Đồ Âm


Tôi với tiểu Nguyệt nhìn nhau, ngầm hiểu, hắn đã tiểu trong nồi nước.

Nam nhân hỏi: “Các ngươi biết oán khí trên dây chuyền này sinh ra từ đâu?”

Tôi liền mang cố sự trung thần Triều Thác bị giết, thuật lại một lần cho hắn.

Nam nhân lại khoát tay nói, Triều Thác oán khí không phải do vua ban chết.

Mà là trước khi chết đi, không thể nhìn thấy nữ nhi sắp chào đời của mình.

Tôi buồn bực hỏi, người đều đã chết ngươi làm sao biết suy nghĩ trong lòng hắn? Nam nhân nói: “Hắn trước khi chết nói câu cuối cùng, đó là: Thật đáng thương con ta còn chưa sinh ra.”

Lúc này tiểu Nguyệt sắc mặt có chút cổ quái: “Ý của ngươi là, để ta đóng vai con gái của Triều Thác? Vậy ai đóng vai Triều Thác?”

Nam nhân chỉ Lý mặt rỗ: “Hắn.”

Tiểu Nguyệt liền nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngược lại, Lý mặt rỗ lại cười đắc ý: “Con gái ngoan, lại cho cha sờ sờ.” Tiểu Nguyệt tức giận quay đi.

Còn tôi, dĩ nhiên là đóng vai tướng quân năm đó giết Triều Thác, thật lo lắng mình sẽ diễn không tốt.

Tôi không giống tiểu Nguyệt, là diễn viên chuyên nghiệp, mà tôi trời sinh dáng vẻ thư sinh, không hề có sát khí, chỉ sợ không diễn tả được khí thế tướng quân.

Một khi bị bại lộ, chẳng phải hậu quả sẽ tàn khốc? Nhưng việc đã đến nước này, cũng đành nhắm mắt đưa chân.

Có điều, nhìn bộ dạng trời sập cũng không sợ của nam nhân, tôi cũng phần nào yên tâm.

Có hắn ở đây, nhất định chúng tôi không xảy ra chuyện.

Lúc trước hắn xuất quỷ nhập thần, cứu tôi trong khách sạn, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua cũng đoán được hôm nay tôi sẽ tìm đến đây, đủ để tôi phục sát đất.


Đến giờ cơm tối, nam nhân không cho Lý mặt rỗ ăn, còn nói từ giờ trở đi không được để dính nước.

Lý mặt rỗ biết là tốt cho mình, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thậm chí, sợ Lý mặt rỗ ăn vụng cái gì, nam nhân còn mang tất cả đồ ăn trong đạo quán cất vào kho, khóa kỹ.

Mà gian phòng này, không có bất cứ đồ vật gì có thể cắn được, ngay cả côn trùng hay ngọn nến cũng không có.

Tôi hỏi nam nhân vì sao lại phải làm như vậy?

Nam nhân nói, đến đêm, Lý mặt rỗ sẽ không còn là hắn, hắn sẽ liều mạng ăn tất cả đồ vật có thể ăn được, sau đó lại phun ra.

Một khi bắt đầu nôn mửa, sẽ không thể dừng, cho tới lúc nôn hết ruột ra ngoài.

Lý mặt rỗ bất giác đưa tay lên bịt miệng.

Trong lúc chờ đợi, tôi hỏi nam nhân, vì sao phải dùng những cách này đối phó với dây chuyền xương người? Bởi những phương pháp này không giống đạo gia, mà lại rất giống với thương nhân âm phủ chúng tôi.

Nam nhân không nói, ngược lại tiểu đạo đồng chen miệng vào: “Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, lẽ nào là một thương nhân âm phủ, lại không nghe qua danh của sư ca ta?”

Tôi giật mình, hẳn nam nhân cũng là buôn đồ người chết giống tôi.

Tôi vội vàng hỏi danh xưng của hắn.

Tiểu đạo đồng dương dương đắc ý, vừa định mở mồm, bị nam nhân trừng mắt: “Nhiều lời!” Tiểu đạo đồng liền không dám nói, chủ bất mãn lấy tay quệt mồm.

Ai ngờ cứ như vậy, chờ tới lúc gà gáy sáng, Lý mặt rỗ vẫn như cũ, không có động tĩnh gì, tôi cũng bắt đầu hết kiên nhẫn, hỏi nam nhân tối nay có phải không xảy ra chuyện gì?

Nam nhân gật nhẹ đầu, không khẳng định cũng không phủ định, chỉ bảo chúng tôi tất cả vào phòng Lý mặt rỗ ngủ, còn hắn gọi tiểu đạo đồng ra ngoài, cũng không biết đi làm gì.

Nhìn tiểu Nguyệt mặc cổ trang lộng lẫy, cộng thêm khuôn mặt kiều diễm, thật sự quyến rũ lòng người, tôi liền thấy tim đập thình thịch.

Lý mặt rỗ cũng chảy nước bọt không ngừng, làm tiểu Nguyệt không dám lại gần, sợ hắn giở trò sàm sỡ.

Tôi nằm trên giường, mệt mỏi mà thiếp đi.

Vì ngủ không sâu, luôn bị động tĩnh nhỏ làm tỉnh lại.

Tôi phát hiện tiểu Nguyệt không biết từ lúc nào, ôm cánh tay tôi, bên cạnh ngủ êm đềm.

Nhìn bộ dạng khả ái của nàng, tôi không khỏi động tâm trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ngay lúc đang chăm chú ngắm nàng, bỗng nhiên một tràng âm thanh nghiến răng, từ hướng Lý mặt rỗ phát tới.Lập tức thu hút sự chú ý, tôi tập trung ánh mắt về phía Lý mặt rỗ.

Vạn lần không thể ngờ, lúc này Lý mặt rỗ lại ghé vào giường, trong miệng phát ra âm thanh hô hố.
Hắn đang làm gì? Nghiến răng?

Tôi giật nảy mình, trong vô thức cảm giác được, là hắn đang muốn nôn.

Tôi vội đánh thức tiểu Nguyệt dậy.


Trông thấy Lý mặt rỗ như vậy, tiểu Nguyệt lập tức luống cuống, thanh âm sợ hãi nói: “Nhanh ngăn hắn lại, hắn đang muốn nôn.

Trước kia, khi giảm cân tôi cũng nôn nhiều lần, cảnh này rất quen thuộc.”

Tôi không nói nhiều, trực tiếp xông tới đè Lý mặt rỗ xuống.

Hắn có thể đã nằm sấp quá lâu, mặt mũi đỏ bừng, miệng đầy máu.

Đáng chết, chắc hẳn hắn cắn cả vào lưỡi, không biết thương tổn tới mức độ nào?

Khi nhìn thấy quan tướng phục trên người tôi, Lý mặt rỗ bỗng sợ hãi, co quắp trên giường, một lời cũng không nói.

Doãn Tiểu Nguyệt ho khan một tiếng, tôi biết đã tới lúc bắt đầu diễn kịch.

Chỉ có điều tôi không chuyên nghiệp, sợ sẽ làm trò cười cho nàng.

Mà không đợi tôi nói lời thoại, Lý mặt rỗ lại kêu lên: “Đói, đói.” Sau đó điên cuồng cắn xé ga giường, nuốt bông gòn vào miệng.

Nhưng bông căm bản không đủ no, hắn rất nhanh liền từ bỏ, đi tới đi lui trong phòng.

Mà tư thế của hắn vô cùng quái dị, hai chân uốn lượn, tôi sợ hãi, chân của hắn bị gãy khi nào?

Hắn tìm vòng vòng trong phòng, cũng không tìm được thứ gì để ăn.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: ‘Thịt… ta ăn thịt.’

Nói xong liền nhảy bổ vào tôi.

Tôi không kịp đề phòng, bị Lý mặt rỗ đẩy ngã xuống đất.

Tôi tức tối giãy giụa, nhưng Lý mặt rỗ khí lực lớn đến kinh người, ép tôi không thể phản kháng.

Doãn Tiểu Nguyệt cũng lo lắng, muốn đẩy hắn ra.

Nhưng nàng là một yểu điệu thục nữ, càng không thể làm gì.


“Mau nói lời thoại, nói lời thoại.” Tiểu Nguyệt gấp quá, trán đầy mồ hôi, khóc không thành tiếng.

Nhưng tôi căn bản không cách nào nói lời thoại, giờ phút này, cổ tôi bị Lý mặt rỗ kẹp chặt, thở cũng khó khăn.

Doãn Tiểu Nguyệt bỗng nhiên chạy ra cửa: “Tôi đi tìm đạo sĩ kia.” Nhưng ai ngờ, cửa cũng bị nam nhân khóa bên ngoài, không có cách nào thoát ra.

Tiểu Nguyệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi, cuối cùng không biết lấy đâu ra dũng khí, gom khí lực toàn thân thốt lên một tiếng: “Cha!”

Thời Hán triều, không xưng hô phụ thân, với đấng sinh thành đều dùng từ “cha”, đây là điều nam nhân đã dặn chúng tôi.

Không nghĩ, một câu đó lại có tác dụng, tay Lý mặt rỗ buông lỏng một chút.

Cổ họng đau buốt, nhưng tôi vẫn cố khàn khàn hô lên một tiếng: “Triều Thác to gan, ngươi muốn làm phản ư?”

Lý mặt rỗ lập tức toàn thân run lên, hoảng sợ nhìn tôi, tay càng buông lỏng.

Tôi liền vùng đứng dậy, ngẩng đầu nói, “Triều Thác, hoàng đế phán ngươi trọng tội, xử ngươi lăng trì tại chỗ.

Niệm tình ngươi phò tá hoàng thượng lâu dài, ta cho phép ngươi một thỉnh cầu, ngươi còn tâm nguyện gì, mau nói ra.”

“Thần…” Lý mặt rỗ quỳ trên mặt đất, thất hồn lạc phách nhìn tôi, một mực hoảng sợ.

“Thần… vô tội.”

“To gan, hoàng thượng phán ngươi có tội, còn dám giảo biện.

Tốt, vậy ta sẽ xử lăng trì ngươi ngay bây giờ.” Nói xong tôi làm động tác chuẩn bị hạ thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận