỡ Lý mặt rỗ ra, toàn thân hắn đỏ ửng, đi lại khập khiễng, rất đáng thương.
Tiểu Nguyệt chợt nhớ tới gì đó, hỏi Lý mặt rỗ không cần đi vệ sinh sao, hắn đã nhịn một ngày rồi.
Lý mặt rỗ lắc đầu nói không cần, mặt đỏ bừng lên.